Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại

Chương 2: Ân Oán 2





Cô gái đưa lưng về phía cô còn chàng trai thì dựa lưng vào vách tủ, góc nghiêng tuyệt đẹp vừa hay đối diện với Ôn Từ.
Cậu thiếu niên mặc đồng phục màu đen của đội bóng, mái tóc màu xám khói* thời thượng càng làm nổi bật làn da trắng lạnh của anh.
*Nguyên văn là 奶奶灰 - một thuật ngữ mạng dùng để mô tả tông màu, đề cập đến tóc màu trắng xám như tóc của bà lão.
Ánh mặt trời buổi xế chiều xuyên qua lớp cửa kính trên mái nhà hắt xuống gian phòng, tỏa ra một vệt sáng thẳng tắp màu cầu vồng, vừa hay rọi lên tay trái của cậu thiếu niên.
Ở gốc ngón áp út bên tay trái của anh có một hình xăm màu đen - W.
Cô gái ôm lấy cậu thiếu niên, dường như còn định kiễng chân ngửa đầu hôn anh.
Một tay cậu thiếu niên tùy ý ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô gái, đầu hơi nghiêng về một phía, đáy mắt ẩn chứa vẻ trêu chọc.
Trong khoảnh khắc môi của cô gái sắp chạm đến cánh môi mỏng của mình, cậu thiếu niên lười biếng nghiêng đầu tránh đi, có vẻ là anh không muốn hôn cô ta.
Cô ta hờn dỗi mắng anh một câu đáng ghét, song cũng không dám làm gì quá trớn.

Trong lúc anh nghiêng đầu tránh đi đã vô tình bắt gặp ánh nhìn lướt qua của Ôn Từ.
Bên tay đang cầm khăn lông màu trắng của Ôn Từ lập tức siết chặt lại.
Ánh mắt cậu thiếu niên tựa như tơ nhện dính lấy cơ thể Ôn Từ, anh hơi nhướng mày, khóe miệng gợi lên một nụ cười khiêu khích.
Hô hấp của Ôn Từ thoáng nghẹn lại, tăng tốc bước chân vội vàng rời đi.
Phía sau truyền đến giọng nói nũng nịu của cô gái: "Anh có nghe thấy không, bên ngoài đều đang hô tên anh, nhưng anh lại ở đây cùng em, em sắp bị mấy người đó hận chết rồi, sợ quá đi!"
"Giả vờ cái gì?"
Giọng nói vang lên đầy gợi cảm, mang theo vẻ vô lại lười biếng.
Ôn Từ cuống quýt rời khỏi phòng đựng đồ để đi tới phòng thay đồ, tim đập nhanh đến mức gần như mất đi khống chế.
Không phải cô chưa từng nhìn thấy mấy đôi tình nhân yêu đương thân mật, nhắm mắt đi dạo bãi cỏ ven hồ tầm xế chiều cũng có thể giẫm phải mấy người.
Nhưng ánh mắt tựa keo dính của cậu thiếu niên kia cứ như đống tàn thuốc vừa rơi xuống, rải lên làn da trắng nõn của cô.
Sau một hồi thiêu đốt đã để lại một vệt màu đen không sao lau sạch được.
......
Ôn Từ thay vào một chiếc váy màu trắng sạch sẽ, sau đó quay lại phòng đựng đồ, cất giày múa vào tủ của cô bạn trong hội sinh viên.
Cậu thiếu niên kia đã rời đi từ trước, trong phòng chỉ còn mỗi mình cô gái để mái bằng đang gửi voice chat cho bạn.
Điện thoại mở loa ngoài, âm thanh vang vọng trong gian phòng đựng đồ tĩnh lặng...!
"Haiz, suýt nữa là làm được rồi, người gì đâu mà khó khăn thế không biết, cứ mỗi lần đến lúc quan trọng là anh ấy lại tránh đi."
"Thế thì cậu cưỡиɠ ɠiαи đi."
"Mình làm gì có cái gan đó? Anh ấy là Phó Tư Bạch đấy! Ai dám chọc vào chứ?"
"Một người còn chăm đổi bạn gái hơn mấy đôi giày hàng limited xỏ dưới chân hàng ngày lại không cho người ta hôn mình, anh ấy định giữ nụ hôn đầu cho ai đây?"
"Ai mà biết được!"
Cô gái cầm chiếc túi xách trên tay, đứng trước gương chụp ảnh rồi gửi cho bạn của mình, nói: "Nhưng riêng về phương diện tiền bạc thì ra tay rất hào phóng, cũng coi như bù đắp được chút tiếc nuối."
.......



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.