Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại

Chương 150: Quà cưới




Chiều ngày hôm đó Ôn Diệp Lương đi ra khỏi tòa cao ốc công ty Ôn thị, ngoài cửa có một cô gái đứng đó.
“Ôn tổng, chào ngài, tôi có một số việc muốn nói với ngài.”
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Thời gian của Ôn Diệp Lương đều được sắp xếp rất kín, không có thời gian cho mấy việc đột xuất như thế này.
Trợ lý bên cạnh ông chắn Phương Tâm Từ lại và nói: “Nếu cô có việc muốn gặp Ôn tổng thì xin cô hãy đặt lịch trước nhé.”
Phương Tâm Từ đuổi theo Ôn Diệp Lương, gấp gáp nói: “Ôn tổng, chuyện liên quan đến chung thân đại sự của con gái ngài mà ngài cũng không có thời gian để nghe tôi nói sao?”
Ôn Diệp Lương hơi khựng bước chân lại, nhìn Phương Tâm Từ: “Cô là ai?”
“Tôi là bạn học đại học với Ôn Từ, đồng thời cũng là vị hôn thê do Phó lão gia chỉ định cho Phó Tư Bạch.”
Khuôn mặt Ôn Diệp Lương biến sắc: “Cô đừng ăn nói bậy bạ, Phó Tư Bạch và con gái tôi đã đính hôn rồi…”
“Làm gì có gia đình ai gả con gái đi mà chuyện hôn sự mấy ngày liền chốt hạ. Huống hồ gì còn là kết hôn với Phó Tư Bạch, đương nhiên là phải thận trọng. Họ qua loa như vậy, lẽ nào ngài không cảm thấy trong đó có gì kỳ quái sao?”
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
“Cô có ý gì?”
Phương Tâm Từ lấy ra một bản sao hợp đồng đưa đến tay Ôn Diệp Lương: “Ngài xem cái này đi, tất cả sẽ hiểu rõ thôi.”
……
Buổi chiều Ôn Từ quay về nhà lấy hộ khẩu, tìm cả nửa ngày cũng không tìm ra.
Cô đi vào phòng bếp ló đầu xuống cầu thang hỏi: “Mẹ, sổ hộ khẩu mẹ để ở đâu thế?”
Thư Mạn Thanh lo lắng nhìn Ôn Diệp Lương đang ngồi trên ghế với sắc mặt trầm thấp: “Lạc Lạc, chuyện này vẫn cần cân nhắc cho kĩ.”
“Là sao ạ?”
Ôn Từ vội vã xuống lầu, ngồi xuống trước mặt ba, “ba, ba không thích Tư Bạch lắm phải không, hôn sự đã bàn bạc cũng gần xong rồi, sao đột nhiên lại…”
Ôn Diệp Lương đưa bản sao cái di chúc đó đến trước mặt Ôn Từ, chỉ vào điều khoản được thêm vào trong đó rồi nghiêm nghị nói: “Người cậu ta phải lấy là con gái ba Ôn Từ hay là Phương Tâm Từ?”
Trái tim Ôn Từ co thắt lại, lập tức hiểu ra tại sao thái độ của ba lại quay ngoắt 180 độ như thế.
Cô nhìn mẹ, Thư Mạn Thanh cũng cau mày.
Cô thử giải thích với ba: “Thật sự không ảnh hưởng gì cả, con chỉ cần sửa tên rồi đợi sau khi tất cả thỏa đáng sẽ sửa tên lại sau.”
Ôn Diệp Lương hỏi ngược lại cô: “Sau khi đổi lại sẽ li hôn?”
“…..”
Có ly hôn hay không Ôn Từ cũng là phải đi từng bước tính từng bước,
Khuất mắc giữa cô và Phó Tư Bạch làm sao đôi ba lời là có thể nói rõ được.
“Hèn gì ba tự nói làm sao mà nó lại đồng ý vui vẻ như vậy, một tập đoàn Phó thị khổng lồ mà hôn nhân nó nói kết hôn liền kết. Ngay cả hiệp ước phân chia tài sản trước hôn nhân cũng không kí, hóa ra là đợi cái này sao.”
“Ba, là con tự nguyện muốn giúp Phó Tư Bạch.”
“Vậy con lấy hôn nhân mình ra làm trò đùa? Con có biết sau khi li hôn có chính là đã đổ vỡ một lần không, dù bây giờ xã hội phóng khoáng nhưng lựa chọn của con cũng sẽ hạn hẹp đi nhiều!”
“Con không chắc chắn sẽ ly hôn mà! Con…” Ôn Từ khó nói, “Phó Tư Bạch cũng không phải kiểu người đó.”
“Nó vì lợi ích mà kết hôn với con, đến lúc muốn vứt bỏ con cũng là chuyện mấy phút, cái nha đầu con, đừng ngốc nữa…”
“Ba, đây là lựa chọn của con, dù có xảy ra chuyện gì con cũng sẽ chịu!”
Thư Mạn Thanh kiềm lại sự kích động của Ôn Diệp Lương, bà dịu dàng nói với Ôn Từ:  “Con biết mẹ luôn rất thích Tư Bạch mà, cũng chưa bao giờ nghi ngờ việc thằng bé có thật lòng hay không. Nhưng việc này Tư Bạch đã làm không thỏa đáng. Trưởng bối như chúng ta luôn ủng hộ thằng bé nếu không sẽ không dễ dàng giao con gái mình cho thằng bé.”
Thái độ mẹ cô bên này cũng rất kiên quyết, Ôn Từ không có cách nào để thuyết phục, chỉ đành gọi điện thoại cho Phó Tư Bạch.
“Chuyện di chúc, ba em biết rồi, bây giờ em không lấy được sổ hộ khẩu. Nhưng anh đừng tức giận, em nhất định sẽ thuyết phục được ông ấy, anh tuyệt đối đừng phẫn nộ lên công ty Ôn thị, tuổi ba em đã lớn không chịu nổi…”
Lời còn chưa nói xong Phó Tư Bạch đã cắt ngang lời cô: “Anh đến giải thích.”
“Anh muốn giải thích thế nào.” Ôn Từ càng thêm gấp gáp, sợ Phó Tư Bạc sẽ trở mặt ra tay với công ty Ôn thị, “Ba em không phải muốn chọc vào anh, ông ấy chỉ lo lắng cho em thôi.”
“Lạc Lạc, anh biết.”
“Em sẽ làm công tác tư tưởng với họ…”
“Em chỉ cần chuẩn bị làm cô dâu mới thôi, những cái khác em không cần lo.”
Phó Tư Bạch cúp điện thoại, chiều hôm đó anh dẫn theo đoàn luật sư của tập đoàn Phó thị đến công ty của Ôn Diệp Lương.
Trong văn phòng, Ôn Diệp Lương nhìn mấy vị luật sư ở phía sau lưng anh, sắc mặt lạnh lùng, ông nói với anh không một chút khách khí: “Phó tổng, ngài khoa trương thật đó.”
“Ba, con đến là để bàn bạc chuyện hôn sự của con và Lạc Lạc.”
“Với Lạc Lạc, hay là với người phụ nữ tên Phương Tâm Từ đó?”
“Là Ôn Từ.” Phó Tư Bạch kiên định nhìn ông, “Ngoài cô ấy ra không có ai cả.”
“Vậy cậu nói về bản di chúc đó đi.”
Ôn Diệp Lương vừa nhắc đến cái này là ông muốn nổi điên lên, ngón tay gõ lên mặt bàn: “Trong kinh doanh tôi mặc kệ cậu hô mưa hoán vũ, thủ đoản, trở mặt thế nào nhưng đây là hôn nhân đại sự của con gái tôi! Thế mà lại bị cậu dùng để tiến hành những chuyện thương mại hóa, làm gì có người ba nào có thể chấp nhận? Trước giờ con gái tôi đều luôn được tôi và mẹ nó bảo vệ tốt quá nên không biết lòng người ghê tởm, cậu nói cái gì con bé cũng tin cái đó…”
“Ba.” Phó Tư Bạch cắt ngang lời Ôn Diệp Lương, “Lạc Lạc không phải là cô công chúa nhỏ như ba nghĩ, cô ấy đã trưởng thành rồi, từ đầu đến cuối đều đã dùng sức mạnh của mình để bảo vệ người nhà rồi.”
Ôn Diệp Lương nhìn vào đôi mắt đen trầm tĩnh của Phó Tư Bạch, đột nhiên ông như hiểu ra gì đó tức giận đùng đùng nói: “Cậu uy hiếp con bé? Cậu..”
“Ôn tổng, ngài có biết con đã bao lâu không kêu chữ ‘ba’ này rồi không.” Phó Tư Bạch nghiêm túc nói, “Con chưa bao giờ đem hôn sự của Lạc Lạc ra làm kinh doanh, từ giây phút con ở bên cạnh cô ấy, con rất chắc chắn cô ấy là người con muốn đi cùng quãng đời sau này.”
Ôn Diệp Lương có lẽ đã bị những lời nói chân thành của anh làm lay động nhưng vẫn hậm hực nói: “Vậy cái bản di chúc là thế nào?”
Phó Tư Bạch nhìn qua luật sự Châu ở sau lưng, luật sư Châu bước lên phía trước nói với Ôn Diệp Lương: “Bất động sản Phẩm Duyệt chiếm tài sản lên tới 40% tập đoàn Phó thị, sau khi kết hôn tất cả phần tài sản này sẽ thuộc về Phó tổng, anh ấy sẵn sàng giao khu động sản Thẩm Duyệt này cho công ty Ôn thị như món quà hứa hôn vô điều kiện.”
Ôn Diệp Lương suýt chút nữa không dám tin vào tai mình.
Người đàn ông này điên rồi sao!
Anh sẵn sàng lấy ra 40% tài sản để làm món quà hứa hôn, đây là chuyện chưa bao giờ có.
“Phó Tư Bạch cậu đang nói đùa à.”
Phó Tư Bạch đã giao bản hợp đồng chuyển nhượng đã soạn thảo cho Ôn Diệp Lương: “Ba, nếu ba không hiểu được cũng có thể coi con như kẻ tiểu nhân hằn học cũng được, phần tài sản này là con cam tâm tình nguyện giao cho Lạc Lạc, cũng tuyệt đối sẽ không để người phụ nữ hại chết mẹ con can dự vào được.”
Nhìn đôi mắt đen sâu và sắc bén của người đàn ông này khiến Ôn Diệp Lương cuối cùng đã hiểu được đôi chút.
Nhớ lại năm đó anh đã náo loạn cả hiện trường hôn lễ của ba mình thế nào, anh ép họ phải xuất cảnh ra nước ngoài thế nào, từng bước một đến ngày hôm nay thật sự đã trở thành một người cô độc không người thân.
Thứ anh nhìn trúng chưa bao giờ là những thứ vật chất tiền bạc vật ngoài thân, anh chỉ là không muốn những người đã hại mình sống yên ổn.
Trái tim anh ngập tràn hận thù, và anh đã chìm trong vực thẳm tăm tối.
……
Buổi tối Ôn Diệp Lương và Ôn Từ đã có một cuộc nói chuyện nghiêm túc, ông không hề nói với cô về thỏa thuận quà tặng của Phó Tư Bạch, mà chỉ nói với cô: “Lạc Lạc, con thật sự nhất định muốn gả cho người đàn ông này sao?”
Ôn Từ nghiêm túc trả lời, Ôn Diệp Lương lại nói: “Không cần nghĩ cho ba mẹ, không cần nghĩ cho gia đình chúng ta, chỉ cần nó xuất phát từ trái tim con, con thật sự nguyện ý ở bên cạnh thằng bé, gánh vác những hiểm nguy đều không ngờ trước trong tương lai?”
Ôn Từ im lặng một lúc, vì để lấy được hộ khẩu mà cô vẫn gật đầu: “Con nguyện ý.”
Ôn Diệp Lương nói hết nước hết cái: “Con biết trên đời này có một số người dành cả cuộc đời để hàn gắn vết thương lòng của tuổi thơ. Những người như vậy có thể sẽ không thể mang lại cho con sự ấm áp và khiến cô hạnh phúc cả đời."
“Con không có nghĩ nhiều như vậy, con đã đồng ý với Phó Tư Bạch rồi, con nguyện lòng để gả cho anh ấy. Dù cho tương lai có như thế nào, ai mà có thể nói rõ được chứ, thời đại bây giờ kết hôn ly hôn đều rất tự do, ai nói một cuộc hôn nhân định cả một đời?”
“Con đã là người trưởng thành rồi, ba cũng không thể độc đoán kiểm soát con, nhưng con phải biết nếu đã đưa ra quyết định thì bất cứ hậu quả sau này đều phải do con tự gánh vác.”
“Con biết.”
Ôn Diệp Lương thở dài, cuối cùng ông vẫn lấy cuốn sổ hộ khẩu ra đưa cho Ôn Từ.
Ông hi vọng bản thân mình… không nhìn lầm người.
……
Ôn Từ cầm cuốn sổ hộ khẩu đi về căn hộ Ngự Hồ, Phó Tư Bạch tắm xong vừa bước ra khỏi phòng tắm, chiếc áo choàng tắm màu trắng để hở một nửa, cơ bụng tám múi săn chắc và đường sống lưng mạnh mẽ.
Cô cố nhìn lãng đi chỗ khác, đem cuốn sổ hộ khẩu để lên tủ đầu giường: “Ngày mai có thể đi sửa tên, sửa tên xong thì đi đăng kí kết hôn rồi công chứng.”
“Sau đó ly hôn?”
“Ờ… có thể đợi anh lấy được Thẩm Duyệt, đảm bảo không có ngộ nhỡ xong.”
Phó Tư Bạch hừ một tiếng, nửa dựa vào đầu giường, lật cuốn hộ khẩu của Ôn Từ một cách vô cùng thích thú.
“Anh nói với ba em cái gì vậy?” Ôn Từ tò mò ngồi xuống bên cạnh anh, “Trước đây ba em rất tức giận, nói cái gì cũng không chịu đưa sổ hộ khẩu cho em, hôm nay vậy mà lại thỏa hiệp, điều này quá hiếm thấy rồi.”
Phó Tư Bạch từ tốn nói: “Anh uy hiếp ba em, dùng tương lai của em.”
“Phó Tư Bạch!” Ôn Từ nghe được lời này đột nhiên tức giận lên, “Ba em có bệnh cao huyết áp, anh…. Anh như thế…anh là muốn mạng của ông ấy sao!”
Cô bị anh chọc tức đến bật khóc, cả khuôn mặt vì tức mà đỏ bừng bừng, ánh mắt như dao sắc nhìn chằm chằm anh: “em hận anh!”
Phó Tư Bạch thấy cô vậy mà cũng tin thật, những ngón tay thon dài đưa ra nắm lấy cằm cô: “Xem ra sự thấu hiểu ngầm giữa chúng ta cũng bị mai một sau 3 năm rồi.”
Đôi mắt long lanh của Ôn Từ nhìn anh, cô đã nhìn ra được ý trêu chọc trên khuôn mặt của anh.
“Anh gạt em!”
“Đúng, anh gạt em.” 
Ôn Từ đứng bật dậy, cô dùng chân trần đạp lên ngực anh: “Hù chết em rồi! Anh thật sự rất đáng ghét đấy Phó Tư Bạch!”
Phó Tư Bạch giữ chặt đôi chân thon dài của cô: “Em vẫn luôn rất ghét anh mà.”
“Đúng! Người có xu hướng xa cách với mọi thứ như anh sao mà em sẽ gả cho anh chứ!”
Phó Tư Bạch kéo cô lại, anh vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay cô: “Hối hận, cũng muộn rồi.”
Ôn Từ bị anh đè xuống phía dưới, lồng ngực phập phồng, nhìn khuôn mặt mà cô luôn thương nhớ da diết gần trong gang tấc này: “Vậy anh làm sao nói với ba?”
“Anh tặng một món quà cưới không thể chối từ cho ba, để ông gả con gái cho anh.”
“Cái gì chứ, anh lại gạt em à, một Phó Tư Bạch không bao giờ nói dối giờ mồm mép chẳng có câu nào đáng tin cả?”
“Cái này anh thật sự không có gạt em.”
Ôn Từ nhìn ra được sự nghiêm túc trong đôi mắt anh, cô đánh lên ngực anh: “Rốt cuộc anh đưa ra bao nhiêu?”
“Bất động sản Phẩm Duyệt.”
“Anh điên rồi!” Ôn Tức kích động hơn, “Mục đích anh kết hôn không phải là vì bất động sản Phẩm Duyệt sao, làm sao mà anh lại dâng hai tay…”
“Mục đích anh kết hôn chưa bao giờ vì tài sản gì cả.”
Phó Tư Bạch nhìn khuôn mặt xinh đẹp không tì vết của người phụ nữ dưới thân mình, anh lấy trong tủ đầu giường ra một cây son nhỏ, “Em quay về lại vừa hay anh muốn kết hôn rồi.”
“…..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.