Bầu trời rơi mưa tí tách tí tách, giọt nước trong suốt thuận theo mái hiên ngói lưu ly nhỏ xuống, tụ thành một vũng nước.
Trong phòng đốt cháy hoa chúc lửa đỏ, trên tường dán một chữ hỷ rất to.
Hoa chúc: đèn hoa thắp trong phòng tân hôn
Nữ tử mặc giá y đỏ rực bên hỷ giường, một đôi tay trắng loáng móc vào nhau, có thể thấy lo lắng căng thẳng của nữ tử.
Không lâu sau, bên ngoài hỷ phòng truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, còn có tiếng cười sang sảng mang theo men say của nam tử.
"......Các ngươi có thể đi rồi." Giọng của nam tử lộ ra một tia ốm yếu.
"Thế tử không cho chúng ta xem xem mỹ kiều nương a....."
Mỹ kiều nương: thiếu nữ xinh đẹp
"Nghe nói tân nương là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, thế tử thật có phúc....."
"Tân nương không chỉ khuynh quốc khuynh thành, hơn nữa cầm kỳ thư họa không gì không biết......"
Nam tử được xưng là thế tử "Khụ khụ" hai tiếng, tựa hồ thập phần yếu ớt, mở miệng nói: "Cảm ơn sự cổ vũ của các vị hôm nay, thân thể của Tử Sở không khỏe, các vị cứ rời khỏi trước đi....."
"Thế tử phải chú ý thân thể đấy." Một người giống như quan tâm nói.
"Đa tạ quan tâm." Thế tử khẽ gật đầu, quay người mở cửa bước vào phòng.
Cửa bị đóng chặt cũng không ngăn được tiếng cười giễu mơ hồ truyền đến ở bên ngoài.
"Phong Tử Sở đúng thật là tốt số, dựa vào thân phận thế tử lấy đích nữ tể tướng xung hỷ...."
" "Mạng tốt" như vậy ta không thèm, không chừng ngày nào đó thì bị Diêm vương thu nhận luôn....."
"Đêm nay động phòng hoa chúc, lấy thân thể của Phong Tử Sở sợ rằng động phòng không nổi rồi, uổng phí một tuyệt sắc mỹ nữ....."
"Ngươi nhỏ tiếng chút, cẩn thận Phong Tử Sở nghe thấy nói cho Hầu gia, lấy mạng của ngươi....."
"Hahaha..... Ai không biết Hầu gia đã gần đất xa trời....."
Phong Tử Sở đứng ở cửa, lời chói tai từng câu truyền vào trong tai hắn, nữ tử ngồi ở bên hỷ giường cũng nghe thấy rồi, tay nắm càng chặt hơn.
Những lời này những câu nào cũng là thật, Phong Tử Sở từ nhỏ từ trong bụng mẹ mắc bệnh, quanh năm bị bệnh trong phòng, Hầu gia nắm giữ binh quyền vì muốn khiến hắn tốt hơn, tìm người coi bói để lựa chọn một vị thái tử phi.
Đích nữ của phủ tể tướng vừa đúng xứng với sinh thần bát tự của Phong Tử Sở, vì thế dù cho Phong Tử Sở sống không được mấy năm, Hầu gia cũng ép tể tướng giao đích nữ đưa đến vương phủ.
Nữ tử ngồi ở trên giường lắng nghe, nhịp tim không khống chế được mà tăng nhanh.
Phong Tử Sở đứng ở cửa được một lúc, bước đi, chầm chậm đi đến hướng về phía giường.
Nữ tử rũ mắt nhìn mặt đất, đến khi trong tầm mắt xuất hiện mũi giày màu đen, nàng nín thở.
"Đợi đã!" Nữ tử bỗng nhiên lên tiếng, bắt lấy tay của Phong Tử Sở.
Tay của hắn thật lạnh.....
Nữ tử theo bản năng buông tay ra, ngón tay trắng nõn thon dài của Phong Tử Sở, còn cầm lấy khăn che đầu.
"Nương tử?" Giọng nói của Phong Tử Sở rất yếu, tựa như lúc nào cũng có thể chết đi.
Giọng nói như chim oanh của nữ tử êm tai dễ nghe, nàng mềm mại nói, "Phu quân, không bằng chúng ta uống rượu hợp cẩn trước."
Trong mắt xanh đen của Phong Tử Sở thoáng qua một tia ám quang, buông khăn che đầu, đi đến bên bàn bưng hai ly rượu tới.
"Khăn che đầu của nương tử chưa lấy xuống, làm sao cùng ta uống rượu hợp cẩn này?"
Nữ tử thở dài một hơi, cười nói: "Ta tự có cách." Dưới khăn voan nàng lấy ly rượu của hắn, nhẹ giọng nói: "Phu quân, thiếp thân xấu hổ, chàng.....có thể nhắm mắt không?"
"Theo nàng." Giọng của Phong Tử Sở mang theo ý cười.
Lúc ly rượu đưa tới bên môi, nữ tử một phát tháo khăn che đầu xuống che lại mặt của hắn, nâng tay nhanh chóng đánh vào cổ của hắn khiến hắn ngất đi.