Linh Vực

Chương 95: Hung Hồn




hệ hồn thú đang bắt đầu quá trình phá giai, nhưng vì Tạ Tĩnh Tuyền khởi động Bát cực ly hỏa trận mà phải dừng lại giữa chừng.
Những phân hồn chưa tinh lọc theo tiếng rống giận dữ của nó không ngừng ngưng kết, tạo thành những hung hồn cuồng bạo.
Hung hồn cao mấy mét, toàn thân đen kịt, mang theo đủ loại chấn động cuồng loạn, tàn bạo, tà ác,… liên tiếp từ trên cao đánh xuống, như muốn xé nát Tạ Tĩnh Tuyền.
Tạ Tĩnh Tuyền vẫn nhắm mắt làm việc của mình, không hề bị chúng làm ảnh hưởng.
Nhưng Lương Trung, Ban Hồng và võ giả Sâm La điện lại khốn đốn như đang lâm đại địch.
Ai cũng toàn lực phóng thích linh lực, tạo ra đủ loại quang thuẫn đủ màu, lập một hàng rào phòng tuyến không một kẽ hở để ngăn cản hung hồn thẩm thấu.
“Giết! giết! giết! giết! giết!”
Đột nhiên Cao Vũ hét lên, sắc mặt dữ tợn, con ngươi đầy nét điên cuồng, nhẫn mặt quỷ hiện lên từng đoàn oán linh.
“hô!”
Một dòng sông oán linh màu xám từ hai lòng bàn tay Cao Vũ tuôn ra, bắn thẳng về phía ngực Ban Hồng.
Đang toàn lực bắn ra linh xà tạo thành một phòng tuyến linh quang, Ban Hồng lạnh mặt, vung tay lên, chuẩn bị đánh nát bấy dòng sông xám đáng ghét.
Ban Hồng là Vạn tượng cảnh, nếu thực sự ra tay, sợ rằng Cao Vũ không chết cũng trọng thương.
“Đừng! hãy để cho ta!”
Tần Liệt kêu lên sợ hãi, không đợi Ban Hồng ra tay, vội nhào lên chắn trước người Ban Hồng, tay trái vung tượng gỗ.
Một dòng điện xanh thẫm bắn tới, chặn đứng dòng sông xám, oán linh đụng phải tia chớp, ré lên thê lương vội lùi lại, rút vào trong chiếc nhẫn trên tay Cao Vũ.
“Cao Vũ! Tỉnh lại!”
Tần Liệt bước tới, một tia chớp từ ngón tay bắn vào ót Cao Vũ.
Cao Vũ run bần bật như bị điện giật, sự mờ mịt trong mắt dần biến mất, tỉnh táo trở lại.
Hắn khẽ gật đầu với Tần Liệt, rồi ngồi xuống vận công điều tức.
“Hung hồn không thể phá được phòng tuyến quang thuẫn, nhưng ý thức tinh thần tà ác của chúng lại không bị phòng tuyến này ảnh hưởng.” Lương Trung kịp thời chen vào: “Phòng tuyến của chúng ta không ngăn được tinh thần xâm lấn, nên hai người các ngươi phải cực kỳ cẩn thận, không được để cho ý thức tà ác đó khống chế, công kích ngược lại chúng ta.”
Linh khí Thanh nguyệt của Lương Trung treo trên đỉnh đầu mọi người, tỏa ra ánh sáng xanh mờ mịt.
Ánh sáng xanh ấy như nước biển bập bềnh gợn sóng, tầng tầng vòng vòng lan ra, tạo ra một quang thuẫn màu xanh thẫm.
Chính là tầng ngoài cùng của phòng tuyến quang thuẫn.
Ánh sáng xanh thẫm này như một cái chụp, bao hết mọi người lại bên trong.
Hung hồn tới chỗ màn sáng xanh này đều tiến hành công kích, nhưng không thể phá vỡ được nó.
Ngay sau lớp màn chụp xanh thẫm chính là lớp quang tráo màu tím của Ban Hồng.
Vào trong chút nữa, là hai tầng hào quang băng lam và xanh thẫm do hai võ giả Sâm La điện hợp lực tạo thành.
Toàn thân Lương Trung và võ giả Sâm La điện đều tỏa linh lực lập lòe, họ không ngừng thôi thúc linh lực, cung cấp năng lượng cho lớp hộ thuẫn.
“Linh lực của chúng ta chỉ có thể phòng hộ, không thể công kích những hung hồn này được.” Lương Trung nhíu mày, “Đám hung hồn này rất khủng bố, đao kiếm thông thường không tác dụng gì với chúng, linhk hí hộ thuẫn cũng chỉ ngăn cản được nó mà thôi, chỉ có hỏa diễm và tia chớp lôi đình mới tiêu diệt nó được.”
Trong khi hắn nói chuyện, âm thanh của Phệ hồn thú vang ra từ trong thạch động càng lúc càng lớn, càng lúc càng dồn dập.
Trong cốc, một cây cột đá lay động mãnh liệt, rồi một cỗ khí tức băng hàn từ trong cột tràn ra.
“Không xong! Bản thể của nó muốn ra rồi!” Lương Trung hét to.
Mọi người đều khẩn trương biến sắc.
“Các ngươi tiếp tục dùng hộ thuẫn phòng ngự hung hồn công kích tiểu thư, ta đi ứng phó với bản thể của nó.” Lương Trung vội vã dặn dò, rồi đi ra khỏi vòng bảo hộ.
Hắn vừa đi ra, hung hồn đầy trời lập tức điên cuồng công kích về phía hắn.
“Xuy xuy xùy!”
Thanh nguyệt lơ lửng trên đầu Lương Trung tỏa ra ánh sáng rực rỡ, những lớp sóng xanh bắn ra khắp bốn phương tám hướng.
Hung hồn như bị những lớp sóng ấy kìm chân, ngao ngao kêu to.
Lương Trung không thèm để ý đến chúng, đôi mắt lạnh băng nhìn thẳng về phía thạch động, xăm xăm tiến về phía ấy.
“Lương tiên sinh, coi chừng!” Ban Hồng hét to đầy sợ hãi.
“Ngao!”
Một con hung thú kỳ dị cao năm sáu mét, dài hơn mười thước đột nhiên từ trong huyệt động bay vọt ra.
Con Phệ hồn thú này trông như một con thiềm thừ cực to, lớp da bên ngoài màu nâu đen đầy nếp gấp, trên nếp gấp đầy những cục u nhỏ cỡ nắm tay vô cùng xấu xí.
Theo nó hít thở, những cục u ấy phồng lên, phun ra nuốt vào luồng khí lưu nồng đậm màu đen.
Ba con mắt xanh lục to bằng đầu người, nằm thành hình tam giác ngay trên đầu nó, phân biệt thành ba ánh mắt băng hàn, âm trầm, tà ác.
Nó há miệng gào lên, dãy răng sắc bén như kiếm lóe hàn quang, khiến mọi người lạnh gáy.
Con thú vừa ra tới, ba con mắt lập tức cùng nhìn chằm chằm vào Tạ Tĩnh Tuyền, rồi nó xông tới.
“Ngươi đừng hòng tới đó!”
Lương Trung lạnh băng chỉ một ngón tay, Thanh nguyệt biến ảo ra kích cỡ lớn nhất, bằng một cái cối xay.
“Vù vù vù!”
Lưỡi liềm màu xanh xoay tròn, tạo nên một luồng gió mãnh liệt, bên trong là vô số lưỡi kiếm, bắn thẳng về phía đầu Phệ hồn thú.
Con thú giận dữ, những cục u trên thân phồng lên, bắn ra những tia nước màu xanh lá, bốc mùi hôi thối, phảng phất ẩn chứa kịch độc.
Thanh nguyệt bị một đạo thủy tiễn bắn trúng, chất độc màu xanh lá dính vào khiến hào quang xanh thẫm ảm đạm hẳn.
Lương Trung biến sắc, con ngươi lóe lên màu xanh, nhiều tia sáng xanh từ trong người hắn bắn ra, hòa vào một thể với ánh sáng của Thanh nguyệt.
Thanh nguyệt lại sáng bừng như cũ.
Bọn Tần Liệt đều đang tập trung nhìn vào trận chiến của Lương Trung, đột nhiên màng tai ầm ầm vang dội, ngẩng đầu nhìn lên, mới hay đám hung hồn đang điên cuồng trùng kích quang thuẫn.
“Đừng nhìn ta, toàn lực bảo hộ tiểu thư!” Lương Trung hét to: “Trước khi phân hồn trở về, bản thể của nó rất yếu, ta có thể ứng phó được. các ngươi tập trung bảo vệ tiểu thư, không được để hung hồn xâm nhập trước khi kích phát trận pháp!”
“Rõ!” Ban Hồng nghiêm nghị: “Tất cả tập trung hết sức cho ta, tăng cường năng lượng của hộ thuẫn lên mức cao nhất, dù có chết cũng không được để cho hung hồn xâm nhập vào!”
“Vâng!” Chiến tướng Sâm La điện hét vang.
“Bên kia! Nhanh bên kia kìa! ồ? Sâm La điện, là người Sâm La điện!”
“Mọi người mau nhìn, con kia là thứ linh thú gì?”
Ngay lúc này, từ ngoài sơn cốc truyền vào nhiều tiếng người nhốn nháo, tiếng bước chân lộn xộn cũng vang lên.
Tần Liệt Cao Vũ nhẹ người, thấy bọn Na Nặc và Hùng Phách đã tới.
Xa hơn một chút là bọn Nghiêm Tử Khiên và Đồ Trạch.
Ai cũng có vết thương trên người, nhiều người trông vô cùng uể oải. bọn Na Nặc đều sắc mặt u ám, chưa hết bi thương.
Nhưng vào tới sơn cốc, thấy được tình hình, ai cũng kinh hãi.
“Các ngươi không ai được tiến vào sơn cốc!” Ban Hồng kêu to, “Đây là lãnh địa của Phệ hồn thú, linh thú không dám vào đây đâu, các ngươi tới chỗ bầy độc giác mã mà đứng, chỗ đó an toàn.”
“Nhớ không được đi vào sơn cốc!” Lương Trung vừa chiến đấu vừa không quên nghiêm nghị nhắc.
Cuối cùng, Bát cực ly hỏa trận đã khởi động, những cột đá đỏ thẫm như bàn ủi, những khe rãnh bốc hỏa diễm bừng bừng, khiến sơn cốc như biến thành một cái lưới lửa khổng lồ.
Lưới lửa không những làm cho phân hồn của Phệ hồn thú không đào thoát được, mà còn thiêu đốt khí tức băng hàn độc ác của chúng.
Chỉ cần bọn Na Nặc Hùng Phách không vào trong sơn cốc, lưới lửa có thể bảo vệ họ, khiến cho ý thức tà ác của Phệ hồn thú không thể thoát khỏi sơn cốc, tấn công bọn họ.
Nhưng một khi họ không nghe lời đi vào, sẽ lập tức bị những cảm xúc tiêu cực kia thẩm thấu, câu dẫn, giống như Cao Vũ, hóa thành điên cuồng đánh giết đồng bạn của mình, làm cho phát sinh nhiều chuyện xấu.
“Chúng ta không vào đâu.” Na Nặc đáp ngay, dẫn đám tỷ muội tới chỗ độc giác mã, nhìn vào động tĩnh trong cốc, xem hung hồn tấn công quang thuẫn của bọn Ban Hồng, nhìn Lương Trung chiến đấu với Phệ hồn thú, lẩm bẩm: “Có điên mới vào chịu chết.”
Đồ Trạch cũng vào tới, cả người hắn và bọn Trác Thiến Khang Trí đầy vết máu khô, không biết là máu của hắn, hay là máu của linh thú dây vào.
“Tần Liệt, ngươi không sao chứ?” hắn hỏi.
“Ta không sao, các người thì sao?” Tần Liệt hỏi lại.
Đồ Trạch cười: “Chúng ta đều bị trọng thương, nhưng không ai chết cả, đều còn sống tốt, ngươi xem, không thiếu ai đây này.”
Hắn nói thế, bọn Na Nặc và Hùng Phách, cả Nghiêm Tử Khiên đều thần sắc mất tự nhiên.
“Hừ!” Nghiêm Tử Khiên hừ lạnh.
“Ô ô!” một thiếu nữ Thủy nguyệt tông nhớ tới tỷ muội chết trận, không nhịn được khóc ròng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.