Linh Vực

Chương 58: Tụ Linh Bài




“Đây là linh bản khắc Tụ linh trận, một khi kích hoạt, có thể chủ động tụ tập thiên địa linh khí chung quanh, một linh bản có thể tăng linh khí quanh người võ giả lên một phần tư!”
“Quan trọng nhất là, kích hoạt linh bản này cần tiêu hao linh lực rất ít, hơn nữa có thể sử dụng nhiều lần.”
“Võ giả lúc ra ngoài tu luyện nếu có linh bản này, có thể tăng hiệu suất tu luyện. Giao chiến với người ta xong, cũng có thể dùng linh bản này để tăng tốc độ khôi phục linh lực.”
“…”
Trong cửa hàng Lý Ký, Tần Liệt cầm linh bản, nhiệt tình chào hàng kiệt tác của mình.
Vẻ mặt đạm mạc của nữ tử dần trở nên mất kiên nhẫn, cắt ngang: “Chỉ thế thôi?”
“Ngươi còn muốn thế nào?” Tần Liệt nhìn nàng.
“Có trợ giúp công kích không? Có thể phòng thủ không?” nữ tử nhíu mày: “Nếu chỉ có thể tăng một phần tư thiên địa linh khí, vậy không cần giới thiệu tiếp nữa.”
Nàng quay đầu nhìn người hầu, thất vọng nói: “Xem ra đến lộn chỗ thật.”
Nói rồi, không còn chút hứng thú, quay đầu đi ra.
“Tiểu tử, ngươi có bao nhiêu linh bản?” Lý Mục đột nhiên hỏi.
“Mười bảy bức.” Tần Liệt đáp.
“Lấy ra hết, kích hoạt toàn bộ, cho chúng ta xem có hiệu quả chồng lên nhau không?” Lý Mục lạnh nhạt.
“Hiệu quả chồng lên nhau…”
Một tia sáng bừng lên trong đầu, mắt Tần Liệt sáng bừng, được một câu nhắc nhở của Lý Mục khai sáng.
Nữ tử và người hầu đều ngừng lại, nhưng Tần Liệt cũng không để ý, lập tức lấy hết linh bản khắc thành công trong người ra, truyền linh lực vào kích hoạt trận đồ.
Từng bức linh bản phóng ra vầng sáng trắng nhạt, một lực hấp dẫn nhè nhẹ hình thành.
Thiên địa linh khí mỏng manh trong cửa hàng như bị một vòng xoáy hấp dẫn, dần tụ về phía giữa cửa hàng.
Trong cửa hàng có rất nhiều linh tài linh thạch cấp bậc thấp, các đồ kim loại đầy bụi bặm khiến không khí không được sạch sẽ.
Nhưng theo thiên địa linh khí hội tụ, mấy người trong cửa hàng đều thấy không khí tươi mát dần, càng ngửi càng thấy tinh thần phấn chấn.
“Tản linh bản ra, bỏ vào những chỗ hẻo lánh.” Lý Mục tiếp tục phân phó.
Tần Liệt vội cầm linh bản đặt vào các góc tường.
Hắn chỉ để bảy bức giữa tiệm, còn mười bức thì bỏ rải rác nơi góc tường và vách tường.
Mười bảy bức linh bản trong cửa hàng cũ nát, phát ra vầng sáng mờ mờ, lớp linh khí mỏng manh trên bầu trời thương phố từ từ tụ về hướng cửa hàng nhỏ Lý Ký…
Bạch y nữ tử và người hầu đều kinh ngạc, chấn động nhìn những bức linh bản đang tỏa sáng trong tiệm, tuy không nói gì, nhưng đều cảm nhận được sự biến hóa của linh khí trong tự nhiên.
Mắt Tần Liệt sáng ngời, cũng đang cảm thụ sự biến hóa ấy, trong lòng vô cùng sung sướng.
Lý Mục vẫn lười biếng nằm trong xích đu, trong cửa tiệm yên tĩnh vang lên tiếng xích đu đong đưa ‘kẽo kẹt kẽo kẹt”!
Trên thương phố.
Vài võ giả cảnh giới cao nhạy cảm nhận ra sự biến hóa của linh khí trong tự nhiên, kẻ nào cũng kinh ngạc, không tự chủ được lần theo hướng di chuyển của linh khí, nhìn về hướng cửa hàng Lý Ký.
“Kỳ quái, thiên địa linh khí đều ngưng tụ về đây, không lẽ có cường giả đại cảnh giới muốn đột phá?”
“Không, không giống. Tốc độ lưu chuyển của linh khí không nhanh, rất chậm rãi, không giống do con người thu hút, mà giống như bị một linh khí cường đại nào đó dẫn dắt.”
“Chẳng lẽ có linh khí cực kỳ cường hãn hiện thế hay sao?”
“Không biết, qua xem mới biết.”
“Ờ, đi xem xem.”
Những võ giả nhạy cảm này đều sinh lòng kinh ngạc, đi dần tới cửa hàng Lý Ký.
Khí cụ các.
Tòa các năm tầng, trên tầng cao nhất, một lão đầu sáu mươi mấy tuổi mặc cẩm y quý giá, đang chuẩn bị đi tiểu tiện.
“Hử?”
Lão đầu bỗng nhìn ra cửa sổ, ngửi ngửi không khí, thần sắc hơi thay đổi.
Lão xuống lầu, đi thẳng xuống tầng một.
“Phan lão, ngài đây là…”
“Phan lão, sao ngài lại xuống đây ạ?”
“Phan lão, giờ đang giữa trưa mà, ngài không nghỉ trưa ạ?”
“A ha, thì ra cũng có lúc Phan lão thay đổi thói quen à, thật là thú vị.”
Nhiều võ giả đang ở dưới tầng một hỏi han nhân viên của các về chi tiết mấy món linh khí, thấy lão xuống, đều ngạc nhiên.
Lão tên Phan Giác Minh, là người phụ trách chính thức của các ở đây, có địa vị rất cao trong Băng Nham thành, ngay cả Đồ Mạc, Nghiêm Văn Ngạn nhìn thấy lão cũng phải tỏ ra kính ý.
Lão có thói quen phải nghỉ trưa, các võ giả thường đến Khí cụ các ai cũng biết, lúc lão nghỉ trưa, tuyệt đối không được làm ồn, nếu không sẽ bị đuổi khỏi Khí cụ các ngay, sau này có thể không được bước vào nữa.
Nhưng hôm nay, ngay khoảng thời gian đặc thù này, lão lại tự nhiên xuất hiện…
Làm ai cũng hết sức ngạc nhiên.
Nhưng việc làm người ta ngạc nhiên vẫn còn…
Có mấy người vừa leo lên lầu hai lầu ba, thấy lão xuống lầu, có hai người trong đó thậm chí chỉ vừa mới lên, có lẽ còn chưa kịp xem linh khí, cũng vội đi xuống lầu, theo Phan lão đi ra đường.
“Phan lão…”
Một đại hán mặc trang phục võ giả Tinh Vân Các xuống lầu, bước tới khẽ chào Phan Giác Minh.
Người này tên Ngô Sùng, là đường chủ số một dưới trướng một trưởng lão của Tinh Vân Các, vừa đột phá Khai Nguyên cảnh trung kỳ, tới Khí cụ các để tìm linh khí phù hợp.
Phan Giác Minh cũng không quay lại, chỉ khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói: “Xem ra ngươi cũng cảm thấy.”
“Phải.” Ngô Sùng hơi khom người: “Nhưng không nhanh bằng Phan lão ngài, ngài xuống lầu rồi ta mới cảm giác được…”
Hơi ngừng một chút, hắn hỏi: “Phan lão, ngài xem… có thể là chuyện gì?”
“Đi xem mới biết được.” Phan Giác Minh tùy tiện đáp, cất bước đi ngay, Ngô Sùng và những võ giả từ trên lầu xuống vội đi theo.
“Chuyện gì thế? Ta nghe họ nói mà chẳng hiểu gì cả?”
“Ta cũng không hiểu, không biết họ nói cái gì nữa, nhưng mà mỗi chuyện hôm nay Phan lão không nghỉ trưa cũng đã rất kỳ quái rồi…”
“Hình như họ đi coi cái gì đó, có thể khiến họ chú ý, chắc chắn là rất hay!”
“,,,”
Các võ giả dưới lầu một tuy không biết là chuyện gì, nhưng thảo luận rất khí thế.
Một lát sau, thấy bọn Phan Giác Minh Ngô Sùng đi ra ngoài, bọn họ mới giật mình.
Ai cũng buột miệng kêu lên, nhao nhao đi theo, muốn biết thực ra là có chuyện gì.
Nếu có ai đứng lơ lửng trên trời thương phố sẽ thấy sự biến hóa của linh khí rất rõ rệt, sẽ nhìn thấy sự lưu động linh khí kỳ quái ở xung quanh cửa hàng Lý Ký, sẽ thấy Lý Ký như một vòng xoáy đang không ngừng kéo linh khí xung quanh vào, khiến linh khí quanh cửa hàng dày đặc lạ thường.
Và còn có thể thấy dòng người trên thương phố cũng giống như linh khí, đều đang hướng về phía cửa hàng Lý Ký mà tới.
Trong cửa hàng Lý Ký.
Bốn người không biết sự tình bên ngoài, không ai nói gì, chỉ đều yên lặng cảm thụ sự biến hóa của linh khí trong tiệm…
Mười bảy bức linh bản, để rải rác khắp nơi, đều tản ra những vầng sáng nhàn nhạt, dần dần tạo ra một làn sương mù màu trắng khắp trong tiệm đấy là do thiên địa linh khí dày đặc tới một mức nhất định tạo thành.
“Tăng gần bốn lần rồi…”
Người hầu trung niên là người đầu tiên phá vỡ sự yên lặng, đôi mắt ngưng trọng nhìn những bức linh bản đầy dò xét.
Lý Mục bỗng lên tiếng: “Nếu có nhiều Tụ linh bài hơn, thì mức độ linh khí tụ tập còn có thể tăng hơn nữa…”
“Tụ linh bài?” Tần Liệt ngạc nhiên.
Lý Mục mỉm cười khẽ gật đầu, rồi nhìn về phía cửa ra vào của cửa hàng, nói: “Cũng nên có một cái tên dễ nhớ chứ.”
Tần Liệt nhìn theo hắn ra cửa, nhận thấy không biết từ khi nào, bên ngoài cửa hàng đã tụ tập rất nhiều người.
“Tiểu thư, mười bảy cái Tụ linh bài có thể tạo thành một nơi tu luyện, mà nồng độ linh khí còn nồng đậm hơn cả chỗ của chúng ta, nếu không có gì bất thường, hiệu quả tu luyện… sẽ rất kinh người!” người hầu kia khẽ thầm thì.
“Báo giá đi.” Bạch y nữ tử nhìn Tần Liệt, “Ta muốn mua hết.”
“Lão hủ cũng muốn.”
Tiếng Phan Giác Minh bỗng truyền tới, dưới bao con mắt kinh dị, lão xuất hiện, là người đầu tiên sải bước đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.