Linh Vực

Chương 371: Đắc ý




“Ngươi!”. Vẻ mặt Tống Đình Ngọc biến đổi.
“Không dự đoán được là Không Gian Truyền Tống trận ở trong lòng Dược sơn. A, ta đã từng dò hỏi tất cả chuyện về Tần Liệt, ta biết ngươi từng ở trong sơn động này sinh hoạt rất nhiều năm, đúng không?”. Tống Trí cười ha hả đi tới.
“Rầm rầm!”.
Nham thạch chắn ngay cửa thạch động bị Tần Liệt đẩy ra, toàn thân hắn xông ra ngoài cửa động.
Thần kỳ, sắc mặt hắn tương đối bình tĩnh, không như lần đầu bị Huyền Thiên Minh tính kế làm cho thất kinh.
Sau khi Không Gian linh thạch tới tay, Tần Liệt cau mày nhìn Tống Trí, nghe hắn khoa môi múa mép nói: “Xem ra ngươi thật hiểu rõ ta?”.
“Ha ha, cứ xem như là tương đối hiểu biết đi”, vẻ mặt Tống Trí tươi cười, hắn đi lên giữa sườn núi, đứng trên một khối đá chìa ra ngoài đón gió, cười ha hả nói: “Những tên Giác Ma tộc, hẳn là đều đang ở trong sơn động phải không? Ta chỉ gặp lại ngươi thoáng qua một chút nhưng cũng đã truyền tin này ra ngoài. Không bao lâu nữa, cường giả Huyền Thiên Minh, Hợp Hoan tông, đều sẽ chạy tới đây”.
“Ai, ta thật ra vẫn chưa có hạ quyết tâm làm một quyết định, vẫn không muốn gây náo động quá lớn, không muốn Xích Lan đại lục sinh linh đồ thán”. Ngữ khí Tần Liệt trầm thấp, còn nghiêm túc nói: “Nhưng chuyện tới lúc này, khi chúng bị ngươi tìm tới tận nơi. Xem ra, ta đã không còn lựa nào khác, ta hy vọng các ngươi cũng đã chuẩn bị tốt”.
Nói xong, hắn lấy Hàn Băng chi nhãn ra, trực tiếp thuấn di đến Huyền Băng chi địa.
“Tần Liệt! Thế nào?”.
“Tần Liệt, tìm được Không Gian linh thạch rồi sao?”.
Huynh đệ Khố Lạc bỗng nhiên thấy hắn xuất hiện bất ngờ, vội vàng hỏi.
“Tìm được Không Gian linh thạch rồi, nhưng mà Truyền Tống trận bên trong Dược sơn bị Huyền Thiên Minh phát hiện rồi”. Tần Liệt lạnh nhạt nói.
Lời vừa nói ra, toàn bộ tộc nhân Giác Ma tộc và tộc nhân Lăng gia đều là mặt xám ngắt như tro tàn.
“Chẳng lẽ lão thiên muốn cho chúng ta diệt vong sao?”. Khố Lỗ tuyệt vọng nói.
“Không, không phải lão thiên muốn các ngươi diệt vong mà là muốn diệt sạch Huyền Thiên Minh cùng với Bát Cực thánh điện”. Vừa nói xong lời này, Tần Liệt một quyền phá nát tường băng, từ bên trong trạch viện đánh ra.
“Vỡ đi!”.
Hắn cầm Hàn Băng chi nhãn hét to.
Từ chính giữa băng nguyên, từng khối tường băng cao lớn bị vỡ vụn
Toàn bộ tộc nhân Giác Ma tộc bên trong đều bỗng nhiên cảm thấy tầm nhìn rộng rãi, có thể nhìn thấy sông băng cách đó không xa.
Cũng liền thấy được bên trong từng tòa sông băng đang phong ấn cự thú khổng lồ.
“Lão thiên! Đây là cái gì?”.
“Những thứ này là cái gì”.
“Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”.
“Đây là nơi nào?”,
Mọi người đều kêu gào.
“Tần Liệt!”. Một đạo ánh sáng lôi điện đột nhiên bắn nhanh tới trước người hắn rồi ngưng tụ thành mãng xà, Mãng Vọng gầm lên: “Ngươi đang làm cái quỷ gì thế? Ngươi phá vỡ tường băng rồi, tộc ta toàn bộ bị bại lộ ra! Ngươi từng đáp ứng ta như thế nào?”.
“Không cần phải che giấu nữa”. Đối mặt với Mãng Vọng đang căm giận ngút trời, Tần Liệt bình tĩnh nói: “Bởi vì ngay lập tức, toàn bộ các ngươi sẽ được phá vỡ phong ấn”.
Lời vừa nói ra, Mãng Vọng khiếp sợ đến tột đỉnh.
“Ta chỉ có một yêu cầu, giúp ta tiêu diệt Huyền Thiên Minh, Bát Cực thánh điện cùng với Hợp Hoan tông, ta muốn ba phương thế lực này hoàn toàn biến mất khỏi Xích Lan đại lục”.
“Mãng Vọng ta, thay mặt cho toàn bộ tộc nhân Cự Linh tộc xin phát thệ sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện này!”.
***
Dược sơn.
Tần Liệt sau khi lấy Không Gian linh thạch rồi biến mất, vẻ mặt Tống Trí có chút kinh ngạc, ngơ ngác một hồi.
Dựa theo lý giải của hắn, Tần Liệt thông qua không gian linh khí mới có thể thuấn di đến Dược sơn.
Hắn nghĩ rằng bên trong Dược sơn, Truyền Tống trận chính là điểm cuối rồi, toàn bộ tộc nhân Giác Ma tộc đều đang ẩn nấp bên trong Dược sơn.
Nhưng mà, Tần Liệt đột nhiên biến mất, biểu hiện rõ ràng dị thường, việc này có nghĩa điểm cuối của không gian linh khí cũng không phải ở Dược sơn.
“Kỳ lạ, thật là kỳ lạ...”. Tống Trí nhíu mày thật sâu
Hắn cũng không có để ý tới khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của Tống Đình Ngọc lúc này tràn đầy hàn sương, cũng không chú ý tới hai vai Tống Đình Ngọc khẽ run run, trong đôi mắt sáng bắn ra khốc lệ băng hàn.
“Ngươi vậy mà theo dõi ta!”. Tống Đình Ngọc cắn răng, khuôn mặt xanh mét, phẫn nộ như chưa từng được phẫn nộ.
“Nhị thúc! Vì sao ngươi lại ở đây?”. Âm thanh của Tạ Tĩnh Tuyền cũng đồng thời quát lên chói tai, từ xa truyền tới.
Thấy Tạ Tĩnh Tuyền cũng là vẻ mặt hàn sương đang tức giận nhìn Tạ Chi Chướng.
Tạ Chi Chướng ngượng ngùng cười gượng, ở chân núi Dược sơn, vẻ mặt xấu hổ giải thích: “Nghe nói ngươi cùng Đình Ngọc một mình rời khỏi Huyền Thiên Minh, một đường đi tới Lăng gia trấn, cha ngươi... Không quá yên tâm, để cho ta cùng lại đây để chiếu cố cho ngươi”.
Thật ra là hắn đi cùng với Tống Trí tới đây.
Tần Liệt đột nhiên biến mất cùng Tà tộc, làm cho Huyền Thiên Minh, Bát Cực thánh điện, Hợp Hoàn tông nóng như lửa đốt, ba phương thế lực này vì muốn tìm thấy Tần Liệt, có thể nói là hao tổn tâm huyết.
Toàn bộ những người có liên quan mật thiết với Tần Liệt ở Xích Lan đại lục, bọn họ đều âm thầm theo dõi.
Đến khi phát hiện hành tung khả nghi của Tống Đình Ngọc và Tạ Tĩnh Tuyền, Tống Trí cùng Tạ Chi Chướng hầu như lập lức lặng lẽ truy tìm tới tận đây, dọc đường thu liễm khí tức, cẩn thận từng ly từng tí đi vào Lăng gia trấn.
“Chiếu cố ta?”. Tạ Tĩnh Tuyền cùng Tống Đình Ngọc đều giận dữ: “Ta thấy các ngươi là theo dõi ta mà đến?”.
Nàng cũng nhìn thấy Tống Trí bên cạnh Tống Đình Ngọc.
“Không còn cách nào, chuyện trọng đại. Chúng ta không thể không làm như vậy”. Ta Chí Chướng vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Nha đầu các ngươi luôn hành động theo cảm tình, chúng ta làm như vậy, cũng là không còn cách nào khác”. Tống Trí ở trên sườn núi, không để ý Tống Đình Ngọc đang giận dữ nhìn, lạnh nhạt cười nói: “Ngươi xem? Nếu chúng ta không chạy theo tới đây, Tần Liệt cùng Tà tộc chẳng phải là đã ung dung đào tẩu? Vậy Huyền Thiên Minh chúng ta lên kế hoạch lâu như vậy, không phải là công dã tràng rồi sao?”.
“Không ngờ được ngay cả chúng ta mà các ngươi cũng không tin!”. Từ trong đáy lòng Tống Đình Ngọc lạnh như băng.
“Chuyện của Tần Liệt, hai nha đầu các ngươi quá mức trọng nghĩa khí, không để ý đến lợi ích của gia tộc”. Tống Trí không khách khí nhận xét.
“Không bao lâu nữa, cường giả đỉnh phong Xích Lan đại lục sẽ tề tụ nơi này”. Tạ Chi chướng nhìn về phía Dược sơn, vẻ mặt ngưng trọng quát: “Bất luận là bên trong Dược sơn che giấu bao nhiêu Tà tộc, lần này, bọn họ đều không thể đào thoát”.
Đúng là như vậy.
Chỉ sau nửa ngày, cự liễn màu vàng, Thủy Tinh chiến xa, mui xe to lớn màu đỏ sậm, Thanh Lão bức cùng một số phi cầm, đều từ bốn phương tám hướng tập hợp chạy tới.
“Tìm thấy rồi!”.
“Vậy mà ở bên trong Dược sơn”.
“Lần này có thể một lưới bắt hết!”.
Đi tới là võ giả Huyền Thiên Minh, Bát Cực thánh điện, Hợp Hoan tông, những người đến sau đều hào hứng ngẩng cao đầu, tầng tầng bao vây Dược Sơn.
Tống Vũ, Tạ Diệu Dương, Nhiếp Vân, Lý Dịch cùng Triệu Trường Sinh lập tức đi vào mở cửa động ra
“Cha!”.
“Cha!”.
Vẻ mặt Tống Đình Ngọc, Tạ Tĩnh Tuyền bình tĩnh, sau khi thấy Tống Vũ, Tạ Diệu Dương tới đây liền cắn răng hừ một tiếng.
“Ừm, hai người các ngươi vất vả rồi, đi xuống nghỉ ngơi một chút đi”. Tống Vũ phất tay, nháy mắt ra dấu với Tống Trí và Tạ Chi Chướng, ý bảo bọn họ khuyên Tống Đình Ngọc cùng Tạ Tĩnh Tuyền đi.
Hắn nói những lời này, rõ ràng là bảo vệ Tống Đình Ngọc cùng Tạ Tĩnh Tuyền, hàm ý nói cho Hợp Hoan tông, Bát Cực thánh điện biết là Tống Đình Ngọc cùng Tạ Tĩnh Tuyền sở dĩ xuất hiện ở Dược sơn gặp Tần Liệt. Đều là do Huyền Thiên Minh bày mưu tính kế, là vì giúp cho Huyền Thiên Minh tìm được Tần Liệt cho nên mới làm như vậy.
“Không hổ là hai tiểu bối xuất sắc của Huyền Thiên Minh, làm rất tốt!”. Triệu Trường Sinh cười khen
“Làm tốt lắm!”. Lý Dịch cũng gật đầu.
Bọn họ còn nghĩ Tống Đình Ngọc cùng Tạ Tĩnh Tuyền thật sự vì Huyền Thiên Minh, vì lấy đại cục làm trọng mà có mục đích tiếp cận Tần Liệt để dụ Tần Liệt đi ra.
“Ta...”. Tạ Tĩnh Tuyền lạnh nghiêm mặt tính mở miệng nói.
Nhưng lại bị Tạ Chi Chướng lôi đi tới chân núi, không cho nàng nói thêm cái gì.
Tống Đình Ngọc bình tĩnh hơn so với Tạ Tĩnh Tuyền. Nàng biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nàng biết rõ nàng không có biện pháp xoay chuyển tình thế, không có biện pháp thay đổi quyết định của phụ thân, cho nên nàng vẫn luôn im lặng.
Không cần Tống Trí nhiều lời, nàng và Tạ Tĩnh Tuyền cùng nhau đi tới chân núi, nhìn cường giả ba phương thế lực từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo đến tụ tập xung quanh, nàng bỗng nhiên nghĩ đến Tần Liệt vừa rồi thuấn di đi, trong lòng có chút bất an.
Trước khi Tần Liệt rời đi, biểu hiện quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến dị thường.
Nàng rất hiểu rõ Tần Liệt, nàng biết dáng vẻ này của Tần Liệt, đáng sợ đến cỡ nào.
“Tần Liệt, chuyện tới nước này, ngươi còn có thể như thế nào...”. Tống Đình Ngọc trong lòng thở dài thật sâu.
“Không Gian Truyền Tống trận! Bên trong có một tòa Không Gian Truyền Tống trận!”. Âm thanh sợ hãi của Tống Trí truyền ra từ trong lòng núi, hắn lớn tiếng kêu gọi Triệu Trường Sinh, Lý Dịch cùng cường giả Huyền Thiên Minh đi vào.
Võ giả cường đại nhất Xích Lan đại lục rất nhanh đều tụ tập ở bên cạnh tòa Không Gian Truyền Tống trận.
“Xem mà cảm thán! Quả thực là xem mà cảm thán!”. Lý Dịch khen.
“Không Gian Truyền Tống trận hoàn hảo không bị tổn hại gì! Chỉ thiếu Không Gian linh thạch là có thể khởi động chỗ Truyền Tống trận này! Thật là không ngờ tới, ở Lăng gia trấn hoang dã nơi Dược sơn cằn cỗi này vậy mà có một tòa Không Gian Truyền Tống trận!”. Tống Trí sợ hãi không thôi.
Tống Vũ, Tạ Diệu Dương, Nhiếp Vân cũng kích động vô cùng.
“Đây là cánh cửa thông ra ngoại giới, có chỗ Không Gian Truyền Tống trận này tồn tại, không bao lâu sau, Xích Lan đại lục sẽ náo nhiệt hẳn lên! Người ở Thiên Vận đại lục cùng Lưu Vân đại lục cũng nhất định sẽ cảm thấy hứng thú với chỗ Không Gian Truyền Tống trận này. Lý điện chủ, Tống minh chủ, không ngờ được lần này chém giết Tà tộc lại có thể có phát hiện kinh người này!”. Triệu Trường Sinh cùng mừng rỡ như điên.
“Tà tộc, Tà tộc đâu?”. Mạc Hà kịp phản ứng.
“Không có trong này! Ta vừa mới điều tra qua, trong hang động này không có một chút động tĩnh sinh mệnh nào, Tà tộc này căn bản không có ở đây!”. Tạ Diệu Dương nói.
“Chắc là bọn họ muốn dùng Không Gian Truyền Tống trận rời khỏi Xích Lan đại lục, ta biết bọn họ đã lấy được Không Gian linh thạch”. Nhiếp Vân cười lạnh, ung dung nói: “Chúng ta chỉ cần trông giữ Không Gian Truyền Tống trận thật chặt, Tần Liệt cùng Tà tộc nhất định vô kế khả thi! Bọn họ còn muốn chạy trốn chỉ có thể dùng Không Gian Truyền Tống trận!”.
“Không sai!”. Tống Vũ cũng cười lên.
“Liên hệ với Cốc Bình đại sư, để hắn tới đây một chuyến, hắn có chút hiểu biết đối với Không Gian Truyền Tống trận, để hắn kiểm tra cẩn thận một chút, nhìn xem Không Gian Truyền Tống trận này đi tới nơi nào!”. Tạ Diệu Dương quát.
“Ta sẽ đi làm ngay!”. Tống Trí đáp lại.
***
Bên dưới Cực Hàn sơn mạch.
Sau khi tường băng vỡ vụn, tất cả tộc nhân Giác Ma tộc đều từ trong băng nguyên đi ra.
Bọn họ thấy được toàn bộ những đỉnh băng cao chót vót đang giam cầm từng đầu quái vật to lớn. Ngoại trừ huynh đệ Khố Lạc ra, trên mặt mỗi tộc nhân Giác Ma tộc đều lộ ra vẻ chấn động rõ rệt.
Không sai, chính là chấn động!
Ai cũng không thể tưởng tượng nổi, tại nơi băng nguyên vô cùng rét lạnh này, lại xuất hiện tòa tòa sông băng đang phong ấn hung thú viễn cổ.
Nhưng lại có hơn ba mươi đầu!
Ngay cả Lăng Ngữ Thi cũng là lần đầu nhìn thấy cảnh tượng này, nàng cũng chấn động liên hồi.
Băng hàn ở Huyền Băng chi địa lạnh thấu xương, đỉnh đầu là bầu trời trắng xóa, nếu tập trung nhìn kỹ thì đó thật ra là tầng băng sương dày đặc.
Gió lạnh ào ạt gào thét đang thổi qua các khe hở sông băng, phiến thiên địa này toàn bộ hoang vắng, lạnh như băng, tiếng gió thổi gào thét chói tai, làm cho linh hồn mọi người đều cảm thấy rất lạnh.
Ngay lúc này, trong cái nhìn chằm chằm của đầu lôi điện mãng xà, Tần Liệt giẫm lên khối băng cứng rắn, từng bước một đi tới sông băng.
Trong mắt mọi người, hắn một mình độc hành trên sông băng, có vẻ có chút nhỏ bé. Nhưng mà, ngay tại lúc này, từ trên người Tần Liệt lại hiện ra khí thế ngút trời, làm cho bọn họ cảm thấy quả thực hít thở cũng không thông!
Bởi vì Tần Liệt muốn giải khai phong ấn nơi này!
Mỗi một đầu hung thú thời viễn cổ, từng giẫm đạp đại địa xa xưa, biểu hiện hung lệ ngập trời.
Mấy vạn năm trước, bọn họ bị sông băng phong ấn trong lòng đất, lâm vào giấc ngủ triền miên, như hùng sư, cự long đang yên lặng.
Hôm nay bị Huyền Thiên Minh, Bát Cực thánh điện, Hợp Hoan tông bức bách lần nữa, thật sự chọc giận hắn, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, muốn đánh thức những hung vật không biết thiện hay ác này, cùng bọn họ giẫm đạp Huyền Thiên Minh, nghiền nát Bát Cực thánh điện.
“Hung vật này một khi thức tỉnh, không biết Xích Lan đại lục sẽ gặp phải tàn phá khủng bố đến cỡ nào, Tần Liệt thật sự muốn làm như vậy?”. Ngữ khí Lăng Thừa Chí khẽ run run.
Toàn bộ tộc nhân Lăng gia tộc cũng lộ vẻ hoảng sợ, cả đám đều lo lắng bất an.
Từ lúc nhìn thấy hung thú bên trong sông băng, bọn họ liền cảm giác được bản thân nhỏ bé, cùng so sánh với hung thú tung hoành thời viễn cổ này, nhân loại dường như có vẻ yếu đuối rất nhiều.
Làm cho hung vật đang ngủ say lần lượt thức tỉnh, không biết là phiến thiên địa này có thể thừa nhận bọn họ giẫm đạp hay không?
“Tần Liệt, có thể chế trụ họ và trấn an họ được hay không?”.
Lăng Thừa Chí không dám tiếp tục suy nghĩ.
“Hy vọng sau khi linh khú khủng bố này tỉnh dậy, vẫn có thể nói chuyện bình thường với Tần Liệt”. Lăng Huyên Huyên thở nhẹ nói.
“Nếu không bị dồn đến đường cùng, Tần Liệt tuyệt đối sẽ không dùng cách này đối phó, hắn luôn biết đông đúc hung thú ngủ say ở đây, nhưng hắn vẫn không làm vậy”.
Lăng Ngữ Thi tin tưởng Tần Liệt, nàng biết Tần Liệt nhất định là gặp phải rắc rối rất lớn, bị chọc giận hoàn toàn mới bất |Ịắc dĩ mà làm vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.