Linh Vực

Chương 359: Tiến vào Vạn Tượng cảnh hậu kì!




“Trước khoan nóng vội, đối với Cự Linh tộc và Mãng Vọng, ta thật không hiểu rõ cho lắm. Xem ra cần phải hiểu rõ Cự Linh tộc hơn một chút sau đó mới quyết định”.
Tần Liệt hạ quyết tâm, không lập tức giúp Cự Linh tộc thoát vây ngay lúc này.
Hắn cầm trong tay Hàn Băng chi nhãn, thử thêm lần nữa, dùng tinh thần lực đánh sâu vào trong tròng mắt này.
Việc lạ kỳ dị vừa rồi, một lần nữa xảy ra, vô số toái quang, điện mang, hồn ti từ Hàn Băng chi nhãn tràn mạnh vào trong não hải hắn như sóng biển tận trời. Năng lượng kỳ dị này tụ họp hòa lẫn vào nhau, cuối cùng biến hóa thành lược đồ của Hàn Băng chi địa.
Nhưng lần này, Tần Liệt không quan tâm bên ngoài, cũng không muốn tiếp tục nếm thử việc kích thích cấm chế băng ti.
Hắn cực kỳ cẩn thận, từng chút tái hiện Huyền Băng chi địa này, chậm rãi chuyển lên trên hồn hồ hắn.
Hắn dùng hồn hồ chiếu rọi cảnh tượng kỳ diệu này vào trong linh hồn ký ức hắn.
Trong lúc hoảng hốt, hắn lại tiến vào Hàn Băng ý cảnh, sinh ra cảm giác một mình ngồi ở nơi đầy băng tuyết là nơi rét lạnh nhất trong hiện địa, hàn băng lực lạnh lẽo vô cùng.
Bên ngoài hồn hồ hắn như có bông tuyết rơi nhẹ xuống đầy trời, hắn dùng linh hồn cảm nhận thế gian đang rét căm căm.
Hắn dần dần rơi vào trạng thái vô lo vô nghĩ.
Thời gian như dừng lại.
“Tần Liệt! Gia gia ngươi có phải gọi là Tần Sơn hay không, hắn là Luyện Khí sư?”.
Hắn bị âm thanh của linh hồn Huyết Lệ làm cho tỉnh lại.
Từ bên trong Hàn Băng ý cảnh, hắn chậm rãi khôi phục ý thức, dần dần thanh tỉnh.
“Gia gia của ta gọi là Tần Thiên, hắn hẳn là Luyện Khí sư xuất sắc nhất thiên hạ!”. Trả lời rõ ràng câu hỏi của Huyết Lệ trước rồi hắn trầm ngâm một chút hỏi: “Tại sao bất ngờ đánh thức ta? Lại còn đột nhiên hỏi chuyện về gia gia ta?”.
“Ta có một chút tin tức của gia gia ngươi”. Huyết Lệ đột nhiên nói.
Tần Liệt toàn thân chấn động, hoàn toàn từ trong hoảng sợ tỉnh lại, gấp gáp nói: “Tin tức gì?”.
“Ngươi đừng kích động, ở trong một phòng đấu giá, từ miệng một vài Luyện Khí sư ta nghe được bọn họ nhắc tới người tên là Tần Sơn này. Luyện Khí sư này tôn sùng gia gia ngươi vô cùng, nói gia gia ngươi là nhân vật trong truyền thuyết...”. Huyết Lệ giải thích.
“Hỏi giúp ta rõ ràng! Hỏi cho thật rõ ràng! Ta muốn biết toàn bộ tin tức liên quan đến gia gia ta, và gia gia ta người đang ở nơi nào! Phương hướng đại khái cũng được!”. Tần Liệt quát.
“Ừm, cho ta một chút thời gian, ta sẽ hỏi rõ cẩn thận”. Huyết Lệ đáp lại.
“Tốt!”.
“Hô hô hô!”.
Từng đợt từng đợt hàn khí lạnh lẽo nhè nhẹ từ bông tuyết bên trong hắn bay ra, không lâu sau khối băng dần dần vỡ vụn.
Tần Liệt cũng từ trong đó đi ra ngoài.
“Ồ?”.
Trong lòng vừa động, hồn hồ trong não hải hắn như biến thành một mặt gương sáng, trong suốt.
“Hồn hồ như gương? Đây là cảnh giới Vạn Tượng cảnh hậu kỳ!”. Ánh mắt Tần Liệt dần sáng ngời lên.
Ma luyện tâm cảnh, nhận thức vạn vật thế gian sâu sắc, tinh luyện ý niệm trong đầu, hồn hồ sẽ dần dần trở nên bóng loáng như mặt gương cho đến khi cảnh tượng hồn hồ chiếu rọi người vào thì có nghĩa đã bước vào cảnh giới Vạn Tượng cảnh hậu kỳ.
Nhìn kỹ hồn hồ trong não hải, Tần Liệt phóng xuất ra một luồng tinh thần lực, phát hiện bên trong hồn hồ như hiện ra một đạo điện quang.
Luồng ý niệm này trong đầu hắn lập tức từ bên trong hai mắt hắn bay ra, lực thẩm thấu rất mạnh, liền xâm nhập vào đỉnh băng dưới chân, xuyên thấu qua băng tinh tiếp xúc vào thân thể Mãng Vọng.
Một cỗ khí tức huyết nhục mênh mông khiến hắn vô cùng áp lực, thông qua luồng ý niệm trong đầu này, mạnh mẽ phản ứng lại hồn hồ hắn.
Đó là khí tức bản thể khổng lồ của Mãng Vọng.
Tần Liệt bỗng nhiên phát hiện, tinh thần lực của hắn lúc này trở nên cực kỳ nhạy bén, có thể từ một chỗ rất nhỏ mà cảm giác được khí tức đáng sợ.
“Cảnh giới ngươi như được tăng lên”. Linh hồn thiểm điện Mãng Vọng theo tiếng “đùng” đột nhiên hiện ra trước mặt: “Khi nãy ngươi nhập định, ta phát hiện hàn băng cấm chế trói buộc ta hình như nới lỏng một chút, đây là do ngươi làm ra phải không?”. Hắn nhìn chằm chằm Tần Liệt hỏi.
“Ta cũng không rõ lắm”. Tần Liệt dùng ngữ khí bình tĩnh nói: “Ta chuyên tâm lĩnh ngộ Hàn Băng ý, hy vọng có thể trợ giúp Cự Linh tộc giải vây, khi ta trong lúc tu luyện có lẽ quá mức tập tinh thần nên tình huống xung quanh ta không có cẩn thận quan sát, không biết đã phát sinh chuyện gì”.
Mãng Vọng không có hoài nghi hắn, trầm mặc một chút, trầm giọng nói: “Thật sự hy vọng ngươi có thể sớm giúp chúng ta thoát vây, chúng ta đã đợi quá lâu ở địa phương quỷ quái này”.
“Ta sẽ cố hết sức”. Gật gật đầu, Tần Liệt lấy ra Hàn Băng chi nhãn, dùng hàn lực kích phát Hàn Băng chi nhãn.
Ngay sau đó, hắn xuất hiện ở Lăng gia trấn ngay tại gian phòng nhỏ hắn từng tu luyện.
“Hàn Băng chi nhãn, quả nhiên là kỳ diệu vô cùng, ẩn chứa bí mật làm người ta phải sợ hãi”. Nhìn băng cầu trong tay, Tần Liệt âm thầm tán thưởng một câu, suy nghĩ một chút, hắn quyết định mau chóng hội họp cùng Khố Lạc.
Thoáng chỉnh lại mặt nạ da cáo một chút, Tần Liệt lần nữa thay đổi khuôn mặt, từ Lăng gia trấn trở về Khí Cụ thành
Nhưng khi hắn vừa ra khỏi cửa trấn, hắn liền nghe được một âm thanh kỳ dị trong không trung.
Ngẩng đầu liền nhìn thấy Lưu Vân Thất Thải Điệp từ trên trời giáng xuống và dừng ngay tại cổng trấn.
Tống Đình Ngọc đang mặc một bộ y phục rực rỡ cùng trang sức là thạch anh cực kỳ xinh đẹp, đang cao cao tại thượng ngồi trên thân Lưu Vân Thất Thải điệp, cười dài nhìn hắn: “Tìm kiếm ngươi mấy ngày này, không ngờ được lại ở Lăng gia trấn, ngươi, tên gia hỏa này lại bỗng nhiên xuất hiện ra?”.
“Huyền Thiên Minh các người đã đồng ý thỏa thuận?”. Vừa thấy nàng đến đây, Tần Liệt nhanh chóng biết được mục đích nàng tới đây: “Huyền Thiên Minh đúng thật là gan to bằng trời, thực có can đảm cùng Tà tộc lén lút giao dịch, các ngươi không sợ một khi tin tức bị tiết lộ sẽ chịu phải tai họa ngập đầu?”.
“Vì ba gốc Huyền Âm Cửu Diệp Liên, cha ta, Tạ thúc cùng Nhiếp thúc đúng thật là có chút điên cuồng”. Tống Đình Ngọc cũng âm thầm gật đầu, tựa như sâu trong lòng cũng không đồng ý việc Huyền Thiên Minh làm việc này: “Trong cái thời điểm nhạy cảm này, ngay dưới mắt Bát Cực thánh điện cùng Hợp Hoan tông mà bọn họ có can đảm dám cùng Tà tộc giao dịch. Ta cũng không biết là họ là điên rồ hay là vì Huyền Âm Cửu Diệp Liên có sức hấp dẫn quá lớn. Ai, quên đi, nếu bọn họ đã quyết định, ta cũng chỉ có thể giúp”.
“Ngươi tìm ta lâu rồi?”. Tần Liệt tùy ý hỏi.
“Ừm, ta đi khu vực xung quanh Giác Ma tộc hỏi thăm Lăng Ngữ Thi thì nàng nói ngươi chưa có quay về”. Tống Đình Ngọc không có phủ nhận, cười ý bảo Tần Liệt đi lên, sau đó mới nói: “Không có biện pháp đi vào Lăng gia trấn, ta ở xung quanh thăm dò tin tức ngươi”.
“Ngươi làm sao biết được ta ở khu vực phụ cận?”. Tần Liệt kinh ngạc.
Tống Đình Ngọc bỗng nhiên cười khanh khách, vẻ mặt trêu chọc nhìn hắn: “Ta có lẽ nên gọi ngươi là Tần Liệt hay là Diêu Thiên?”.
Tần Liệt biến sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.