Linh Vực

Chương 355: Trêu đùa




“Nói đúng là địa phương Truyền Tống trận của ngươi có một chút đặc thù?”. Tần Liệt không kiên nhẫn nói.
“Ừm, đúng là như vậy, cho nên mới không cần Không Gian linh thạch”. Huyết Lệ gật gật đầu, lại nói: “Nhưng gia gia ngươi xây dựng truyền tống này là Không Gian Truyền Tống trận chân chính, nhất định phải dùng Không Gian linh thạch”."
“Không Gian linh thạch rất trân quý?”. Tần Liệt nhíu mày.
“Ở chỗ chúng ta không tính là quá trân quý, ở Xích Lan đại lục này, ta không rõ lắm”. Huyết Lệ trả lời.
Tiền Liệt vẻ mặt ngưng trọng.
Thời gian ở trong sơn động quá lâu, hắn cảm giác trời tờ mờ sáng, lại vội vàng lui ra ngoài, dùng cự thạch lấp kín lại cửa động.
“Phải nhanh chóng đem Phùng gia phiền toái này đá văng ra khỏi Lăng gia trấn!”. Vừa ra tới bên ngoài, thấy mặt trời ló dạng, Tần Liệt liền hạ quyết tâm.
Nếu bên trong Dược sơn cũng không có tồn tại Không Gian Truyền Tống trận, hắn không việc gì phải đi quản việc Phùng gia chiếm Lăng gia trấn, cũng không đi đùa bỡn tình cảm Liễu Đình. Sẽ không tiếp tục lãng phí thời gian ở nơi này.
Nhưng hiện tại, xác định bên trong có Không Gian Truyền Tống trận tồn tại, bọn người Phùng gia liên tục đào mới đi xuống, chắc chắn bí mật này sẽ bị bại lộ.
Hắn muốn trong thời gian ngắn giải quyết tai họa ngầm Phùng gia này.
“Phùng Dật, Phùng Tân, không nên động đến Lăng gia trấn ta, vậy các ngươi đáng nhận lấy xui xẻo”. Trong lòng hừ hừ, trong mắt Tần Liệt lóe lên vẻ độc ác, lặng lẽ trở về Lăng gia trấn.
“Diêu đại ca, ngươi đi luyện công về rồi?”.
Tần Liệt vừa mới về tới Lăng gia trấn liền thấy Liễu Đình đứng ở cổng cười khanh khách tiếp đón hắn: “Ta chuẩn bị cho ngươi một chút điểm tâm, trước tiên ăn một chút đi”.
Tần Liệt nhếch miệng cười tươi rói.
Mấy ngày gần đây, ban ngày hắn đi tới Dược sơn âm thầm đào thạch động, ban ngày ở lại Lăng gia trấn nhiệt liệt đeo đuổi Liễu Đình.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, quan hệ giữa hai người bất ngờ rút khoảng cách, Tần Liệt có đôi khi lớn mật nắm tay nàng, nàng cũng không có kháng cự, chỉ đỏ mặt ngầm đồng ý.
Hiện tại, Liễu Đình một ngày không thấy hắn liền cảm thấy buồn bã, mất mát. Mỗi tối rời khỏi Tần Liệt, Liễu Đình đều cũng mất mát một lúc.
Tộc nhân Phùng gia, Ngụy Lập, thanh niên Tinh Vân các đều nhìn ra thái độ của Liễu Đình đối với Tần Liệt rất có tình ý, những người này đều thầm mắng nữ nhân thay lòng đổi dạ, quả nhiên là nhanh như lật sách.
Gần đây, Phùng Dật cùng Ngụy Lập đều tìm cớ tiếp cận Liễu Đình, đều bị Liễu Đình không kiên nhẫn mà cự tuyệt.
Tựa như nhìn qua hai người nàng đều cảm thấy lãng phí thời gian, điều này làm cho Phùng Dật cùng Ngụy Lập cả ngày mặt mày âm trầm.
Ban đầu, Liễu Đình đã đáp ứng Phùng Dật chờ khi xong sự tình Dược sơn, liền theo người Phùng gia tới Thiên Lang sơn khai thác Viêm Dương ngọc.
Nhưng mấy ngày nay Liễu Đình chẳng những không có đi tới Dược sơn, ngay cả việc Viêm Dương ngọc ở Thiên Lang sơn đều giống như không còn hứng thú.
Điều này làm cho Phùng Dật tức giận nôn nóng.
“Đại tiểu thư, ta khi nào mới có thể quay về Tinh Vân các?”. Lưu Duyên đi tới, trên mặt đầy nét cười gượng, chắp tay hướng tới Liễu Đình thở dài.
Phùng gia dù sao cũng là người Toái Băng phủ, việc khai thác Dược sơn vốn cần phải có người của Tinh Vân các giám thị, như vậy khi có thu hoạch, Tinh Vân các phải được chia một phần.
Bởi vì mỗi ngày Liễu Đình ở bên cạnh Tần Liệt, không có rảnh rỗi đi tới Dược sơn, cho nên hắn mới yêu cầu Lưu Duyên thay hắn đến giúp nàng nhìn ra tình trạng Dược sơn.
Đối với chuyện này, Lưu Duyên không ngừng kêu khổ, vẫn nóng lòng muốn quay về Tinh Vân các, thật sự không muốn ở cùng một nơi với Phùng gia và Liễu Đình.
Một điểm hảo cảm hắn cũng không có đối với Liễu Đình và Phùng gia.
“Chờ xác định bên trong Dược sơn thực không có khoáng thạch, ngươi có thể quay về Tinh Vân các”. Liễu Đình cau mày khẽ quát một câu, rồi lại cười như hoa nhìn sang Tần Liệt: “Diêu đại ca, chúng ta đi, cháo ta nấu, đừng để nguội...”.
Tần Liệt bật cười lớn, cùng Liễu Đình rời đi một lượt trong ánh mắt căm hận của đám người Phùng Dật, Ngụy Lập.
Không bao lâu sau khi ăn uống no say, Tần Liệt cùng Liễu Đình ngồi gần nhau, ghế hai người dựa vào cùng một nơi, bả vai gần như dán vào nhau.
Tần Liệt mỉm cười, đột nhiên cầm tay Liêu Ngọc, ánh mắt nóng rực nhìn nàng, nói: “Đình Đình, nàng có cảm thấy Lăng gia trấn này ồn ào hay không?”.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ của Liễu Đình phiếm đỏ ửng làm say lòng người, nàng nhẹ nhàng gật đầu, ngượng ngùng nói: “Ta tính, tính qua đoạn thời gian nữa, liền dẫn ngươi đi Tinh Vân các gặp cha ta... Ta nghĩ cha ta, nhất định sẽ thích ngươi”.
Tần Liệt mỉm cười.
Hắn lập tức ý thức được Liễu Đình hiểu lầm ý của hắn, hắn nói Lăng gia trấn ồn ào không phải là muốn vội vã rời khỏi mà là muốn đuổi người.
“Phùng gia nhân này, chiếm lấy Lăng gia trấn, cả ngày ầm ĩ ồn ào, ta thấy phiền”. Tần Liệt cau mày: “Trong khoảng thời gian này, ta thường xuyên ở Cực Hàn sơn mạch đánh giết linh thú, xem Lăng gia trấn là nơi tạm thời nghỉ chân. Ta nhìn trúng yên tĩnh ở nơi này, nhưng những người Phùng gia gần đây đã quấy rầy yên tĩnh nơi đây, đối với tu luyện của ta cũng có một chút ảnh hưởng. Hơn nữa, ta cảm thấy phong cảnh Lăng gia trấn không tệ, rất yên tĩnh, nếu chỉ có một mình ta và nàng ở đây tu luyện, chắc sẽ thoải mái hơn nhiều, Đình Đình, nàng cảm thấy thế nào?”.
“Diêu đại ca, ngươi muốn cùng một mình ta ở Lăng gia trấn?”. Liễu Đình hô nhẹ như âm thanh ruồi muỗi.
Nàng hơi ngẩng đầu, đôi mắt sáng lóe lên vẻ vui mừng rung động nhìn Tần Liệt, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhẹ cao hứng.
Tần Liệt cười gật đầu: “Không sai, ta muốn mang một mình nàng ở Lăng gia trấn, không muốn người khác quấy rầy. Hơn nữa, Ngụy Lập và Phùng Dật đó nhìn ta bằng ánh mắt đầy địch ý, điều này làm cho ta thực không thoải mái”.
“Ta hiểu”. Liễu Đình ôn nhu cười, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy, nói: “Ta đi ra ngoài một chút”.
Dưới ánh mắt cổ vũ của Tần Liệt, Liễu Đình ngạo nghễ đi ra ngoài. Trong lúc đó tộc nhân Phùng gia chưa có đi tới Dược sơn, Ngụy Lập chờ vài người trẻ tuổi Tinh Vân các tới cũng không kiên nhẫn mà đứng ở chỗ này.
“Phùng Dật, Phùng thúc...”. Liễu Đình nhìn về phía người Phùng gia phất tay gọi bọn họ lại.
Phùng Tân cùng Phùng Dật miễn cưỡng tươi cười cùng nhau đi tới bên cạnh Liễu Đình. Phùng Dật hỏi: “Đình Đình, có chuyện gì?”.
“Đình Đình...”.
Liễu Đình trong lòng hừ nhẹ một tiếng, không biết vì sao sau khi Tần Liệt bắt đầu gọi là Đình Đình, lại nghe Phùng Dật gọi như vậy cảm thấy có chút không được tự nhiên.
“Quan hệ chúng ta không có thân mật như vậy, Phùng Dật, về sau ngươi hãy gọi là là Liễu tiểu thư đi”. Liễu Đình lạnh lùng nói một câu như vậy.
Trên mặt Phùng Dật vốn có chút tươi cười miễn cưỡng, liền trực tiếp cứng lại rồi trong mắt hắn hiện lên vẻ phẫn nộ đến cực điểm.
Tần Liệt dựa vào cửa sổ lộ ra nửa khuôn mặt, thản nhiên nhìn một đám người này.
Nghe thấy Liễu Đình nói lời này, hắn có chút ngạc nhiên, không khỏi lắc đầu bật cười.
Nữ nhân Liễu Đình này thật sự vô cùng thẳng thắn, làm hắn kinh ngạc không thôi, hắn phát hiện Liễu Đình này thật đúng là không lưu tình, trước mặt nhiều người tộc nhân Phùng gia như vậy trực tiếp hất đi mặt mũi.
“Thú vị, hắc hắc! Thú vị”. Nhìn Phùng Dật gần như biến dạng khuôn mặt tuấn tú, Tần Liệt cảm thấy sảng khoái, cảm giác việc này so với việc trực tiếp giết chết Phùng Dật còn thoải mái hơn.
“Thật ra Phùng gia trấn tuy bị phá hủy nhưng trùng tu lại cũng không tốn thời gian nhiều lắm, ta nghĩ Phùng gia trấn đối với các ngươi có thể cho các ngươi cảm giác ở nhà, càng có thể cho các ngươi cảm giác thư thái”. Liễu Đình tựa như không thấy sắc mặt Phùng Dật biến dạng, ngạo nghễ nâng đầu cứ thế mà nói: “Dược sơn, các ngươi khai thác lâu như vậy cũng không phát hiện gì, không chừng lời đồn đại là không chính xác, bên trong Dược sơn hoàn toàn không có quáng tài gì”.
Phùng Tân, Phùng Dật cùng Phùng gia tộc nhân xanh mặt, đều lẳng lặng nghe nàng nói lời này muốn biết mục đích chân chính của nàng.
“Như vậy đi, ta quay về nói với cha ta một chút, các ngươi nên về lại Phùng gia trấn sinh sống. Lăng gia trấn này, tạm thời để vậy”. Liễu Đình cuối cùng cũng nói ra mục đích.
Đến ngay lúc này, vẻ mặt Phùng Dật tươi cười dối trá từ đầu đến giờ cũng không gượng nổi nữa.
Mặt hắn âm trầm, âm thanh lạnh như băng, nói: “Liễu tiểu thư, đến Lăng gia trấn, đem Lăng gia trấn tặng cho Phùng gia chúng ta. Tộc trưởng Phùng gia chúng ta lặn lội đường xa đến để chuyển nhà, chính là muốn liền có thể ở lại, cũng không có mang theo công cụ cùng tài liệu kiến tạo lại Phùng gia trấn! Ngươi lúc này nói một câu muốn đuổi chúng ta ra khỏi Lăng gia trấn, quay về Phùng gia trấn trùng kiến lại, việc này thấy có điểm không thích hợp hay không?”.
“Khai thác Dược sơn cũng là do ngươi đề nghị, nhìn thấy sắp đi vào tới trong lòng núi, ngươi nói câu đầu tiên liền muốn ngưng lại, đây là ý tứ gì?”. Phùng Tân luôn giỏi ẩn nhẫn nhưng lúc này cũng có chút không khống chế được lửa giận: “Liễu đại tiểu thư, ai cũng hoàn thành, ngươi gọi nhiều người Phùng gia lại để là để trêu đùa chúng ta không hoàn thành?”.
“Thực chưa thấy qua loại người nào như vậy!”.
“Mẹ! Quả thực là trở mặt!”.
Không ít tộc nhân Phùng gia thấp giọng tức giận mắng, ánh mắt một đám nhìn Liễu Đình, lòng đều đầy căm phẫn.
Có không ít võ giả hung dữ, phát cáu thậm chí chạy tới tụ tập vây quanh Liễu Đình cùng với sắc mặt không tốt.
Những người này dù sao cũng thuộc Toái Băng phủ, Liễu Đình tuy là nữ nhi Liễu Vân Đào có thể trước mặt bọn họ muốn làm gì thì làm, nhưng quyền hạn có vẻ chưa đủ lớn.
“Các ngươi, các ngươi muốn làm gì?”. Nhìn thấy người Phùng gia xúm lại, Phùng Tân và Phùng Dật vậy mà không có ra tay ngăn cản, Liễu Đình có chút hoảng sợ.
Thẳng cho tới nay, thời điểm hai người Phùng Tân cùng Phùng Dật luôn cư xử với nàng bằng thái độ vô cùng khiếm tốn và nịnh nọt, cho nên từ trong tư tưởng nàng không có đem người nhà Phùng gia để vào trong mắt.
Nàng cũng không ngờ được, người Phùng gia dưới sự phân phó của nàng lại dám dùng loại thái độ này đối xử với nàng.
“Phùng Dật! Có chuyện gì thì từ từ nói!”. Ngụy Lập cũng đứng dậy cùng mọi người Tinh Vân các vây quanh trung tâm nàng, đứng đối diện cùng tộc nhân Phùng gia.
“Ngụy Lập, ngươi chẳng lẽ nhìn không thấy Liễu đại tiểu thư của các ngươi đã bị quỷ mê hồn rồi?”. Phùng Dật vẻ mặt lạnh lùng, không biết lấy dũng khí từ đâu, cười lạnh nói.
“Lăng gia trấn cùng với Dược sơn thuộc địa bàn Tinh Vân các chúng ta, Đình tỷ cho dù là lật lọng, Phùng gia các ngươi cũng không thể xằng bậy!”. Ngụy Lập lạnh nghiêm mặt: “Toái Băng phủ cùng Tinh Vân các mấy năm nay quan hệ rất hòa thuận, hy vọng các ngươi đừng xúc động mà làm Đình tỷ bị thương, nếu không Nghiêm phủ chủ Toái Băng phủ cũng không hẳn có thể bảo hộ Phùng gia các ngươi!”.
“Là Liễu đại tiểu thư khinh người quá đáng!”. Phùng Tân hừ lạnh một tiếng.
“Phùng Dật! Phùng Tân! Các ngươi dám để cho người Phùng gia bao vây ta, ngươi quả thực không biết sống chết!”. Liễu Đình thấy đám người Ngụy Lập chạy lại bảo hộ, lấy dũng khí chỉ vào phụ tử Phùng gia quát chói tai: “Việc này, ta sẽ không từ bỏ ý định! Ta nói cho các ngươi biết, đừng nói là Lăng gia trấn và Dược sơn, cho dù là Phùng gia trấn, các ngươi cũng đừng mơ lấy lại! Đồ không biết tốt xấu, Phùng gia các ngươi trước kia chính là phản đồ Tinh Vân các, Phùng gia trấn cũng là địa phận của Tinh Vân các! Ta không muốn cho, các ngươi dám cả gan trùng kiến lại, Tinh Vân các có thể lần nữa phá hủy cơ nghiệp của các ngươi!”.
Thẹn quá hóa giận, Liễu Đình lôi vết sẹo Phùng gia ra, nói ra chuyện xưa bọn họ phản lại Tinh Vân các.
“Tiện tỳ!”. Phùng Dật cũng quát chói tai, còn dùng cánh tay còn lại chỉ vào Liễu Đình, lửa giận bị áp chế cuối cùng cũng bột phát ra: “Ngươi cái tiện tỳ này! Bởi vì một người không biết từ chỗ nào chui ra, ngươi chẳng những tự ý hủy bỏ giao ước giữa chúng ta, lại còn không biết xấu hổ âu yếm cùng hắn mỗi ngày, Liễu đại tiểu thư Tinh Vân các ngươi, còn biết xấu hổ hay không?”.
“Phùng Dật! Ta muốn giết chết tên tàn phế ngươi!”. Liễu Đình thét chói tai.
“Tàn phế, ngươi nói con ta tàn phế! Tiểu tiện nhân, ngươi cho rằng ngươi là nữ nhi của Liễu Vân Đào là ta không dám động đến ngươi?”. Phùng Tân cũng giận tím mặt.
Hai bên giương cung bạt kiếm, ngay sau đó như muốn lao điên cuồng vào chém giết.
Tần Liệt nhìn thấy tình cảnh diễn biến ác liệt đến cấp độ như vậy, trong lòng cười hắc hắc, liền chuẩn bị đi ra đứng bên cạnh Liễu Đình để trấn áp Phùng gia phiền toái này.
Nhưng ngay lúc này hắn cảm giác được có hai gã cường giả từ bên ngoài trấn tiến vào Lăng gia trấn.
Ở cửa sổ, nhìn thoáng qua cổng trấn, Tần Liệt không khỏi cười lạnh: “Thì ra là có cấu kết với Sâm La điện, ta nói cái phụ tử Phùng gia này, sao lại bỗng nhiên có dũng khí”.
Điện chủ Nguyên Thiên Nhai Sâm La điện, nhị điện chủ Tào Hiên Thụy đều táng thân ở Khí Cụ tông.
Hai người sau khi chết đi không bao lâu, Đồ Thế Hùng dưới sự trợ giúp của Tống gia ngồi lên ngôi vị nhị điện chủ, còn tam điện chủ Hàn Phác lại còn thay thế được Nguyên Thiên Nhai nhanh chóng biến thành tân đại điện chủ quyền thế ngập trời.
Nghe đồn, sau lưng Hàn Phác là Nhiếp gia Huyền Thiên Minh.
Hiện tại Toái Băng phủ cùng với Tinh Vân các, sau khi Nguyên Thiên Nhai chết đi, Hàn Phác rất nhanh leo lên vị trí điện chủ.
Phùng Dật đầu óc linh hoạt, từ sớm đã thay Toái Băng phủ tạo quan hệ với Hàn Phác bên kia, cung cấp linh tài hiếm lạ của Toái Băng phủ để hối lộ người bên cạnh điện chủ Hàn Phác.
Vốn là khoáng thạch Viêm Dương ngọc ở Thiên Lang sơn kia hắn chuẩn bị lấy lòng Liễu Đình, cho nên mới báo cho Liễu Đình biết kỳ diệu này.
Nhưng từ đâu xuất hiện một tên Diêu Thiên, thái độ Liễu Đình đối với hắn lập tức phát sinh thay đổi thật lớn, dần dần quên đi sự hiện diện của hắn.
Điều này làm Phùng Dật ghen tị, vô cùng tức giận, vì thế hắn không muốn Liễu Đình nhúng tay vào việc khai thác khoáng thạch Viêm Dương ngọc Thiên Lang sơn.
Từ cửa trấn đi vào hai người võ giả Vạn Tượng cảnh, đến từ Sâm La điện, là chiến tướng bên dưới Hàn Phác, hai người này là thân huynh đệ, tên là Quách Anh cùng Quách Hào, trước kia đều nhận từ Phùng Dật không ít chỗ tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.