Linh Vực

Chương 347: Bí quá hoá liều




Tốc độ Liệp Linh thú không nhanh bằng Lưu Vân Thất Thải điệp, nhưng khu vực xung quanh Khí Cụ thành không lớn lắm, không bao lâu sau Liệp Linh thú đã đưa Tần Liệt tới một nơi trong U Minh giới đầy cây cối dữ tợn tươi tốt.
Ở một khu vực cây cối có răng cưa sinh trưởng, có loại cây Thực Nhân ma hoa, Tống Đình Ngọc dùng Tịnh Ma Phong Lan bảo hộ toàn thân, đang yên lặng chờ đợi đứng dựa vào Lưu Vân Thất Thải điệp xinh đẹp.
Vị trí của Tần Liệt phủ dày đặc minh ma khí bay lượn, che kín cả bầu trời, ánh nắng cũng không thể chiếu tới.
Mà chỉ cách một con sông, Tống Đình Ngọc đắm chìm trong ánh mặt trời chiếu rọi rực rỡ, mặc bộ y phục xinh đẹp tươi sáng quyến rũ như nữ thần. Toàn thân lưu chuyển cũng đều xuất ra mị lực làm lay động lòng người.
Nhìn thấy Tần Liệt đến, Tống Đình Ngọc hơi hé miệng ra tươi cười sáng sủa đến mê người, sau đó nói ra âm thanh êm tai: “Xem ra lần trước ở U Minh chiến trường, Huyết Lệ tiền bối nghĩ oan cho ta có liên quan với Tà tộc. Tần Liệt, ta rất ngạc nhiên, ngươi như thế nào lại có quan hệ với Tà tộc? Chúng ta đi vào U Minh giới, cùng nhau phá hủy một tòa thành của Giác Ma tộc, đại náo Ma Thần sơn mạch. Nếu nói là ngươi làm tất cả chỉ để lấy được sự tin tưởng của Huyền Thiên Minh, ta cảm thấy cái giá phải trả này... Có phải quá lớn hay không?”.
“Khi ta và ngươi rời khỏi U Minh chiếu trường lúc trước, ta cũng không biết ta cùng Giác Ma tộc có quan hệ gì”. Gặp lại Tống Đình Ngọc, Tần Liệt có chút thổn thức, cảm thán: “Sau đó lại xảy ra một chuyện làm cho ta biết được ta liên quan với Tà tộc”.
“Nói như vậy, lúc ở U Minh giới, ngươi cũng không có gạt ta?”. Tống Đình Ngọc mắt đẹp lóe sáng.
“Ta chưa bao giờ gạt ngươi chuyện gì”. Tần Liệt khẳng định.
Tống Đình Ngọc thản nhiên cười.
Trầm ngâm một chút, nàng còn chân thành nói: “Cha ta, Tạ thúc, Nhiếp thúc, còn có cường giả trong bang đều tụ tập ở Khí Cụ tông. Thánh chủ Bát Cực thánh điện và vài tên Kim Y sứ giả cũng đều đã đến. Ngay cả Hợp Hoan tông cũng có cường giả lần lượt chạy tới. Bọn họ đều tề tụ ở Khí Cụ tông, thương lượng hành động đánh Tà tộc”.
Tần Liệt nhíu chặt mày.
Huyền Thiên Minh, Bát Cực thánh điện cùng Hợp Hoan tông đều có cao thủ nhiều như mây, nếu ba thế lực này thật sự đồng tâm hiệp lực thì cảnh ngộ của Giác Ma tộc e rằng vô cùng gian nan.
“Tự mình ngươi đến tìm ta hay là thay mặt cho phụ thân ngươi, thay mặt Huyền Thiên Minh đến đây?”. Tần Liệt đột nhiên hỏi.
“Coi như là tự mình ta, cũng coi như là thay mặt Huyền Thiên Minh, vấn đề này ngươi muốn nhìn nhận như thế nào”. Tống Đình Ngọc cười nhạt, giải thích nói: “Nay Huyết mâu, Lăng gia bị xem là Tà tộc, mà ngươi cũng trở thành gian tế Tà tộc. Quan niệm võ giả Xích Lan đại lục, không phải nhất thời có thể thay đổi được, Huyền Thiên Minh chúng ta cũng không dám liều lĩnh gây ra lỗi lầm nghiêm trọng với thiên hạ, chỉ có thể thuận theo chiều gió, buộc phải cùng Bát Cực thánh điện, Hợp Hoan tông đối phó với Tà tộc”.
Tần Liệt gật đầu tỏ ra hiểu rõ.
“Ở bên ngoài, Huyền Thiên Minh sẽ xuống tay đối phó Tà tộc, chuyện này chúng ta không có cách giải quyết”. Tống Đình Ngọc mắt lóe ra thần quang: “Nhưng mà, nói đúng ra, nếu không bị người khác phát hiện, Huyền Thiên Minh cũng muốn vui vẻ cùng Tà tộc qua lại một chút. Chẳng hạn như dùng lão giả lục giác đổi lấy Huyền Âm Cửu Diệp Liên. Việc này, đường như tam đại gia chủ vẫn chưa chết tâm...”.
Tần Liệt hắc hắc cười quái dị: “Tham vọng của con người đúng thật là đáng sợ nhất! Vì Huyền Âm Cửu Diệp Liên, vì có thể đột phá lên Niết Bàn cảnh, bọn họ quả nhiên là có gan rất lớn!”.
Nếu Huyền Thiên Minh qua lại với Tà tộc, không cẩn thận để lộ ra ngoài, Huyền Thiên Minh ngay lập tức sẽ trở thành cái đích cho toàn bộ thế lực mạnh mẽ trên đại lục phỉ nhổ.
Sẽ bị ngược đãi giống như Lăng gia cùng Huyết mâu!
Cho dù như vậy, vì Huyền Âm Cửu Diệp Liên, tam đại gia chủ Huyền Thiên Minh do cả gan bí quá hóa liều hay là do vì Huyền Âm Cửu Diệp Liên mà cá cược một lần.
“Ta đã cùng đại tế ti Giác Ma tộc Khố Lạc trao đổi, hắn rất thích ý định dùng ba gốc Huyền Âm Cửu Diệp Liên để đổi lấy lục giác tộc nhân Giác Ma tộc đang bị giam cầm kia”. Tần Liệt cười ha ha: “Huyền Thiên Minh các ngươi dám giao dịch thì Tà tộc tất nhiên không có lý gì phải e ngại, ngươi về nói cho phụ thân ngươi, việc này với Giác Ma tộc không thành vấn đề!”.
Tống Đình Ngọc kinh ngạc, nàng nhìn Tần Liệt thật sâu, bỗng nhiên nói: “Xem ra, ngươi quan hệ thân thiết với Tà tộc, so với trong suy nghĩ của chúng ta còn nhiều hơn. Ngươi, tên gia hỏa này, đến tột cùng là ngươi có bao nhiêu chuyện gạt ta?”.
Tần Liệt trầm mặc không nói.
“Chỉ cần Huyền Thiên Minh dám, Giác Ma tộc tất nhiên không có vấn đề, dùng ba gốc Huyền Âm Cửu Diệp Liên đổi lấy lục giác tộc nhân Giác Ma tộc lúc nào cũng có thể tiến hành”.
Tần Liệt thay mặt Giác Ma tộc tỏ thái độ.
“Huyền Thiên Minh chúng ta đúng thật là có hứng thú, nhưng mà việc thực hiện cần phải hết sức cẩn thận. Trong khoảng thời gian này, Bát Cực thánh điện cùng tông nhân Hợp Hoan tông đều tuần tra khu vực gần đây, chúng ta không thể để họ phát hiện”.
Tống Đình Ngọc vuốt vuốt tóc một bên tai, khuôn mặt xinh đẹp tươi cười mê người, phong tình vô hạn nói: “Chúng ta cũng không muốn cho người khác biết Huyền Thiên Minh chúng ta có câu kết cùng Tà tộc. Hơn nữa, ta muốn nói rõ, cho dù là Huyền Thiên Minh có giao dịch cùng với Giác Ma tộc, sau này chúng ta vẫn khai chiến với Giác Ma tộc, biểu hiện bên ngoài chúng ta giống như tham gia hành động đối phó Tà tộc”.
Tần Liệt cười hắc hắc: “Ta có thể hiểu”.
“Sau này, nếu ngươi dùng bộ dáng này xuất hiện bị ta phát hiện, ta sẽ không lưu tình chút nào mà xuống tay đối với với ngươi”. Tống Đình Ngọc cười khanh khách, quyến rũ nhìn hắn nói: “Nhưng mà nếu xung quanh không có ai, chúng ta vẫn là bằng hữu”.
Tần Liệt cười khanh khách.
“Rõ”.
Tống Đình Ngọc lườm hắn một cái, giơ tay ngọc ném ra một cái mặt nạ da người bay qua sông đầy Tịnh Ma Phong Lan, như khăn tay rơi vào trong lòng bàn tay Tần Liệt.
“Sau này nếu ngươi muốn đi ra bên ngoài làm gì, nhớ mang cái mặt nạ này vào, có thể nói ngươi bây giờ là kẻ địch của toàn bộ Xích Lan đại lục, nếu không muốn như chuột chũi lén la lén lút đi trên đường như bị địch nhân đuổi giết mà cẩn thận từng ly từng tí”. Tống Đình Ngọc hé miệng cười khẽ trêu chọc.
Mặt nạ như tơ trù, rơi vào trong tay có chút lạnh lẽo, nhẹ như không có tí trọng lượng nào, vừa nhìn vào là biết được chế tạo từ bậc đại sư.
Tần Liệt khẽ gật đầu, dứt khoát đeo mặt nạ này lên mặt, ngoại trừ cảm giác hơi lạnh lẽo khó chịu lúc đầu ra, hắn không có cảm giác không thoải mái nào khác.
Cái biểu cảm của mặt nạ này vô cùng tinh tế tỉ mỉ, so với một vài cái mặt nạ Lý Mục đưa tặng dường như còn xuất chúng hơn một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.