Linh Vực

Chương 281: Thấy tiền mờ mắt




Một nhóm sáu gã võ giả xuất hiện tại bụi rậm phía trước, đang nói chuyện viển vông, hoàn toàn không biết Tần Liệt cùng Tống Đình Ngọc đang ẩn nấp ở đó.
“Chỗ này cách xa khu vực giao chiến như vậy, đám Tà Tộc kia tới đây làm gì chứ? Có gì đáng kiểm tra chứ?” Một tiếng sang sảng vang lên.
“Đúng vậy, tuần tra ở đây hoàn toàn lãng phí thời gian a.” Một nữ nhân hưởng ứng.
“Sư phụ ta nói vòi rồng tầng dưới đi qua đây, hắn lo lắng có Tà Tộc bị quăng tới. Cho nên mới cử chúng ta qua đây, thôi tùy tiện xem qua một vòng đi, không cần kỹ quá đâu.”
"..."
Sáu người trò chuyện với nhau, tản ra bốn phía đầm nước, thỉnh thoảng nói vài chuyện trăng gió, có chút nhẹ nhõm.
Tần Liệt dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Tống Đình Ngọc bên cạnh.
Tống Đình Ngọc núp tại một bụi cỏ trong đầm nước bên cạnh hắn, cẩn thận che giấu thân thể, quan sát nhóm kia từ xa, hạ giọng nói: “Người của Tử Vụ Hải và Thương Vũ Hội, cảnh giới cũng không cao bốn người Vạn Tượng cảnh sơ kỳ, một Vạn Tượng cảnh trung kỳ, còn có một Khai Nguyên cảnh..."
Tần Liệt tập trung nhìn theo chỉ điểm của nàng, rất nhanh biết rõ cảnh giới từng người.
“Thượng Vũ Hội cùng Tử Vụ Hải đều là thế lực cấp Hắc Thiết phụ thuộc Bát Cực Thánh Điện, sau khi Tà Minh Thông Đạo mở ra, các thế lực phụ thuộc vào bọn ta như Thất Sát Cốc, Ám Ảnh Lâu hay Sâm La Điện đều rút khỏi U Minh chiến trường, tác chiến tại phụ cận Tà Minh Thông Đạo.” Tống Đình Ngọc nhẹ giọng giải thích, “Cho nên bây giờ ở U Minh Chiến Trường chỉ có Bát Cực Thánh Điện cùng thế lực phụ thuộc của chúng hoạt động, Huyền Thiên Minh của ta cũng không hòa hợp với Bát Cực Thánh Điện lắm, cẩn thận chút.”
Tần Liệt gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
“Để ta đến ứng phó.” Tống Đình Ngọc lấy ra mặt nạ bằng da mỏng, cẩn thận dán vào khuôn mặt tuyệt mĩ của nàng, cái mặt nạ tinh xảo này chỉ những thế lực quyền quý bên trên mới có thể sở hữu.
Dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của nàng liền bị che lại.
Tần Liệt vừa quay lại nhìn đã thấy màu da trắng nõn như ngọc của nàng đã xám đi một chút, cái mũi tinh xảo, cặp môi đỏ mọng, gò má cũng biến hóa thành dạng khác hẳn… Một khuôn mặt vô cùng bình thường.
Nàng lấy gương đồng chăm chú kiểm tra chút, sau khi phát hiện không có sơ hở. Liền cười cười nói với Tần Liệt: “Không có cách khác a, danh tiếng của ta tại Xích Lan Đại Lục quá lớn. Có rất nhiều người nhận biết, nếu không che lại thì ai cũng nhìn ra ha.”
“Ừ, Nhìn ra được.” Tần Liệt lạnh nhạt nói.
Dung nhan tuyệt thế của nàng phải nói là độc nhất. Bất luận kẻ nào dù chỉ gặp qua một lần, sợ sẽ không thể nào quên được.
Nàng còn đi đi lại lại thường xuyên với Bát Cực Thánh Điện, tham ra nhiều thịnh hội nên rất nhiều người có thể nhận ra nàng, vì thế để tránh phiền toái, đeo mặt nạ là một ý kiến hay.
"Khục khục..."
Chắc chắn không còn vấn đề gì Tống Đình Ngọc mới nhẹ nhàng ho khan, chủ động cho đối phương biết vị trí.
"Ai?"
"Người nào?"
"Ai núp trong bóng tối?"
Sáu người trên dưới ba mươi tuổi. Nghe thấy tiếng ho khan của nàng, đều trở nên cảnh giác.
“Chúng ta là người của Thất Sát Cốc.” Tống Đình ngọc hô.
Nghe được tiếng của nhân tộc, sáu người thở dài một hơi, nam nhân cầm đầu phất tay ý bảo mọi người cùng qua, quát: “Người Thất Sát Cốc vì sao lại còn chưa đi khỏi đây? Lúc trước các người cùng với Sâm La Điện, Ám Ảnh Lâu không phải đã rời hết đến Tà Minh Thông đạo rồi?”
Nam nhân thân thể to lớn, tầm ba lăm tuổi để râu quai nón rậm rạp, tu vi Vạn Tượng Cảnh trung kỳ, là võ giả Tử Vụ Hải
Còn ba tên Vạn Tượng Cảnh sơ kỳ, cũng là người của Tử Vụ Hải, đều là sư đệ của hắn.
Còn Lại hai người Thương Vũ Hội đều là nữ tử, một Vạn Tượng Cảnh sơ kỳ, một Khai Nguyên Cảnh hậu kỳ, tầm hai mươi tuổi bộ dạng tú lệ có vài phần nhan sắc.
Sáu người tạo thành tổ đội, chịu trách nhiệm kiểm tra khu vực này đảm bảo không có Tà Tộc lẻn vào.
Bởi vì có hai nữ tử Thương Vũ hội ở đây, nên đám nam nhân trên đường đều tỏ ra ân cần, không ngần ngại tán gẫu, tranh nhau giúp đỡ các nàng.
Thất Sát Cốc là thế lực phụ thuộc Huyền Thiên Minh, không giống với Thương Vũ Hội cùng Tử Vụ Hải, trươc kia ở U Minh Chiến Trường có ít nhiều chút xung đột.
Nam nhân kia tuy quan hệ cùng Thất Sát Cốc không ít, nhưng lại nhớ rõ số lần tư đấu với họ, nên nghe thấy đối phương tới từ Thất Sát Cốc cũng không vui vẻ gì, phất tay ra hiệu cho mọi người tiến tới, cũng không có chút khách sáo.
Một nhóm bốn nam hai nữ, quây thành hình cung tiến tới.
Tống Đình Ngọc tỏ ra lạnh nhạt chủ động kéo Tần Liệt, nhìn vào sáu người vây quanh liền chủ động đi ra, tới chỗ họ có thể nhìn thấy
Nam nhân cầm đầu nhìn thoáng qua hai người một lần, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở thân trên ướt nhẹp mê người của Tống Đình Ngọc…
Tuy che đậy được dung nhan, nhưng cũng không thể che đi được thân hình hoàn mĩ. Chỉ riêng dáng người của nàng vẫn là thứ hấp dẫn vô hạn.
Ba tên Tử Vụ Hải kia cũng vậy, đều suồng sã ngắm tới ngắm lui thân thể Tống Đình Ngọc, cuối cùng nam nhân cầm đầu hỏi: “Các ngươi sao lại ở chỗ này?”
“Thời gian trước chúng ta đi thăm dò hướng di chuyển của Tà Tộc, bị một cái từ trường hỗn loạn vây lại, không thể đi ra.” Tống Đình Ngọc sớm có chuẩn bị nói: “Về sau chúng ta về lại thấy người của Thất Sát Cốc đã đi mất, cũng không biết chuyện gì xảy ra.”
Dường như tại đây chính xác có không ít đây từ trường hỗn loạn, cho nên nghe nàng giải thích, không có ai nghi ngờ.
“Vậy các ngươi có biết chuyện Tà Minh Thông Đạo mở ra không?” Nữ nhân Thương Vũ Hội hỏi.
“Biết rõ, chúng ta sau khi đi điều tra đã biết Tà Minh Thông Đạo đã mở ra. Nếu không phải bị vây khốn chúng ta đã tụ hợp cùng Thất Sát Cốc rời khỏi đây rồi!” Tống Đình Ngọc giải thích.
“Ở U Minh chiến trường hình như ta chưa bao giờ thấy các ngươi. Các ngươi tên gì, là người của cốc nào?” Nhâm Nam nhíu mày.
“ Ta đến từ Thủy Sát Cốc gọi là Tống Ngọc hắn của Địa Sát Cốc gọi là…” Tống Đình Ngọc liếc nhìn Tần Liệt nói ra: “Hắn gọi là Trương Tiêu.”
“Tống Ngọc, Trương Tiêu… Chưa từng nghe qua.” Nhâm Nam suy nghĩ một lát quay lại hỏi năm người. “Các ngươi nghe qua tên hai người họ chưa?”
“Ta nghe nói ở Thủy Sát cốc có người tên Tống Ngọc.” Một tên sư đệ của hắn nói.
“Đia Sát Cốc Trương Tiêu ta cũng nghe qua, hình như còn rất lợi hại đó.” Nữ tử Thương Vũ hội nhìn về phía hắn. “Trương Tiêu hình như là cháu của cốc chủ Địa Sát Cốc, nghe nói tu luyện Thổ linh quyết, rất cường đại đó.”
Tần Liệt kinh ngach hắn nhìn về Tống Đinh Ngọc, không ngờ Tống Đình Ngọc như vậy mà lại không ăn nói lung tung. Thất sát cốc thực sự có hai người Tống Ngọc, Trương Tiêu, xem ra nữ nhân này biết rất nhiều võ giả thế lực phụ thuộc, nếu không thì không thể dễ dàng báo ra hai cái tên như vậy.
“Tống Ngọc, Trương tiêu người của Thất Sát Cốc các ngươi đều đã rút khỏi U Minh chiến trường rồi, hiện tại ở đây do Thánh Điện điều hành, các ngươi nhất định phải nghe theo chúng ta.” Nhâm Nam quát.
“Ừm.” Tống Đình Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, “chúng ra chỉ muốn ly khai sớm chút. Sớm ra khỏi đây…”
“Chúng ta sẽ sắp xếp.” Nhâm Nam qua loa nói: “Trước tiên rời khỏi đây trước a.”
“Ừm, ở đây thời gian dài, cả người khó chịu.” Đám Người cũng nói.
Hai người Tần Liệt, theo sau sáu người bay một lúc mới lên tới bờ.
Trên bờ có mấy cái lều vải đơn sơ. Đều là do sáu người dựng lên, sáu người sau khi tới liền núp vào lều xì xào bàn tán, như đang thương thảo gì đó.
Cảnh giới Tần Liệt không đủ. Với lại lều vải cách quá xa, không nghe được sáu người nói chuyện.
Nhưng hắn phát hiện con mắt Tống Đình Ngọc dần lạnh như băng, khóe miệng chứa đựng một tia lãnh ý…
“Chúng nói gì?” Tần Liệt hạ giọng hỏi.
Tống Đình Ngọc duỗi tay, xòe ra trước mắt Tần Liệt hỏi: “Ngươi nhìn thấy gì?”
“Cái tay.” Tần Liệt đáp.
“Chỉ có vậy?” Nàng nhìn hắn, lại quơ quơ tay.
Bàn tay trắng như ngọc, mang theo ngọc thạch nhu hòa sáng bóng, đầu ngón tay nhỏ trông rất đẹp mắt.
Tần Liệt nhìn kỹ một chút, chần chừ nói: “Tay... nhìn đẹp đó…”
Mắt Tống Đình Ngọc hiện ra nét cười, thiên kiều bá mị, rồi trợn mắt gắt giọng: “Đồ đần, không phải chỗ cho ngươi nói cái này!”
“Bọn kia nói gì?” Tần Liệt vẻ mặt mờ mịt.
“Được rồi được rồi.” Tống Đình Ngọc bất đắc dĩ thu lại nét cười, nói: “Chúng coi trong Giới chỉ trên tay ra và ngươi, Không Gian Giới… giá trị liên thành, đại đa số võ giả Vạn Tượng Cảnh không có cách nào sở hữu đó. Chúng đều mơ tưởng, nên hiện tại mới bàn làm thế nào để lấy được Không Gian Giới của chúng ta…”
Sắc mặt Tần Liệt trầm xuống.Sắc mặt Tần Liệt trầm xuống.
“ Là ta sơ suất, trước kia tuy đã tới đây nhưng bên cạnh lại có cường giả như mây, vì nguyên nhân thân phận địa vị nên không hề chính thức tiếp xúc cùng võ giả tầng chót, mặc dù biết các võ giả thế lực dưới có tranh đấu gay gắt với nhau, nhưng không thể ngờ oán hận lại chất sâu như vậy…” Tống Đình Ngọc than nhẹ.
“Chúng bàn thế nào?” Tần Liệt lạnh giọng hỏi.
“Hai nữ nhân Thương Vũ hội không tán thành dùng cách quá ngoan độc, muốn nhu hòa một chút. Muốn dùng thuốc cho chúng ta hôn mê rồi lấy Không Gian Giới, còn bốn tên kia thấy vậy sẽ lưu lại hậu họa, bọn hắn thấy “Thương Tiêu” có chút danh khí sợ sẽ gặp phiền toái cho nên cảm thấy sau khi cho chúng ta hôn mê trực tiếp giết bỏ.” Tống Đình Ngọc cau mày.
“Lát nữa, chúng thực sự động thủ ngươi có thể giết không?” Tần Liệt nghĩ một chút hỏi.
“Có thể, nhưng thương thế của ta sẽ tăng lên, khôi phục có chút phiền toái.” Tông Đình Ngọc cười khổ
“Dùng cái này thì sao?” Tần Liệt lấy ra một khối Tịch Diệt Huyền Lôi
“Đủ thô bạo.” Tống Đình Ngọc khẽ cười rồi lắc đầu, “Nhưng chỉ sợ sẽ kinh động thêm nhiều người xung quanh, nếu họ biết chúng ta hạ sát thủ, sẽ rất phiền toái.”
“Vậy làm sao giờ?” Tần Liệt hừ một tiếng.
Tống Đình Ngọc cười cười, không trả lời ngay tiếp tục lắng nghe, một lát sau nàng nhẹ gật đầu, u lãnh nói:” Chúng đã thống nhất.”
“Thế nào?” Tần Liệt hỏi.
“Hai nữ nhân kia bị thuyết phục…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.