Linh Vực

Chương 264: Thần uy của Lôi Đình!




Hình xăm mãng xà ở trên cổ Tần Liệt theo tiếng oanh kích cuồng bạo của lôi điện không ngừng hiện ra, tiếng sấm càng ngày càng to thì cái đầu rắn càng lắc la lắc lư từ trên cổ thò hẳn ra ngoài. Cái đầu ra trước, cái thân theo sau rồi cái đuôi rắn thì ra sau chót.Con rắn vốn ẩn kín nơi cổ Tần Liệt rốt cuộc cũng bị tiếng oanh kích kinh thiên động địa làm cho thức tỉnh.
Lúc mới hiện thân nó chỉ dài độ cánh tay, nhưng mà sau khi hiển hiện ra giữa không trung, thân thể nó không ngừng bành trướng giống như cái túi da đang được thổi phồng!
Trong khoảnh khắc, thân hình con rắn trở nên to và dài hơn trăm mét, trên người nó bao trùm bởi từng khối thanh u lân phiến, trong mỗi miếng lân giáp còn phát ra tiếng sấm cuồng bạo, không những thế trên cái đầu của nó còn mọc ra hai cái sừng nhỏ, từ sâu trong con ngươi còn phát ra khí thế bễ nghễ, xem thường chúng sinh rất bá đạo.
Rắn sinh lân giáp, đầu còn mọc sừng, đây là dấu hiệu muốn hóa rồng!
"Cái này, đây là..."
Thân hình Tống Đình Ngọc được thất thải nghê hồng bao phủ đang lơ lửng trên không cũng trở nên ngây ngốc như con gà gỗ khi con rắn khổng lồ đột nhiên xuất hiện.
Nàng cũng không có chú ý tới, con rắn này vốn bay ra từ trên cổ Tần Liệt, nàng còn tưởng rằng nó cũng giống như Phệ Hồn Thú là Minh thú khủng bố của Giác Ma Tộc.
Không chỉ có Tống Đình Ngọc ngây ngốc, mà ngay cả bản thânTần Liệt, trong lúc nhất thời cũng không có bất kỳ phản ứng nào, khi con rắn thức tỉnh rồi bay ra, bản thân hắn không có cảm giác gì, có chăng hắn chỉ là cảm thấy cái cổ có chút ngứa mà thôi.
Tuy bọn hắn không có phát hiện dị thường, nhưng mà ở phía đối diện, hung hồn Phệ Hồn thú cùng gã Giác Ma tộc năm sừng đang xông tới lại thấy rất rõ ràng!
Con mắt của bọn chúng vốn đã tập trung vào Tần Liệt, tự nhiên sẽ quan sát hết tất cả những biến hoá nhỏ trên người hắn tất nhiên cũng phát hiện ra con rắn kia là bay ra từ trên cổ Tần Liệt.
"Ba ba ba! Ba ba ba!"
Một tia chớp thô dài mảnh mai giống như xiềng xích làm từ lôi điện từ trên thân thể cực lớn của con rắn bắn ra, cả thân hình dài hàng trăm mét khủng bố của nó đang không ngừng vung vẩy trong không trung.
"Hô!"
Con rắn lớn như một đạo điện quang khủng bố đột nhiên đánh về phía Phệ Hồn thú. Còn tia chớp bắn ra lại giống như lưu tinh kích xạ đúng vào hung hồn Phệ Hồn thú đang trôi nổi gần đó.
So với tia chớp lôi đình Tần Liệt có thể phóng thích thì đạo điện quang do con rắn bắn ra cường hãn hơn không biết bao nhiêu lần. Được con rắn thao túng, lôi điện phảng phất như Lôi thần xuất thế, ầm ầm đánh xuống trên người Phệ Hồn thú, giống như muốn tiêu diệt hết thảy thế gian vạn vật
Con Phệ Hồn thú này đã đạt tới cấp bốn, nhưng bản thể đã bị trọng thương bởi năm quả Tịch Diệt Huyền Lôi cho nên đã mất đi năng lực chiến đấu, hôm nay phù lộ ra, chính là thuần túy hình dạng linh hồn.
Mà Cửu Tiêu Thiên Lôi là khắc tinh của Tà Hồn, là thiên địch của mọi oán linh, có thể tru diệt hết thảy mọi trạng thái hồn niệm!
"Xuy xuy xùy!"
Cả thân hình hung hồn Phệ Hồn thú bị sấm sét như lưu tinh chằng chịt đánh xuống. Từng tràng âm thanh do bạo lôi phát ra ầm ầm vang vọng.
Khi Tần Liệt cùng Tống Đình Ngọc đang tập trung tư tưởng suy nghĩ xem xét dị biến phát sinh liền phát hiện dưới sự oanh kích của tia chớp Lôi Đình, hung hồn Phệ Hồn thú đang không ngừng thu nhỏ lại, trong sự trói buộc của hào quang lôi điện nó giống như đang bị luyện hoá từng chút một rồi đi đến bị hủy diệt.
Bọn hắn có thể cảm giác thấy sự sợ hãi của Phệ Hồn thú,tiếng kêu thảm thiết của nó như phát ra từ trong thức hải, tâm linh của nó đang gào thét đau đớn. Tiếng kêu thảm thiết ngày càng yếu dần, Tần Liệt biết rõ đầu Phệ Hồn thú này đã xong rồi.
"Lôi Đình, tia chớp. Mãng xà..." Tâm thần Tần Liệt ầm ầm chấn động, đột nhiên sáng tỏ, "Ta đã thấy! Tại lòng đất Cực Hàn Sơn Mạch. Một con rắn khổng lồ bị đóng băng, thời điểm linh hồn xuất khiếu, ta từng rõ ràng cảm nhận được sự hiện hữu của nó!"
Vào thời điểm này, Tần Liệt đã nhận ra con rắn bổng nhiên hiển hiện này cũng không phải bản thể đang sống hàng lâm mà cũng giống như hung hồn Phệ Hồn thú giống nhau. Con rắn khổng lồ này cũng chỉ là trạng thái linh hồn mà thôi.
Tần Liệt bỗng nhiên ý thức được không ổn. Từ khí tức phát ra từ trên người con rắn, hắn cảm giác vô cùng quen thuộc, cái khí tức mãnh liệt này.. Cùng với thời điểm khi hắn tu luyện Thiên Lôi cức, dẫn phát lôi điện đầy trời làm xuất hiện Lôi Đình bắn xuống phi thường tương tự.
Hắn nhớ lại lúc trước mượn nhờ tia chớp Lôi Đình để tu luyện, ở trong trung tâm một mảnh Lôi Cức Mộc, hắn dẫn dắt rất nhiều tia chớp Lôi Đình, những Lôi Điện kia cực kỳ cuồng bạo làm cho người ta sợ hãi, thế nhưng thời điểm khi chúng nhảy vào trong cơ thể, hắn lại không có bất cứ cảm giác không khoẻ nào...
Hơn nữa, những tia chớp cửu tiêu lôi đình khủng bố kia sau khi oanh kích xuống thân thể của hắn, Nguyên phủ phảng phất cũng chỉ hấp thu được một phần rất nhỏ. Mà đáng ngạc nhiên lại có rất nhiều tia chớp lôi đình đã biến mất trong cơ thể hắn một cách thần bí, giống như chúng biết chuồn đi không để lại chút tung tích nào.
Bây giờ trông thấy con rắn đột nhiên xuất hiện lại có thể phóng xuất lôi điện ngập trời, cảm giác được một tia khí tức quen thuộc của lôi điện, vẻ mặt của Tần Liệt như nghĩ tới cái gì.
Hắn dần dần đã có đầu mối.
Ngay lúc trong lòng hắn còn đang nghi hoặc, đúng vào thời điểm sắp tìm ra mấu chốt, thì con rắn vốn đang ở trạng thái linh hồn bổng nhiên dãy dụa thân hình khổng lồ như rồng của nó, rồi bay tới trên đỉnh đầu tên chiến sĩ Giác Ma Tộc năm sừng.
Nó một mặt dùng tia chớp Lôi Đình phóng thích từ trên người đi đuổi giết linh hồn Phệ Hồn thú, còn chính nó lại theo dõi tên Giác Ma tộc kia.
Một uy áp giống như Thiên Uy mang theo khí tức thâm sâu cổ xưa đang phủ xuống, trùng kích vào tinh thần tên Giác Ma Tộc, hắn có cảm giác như đang bị giam cầm trong biển tù ngục. Tinh thần của hắn bây giờ không còn khống chế được, ánh mắt vô hồn của hắn trông nổi bật không thể tưởng tượng.
Hắn phát hiện hắn đang bị dẫn vào thời Viễn Cổ Thiên Địa, trong thế giới cổ xưa này, có vô số hung thú viễn cổ to như núi đang tàn sát Thiên Địa bừa bãi.
Ở trong thế giới cổ xưa bao la này, hắn trở nên vô cùng nhỏ bé, phảng phất tùy thời đều bị gạt bỏ, không có nổi một điểm tự tin nào...
Ý chí chiến đấu tràn đầy của hắn như bị trực tiếp phá hủy, trong nội tâm sinh ra khiếp đảm, trong đầu tự nhiên sinh ra ý niệm không địch lại, thoái ý lan tràn.
Con rắn vẫn lơ lửng trên đầu hắn, từ cái đuôi rắn đang lắc lư toả ra từng luồng khí hắc ám mờ mịt từ từ bao vây lấy gã Giác Ma tộc, bản thân hắn là chiến sĩ Giác ma Tộc năm sừng rất cường hãn vậy mà bị bao phủ trong mịt mờ sương khí kia trong ánh mắt lại lộ ra vẻ hoảng sợ tràn ngập, ý chí của hắn đã triệt để bị phá huỷ, thân mình quỳ mọp trên đất như đang bái lạy.
"Vù vù vù!"
Linh hồn Phệ Hồn thú đang bị tia chớp Lôi Đình không ngừng trùng kích, từng luồng linh hồn tinh thuần bị tia chớp đốt thành phấn vụn, mọi trí nhớ, ý chí, lạc ấn, đều tan thành mây khói.
Đột nhiên, Tần Liệt cảm thấy mi tâm có chút ngứa, hắn vô ý thức nhìn về phía phương hướng Phệ Hồn thú.
Một sức hút linh hồn vô cùng mạnh mẽ từ mi tâm của hắn bừng bừng phát ra, sức hút này thật mãnh liệt, cảm nhận vô cùng rõ ràng.
Linh hồn Phệ Hồn Thú đã bị tia chớp Lôi Đình tinh lọc thành một khối tinh khiết giống như nhũ yến rồi hoá thành Linh Hồn Chi Quang từng đạo từng đạo lần lượt chui vào trong mi tâm Tần Liệt.
Trấn Hồn Châu, chẳng những có thể chấn nhiếp hung hồn, còn có thể thu nạp hồn lực!
Việc hấp nạp linh hồn thuần khiết này tại Thạch Lâm Tần Liệt đã chứng kiến một lần, hôm nay hắn lại một lần nữa thông qua Trấn Hồn Châu, thu nạp linh hồn của một con Phệ Hồn thú khác.
Bị tia chớp Lôi Đình luyện hóa, linh hồn Phệ Hồn Thú không còn mang trí nhớ, ý chí, lạc ấn của nó nữa, chỉ là thuần túy nhất năng lượng linh hồn, không có một chút tạp chất, rất thích hợp cho Trấn Hồn Châu thu nạp.
Từng sợi linh hồn hào quang nhanh chóng biến mất trong mi tâm của hắn trong thời gian rất ngắn.
Trong chốc lát toàn bộ hồn thể của Phệ Hồn thú đã bị hấp thu hết, Phệ Hồn thú biến mất không để lại bất cứ dấu vết nào.
Chỉ còn lại Cự Mãng như Viễn Cổ hung linh đang phiêu phù trên đỉnh đầu của gã Giác Ma Tộc.
"Nó, nó… vậy mà đang sống sờ sờ, lại còn đang trực tiếp từ trong đầu của gã Giác Ma Tộc năm sừng tìm tòi trí nhớ mà nó cần, giống như ngươi sử dụng Toái Niệm Tinh phân tích trí nhớ!" Tống Đình Ngọc thở nhẹ.
Toàn bộ tâm trí của nàng đều tập trung, chú ý trên người của Cự Mãng cùng cái gã Giác Ma tộc năm sừng.
Tần Liệt không để ý đến nàng, bản thân hắn bây giờ đang chuyên tâm cảm giác những biến chuyển thần diệu trong Trấn Hồn Châu, hắn phát hiện những sợi linh hồn lực tinh khiết của Phệ Hồn thú bị trực tiếp thu nạp vào trong Trấn Hồn Châu vậy mà hắn tạm thời không cách nào chạm đến tí da lông nào.
"Không hổ là một cỗ Linh Hồn Lực, rất tinh thuần. Rõ ràng đã bị tỉ mỉ luyện hóa qua." Trong hạt châu, nửa linh hồn của Huyết Lệ cũng phát hiện dị thường đang trao đổi với Tần Liệt, "Tiểu tử, ngươi đang làm gì đó? Linh hồn cường đại như vậy, bằng vào thực lực của ngươi còn không có năng lực luyện hóa a?"
"Ta có thủ đoạn khác." Tần Liệt đáp lại một câu, phát hiện không cách nào theo dõi chính xác những linh hồn lực tinh thuần kia, hắn bèn thu hồi tinh thần ý thức của mình lại.
Hắn lúc này mới lại nhìn về phía Cự Mãng, nhìn về phía tên chiến sĩ Giác Ma tộc năm sừng, sau đó hắn phát hiện chỉ trong chốc lát, tên Giác Ma tộc kia cứ như vậy như bị kéo ra tinh khí thần, lộ ra vô cùng suyyếu.
Từ biểu hiện của gã Giác Ma Tộc, hắn có thể cảm nhận được phi thường rõ ràng linh hồn người này đã bị tổn thương nghiêm trọng, khả năng cả đời không cách nào khỏi hẳn.
"Cưỡng ép tróc bong trí nhớ, linh hồn vĩnh viễn bị trọng thương, thằng này coi như đã vứt đi." Tống Đình Ngọc có chút bất an nói.
Cho đến bây giờ Nàng vẫn là không biết Cự Mãng từ đâu xuất hiện. Từ khí tức trên người Cự Mãng, nàng cảm giác được khí tức linh hồn rất đáng sợ. Như tuyệt thế hung vật thời kỳ viễn cổ hàng lâm, làm cho bản năng nàng cảm thấy bất an.
"Có lẽ, chắc có lẽ nó sẽ không ra tay với chúng ta, nó, nó giống như là đi ra từ trên người của ta vậy..." Tần Liệt trấn an một câu.
Tống Đình Ngọc hoảng sợ, "Từ, từ trên người của ngươi đi ra hay sao?"
"Hẳn là như vậy." Tần Liệt gật đầu, "Nó phóng xuất ra Lôi Đình tia chớp chi lực, cùng với lúc trước ta tu luyện ta có thể nhận ra… Hoàn toàn giống nhau."
Trong lúc đang nói chuyện, hắn phát hiện Cự Mãng có vẻ giống như đã tìm được đồ vật nó muốn, tiếp đến nó bèn thu hồi những khí lưu mờ mịt từ cái đuôi, sau đó phóng xuất ra đầu đầu tia chớp Lôi Đình nhắm vào gã Giác Ma tộc mà oanh kích.
So sánh với tia chớp Lôi Đình phóng ra từ trên người hắn thì lực lượng lôi điện do con rắn bắn ra quả nhiên là kinh thế hãi tục, có được khí thế huỷ diệt hết thảy mọi sinh linh, vô cùng bá đạo.Gã chiến sĩ Giác Ma tộc năm sừng sau khi bị bao phủ bởi lôi điện chằng chịt rậm rạp, thân thể hắn bổng nhiên căng phồng lên, rồi ầm ầm nổ tung vỡ nát thành từng mảng thịt cháy đen, chết đi như không thể chết hơn được nữa.
Tần Liệt cùng Tống Đình Ngọc không dám nhìn nữa, sắc mặt hơi đổi, ngay cả Tần Liệt... Cũng dần dần sinh bất an rồi.
"Nó, nó thật sự là đi ra từ trên người của ngươi? Nó thực không ra tay với chúng ta?" Tống Đình Ngọc đôi mắt sáng nhìn lên người hắn.
Tần Liệt đột nhiên cười khổ, "Hiện tại ta cũng không thể biết chính xác được rồi."
Tống Đình Ngọc thu hồi đôi cánh chim bảy màu, rồi từ trên không trung đáp xuống đứng sát bên cạnh Tần Liệt, hai người sóng vai nhìn về con rắn ở đàng xa.
Cự Mãng như đã tìm thấy đồ vật mong muốn từ trên người của gã Giác Ma tộc, thân thể nó vốn đang dài trăm thước, bỗng nhiên dần dần co rút lại theo thời gian trôi qua trở nên nhỏ bé...
Tầm mười giây sau, từ một con rắn khổng lồ, vậy mà biến thành nhỏ như đầu ngón tay.
Theo thân thể thu nhỏ lại, hung uy khủng bố lúc trước cũng bị thu liễm toàn bộ, triệt để ẩn nặc.
Con rắn nhỏ giống như một vật trang trí, đang lượn qua lượn lại trên trời bỗng nhiên nhắm hướng Tần Liệt bay tới.
Đôi mắt dễ thương của Tống Đình Ngọc đột nhiên cả kinh, vô ý thức từ một chỗ cùng Tần Liệt bây giờ nhíc ra xa, tựa hồ như sợ con rắn nhỏ kia không cẩn thận xúc phạm tới nàng.
Tần Liệt nghiêm nghị nhìn thẳng về phía con rắn, sau khi thu nhỏ thân hình nhìn nó lại có chút tinh xảo đáng yêu, hắn thậm chí lặng lẽ ngưng kết toàn thân lực lượng.
Cũng vào lúc này, ánh mắt con rắn vốn nhỏ như hạt gạo giống như tương thông cùng hắn bỗng nhiên liếc nhau một cái.
Theo ý nghĩ toát ra từ trong ánh mắt nhỏ bé, hắn không có cảm nhận mảy may ác ý, sau một chốc sững sờ toàn thân hắn bỗng nhiên thả lỏngra.
Cũng vào lúc này, mãng xà một lần nữa chui vào cổ hắn rồi nhanh chóng biến mất.
Tần Liệt chỉ cảm thấy cái cổ có chút ngứa, ngoại trừ như vậy hắn cũng không cảm thấy có gì khác thường nữa.
Hắn ngưng tụ tinh thần ý thức, rà soát toàn thân, tập trung muốn tìm kiếm vị trí của mãng xà, hắn thậm chí vận dụng Hồn Hồ... Nhưng tựu chung không cách nào xác định mãng xà đến tột cùng ẩn nấp ở một góc nào trên thân thể của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.