Linh Vực

Chương 227: Tiếng Kêu Than Dậy Khắp Trời Đất




Từ lúc thế lực ngũ phương quyết định tàn sát Khí Cụ Thành, các thế lực bên trong thành đã lặng lẽ rời đi.
Đến bây giờ, khi ngũ phương lần đầu thực sự tàn sát, các võ giả còn lại nhao nhao rời khỏi Khí Cụ Thành.
Trước đây, Khí Cụ Thành, là một nơi quan trọng của thế lực ngũ phương, là trung tâm giao dịch của họ, chẳng những Võ Giả của Sâm La Điện, Thất Sát cốc, Ám Ảnh Lâu, Vân Tiêu Sơn, Tử Vụ Hải phái đều có mặt, mà các thế lực phụ thuộc của họ đều có cứ điểm ở đây.
Không nói ngoa, Khí Cụ Thành trước khi bị tấn công, thực không hổ là thành trì phồn hoa nhất.
Nhưng mà, Khí Cụ Thành hôm nay, chỉ còn bóng người rải rác, đường phố vắng tanh, thỉnh thoảng mới có một bóng người thoảng qua.
Đều là Võ giả của Khí Cụ Tông.
Khí Cụ Thành, vốn phồn hoa đến tận và, chỉ trong một ngắn suy sụp tiêu điều, gần như tàn phế.
Nhưng ngày hôm nay, Khí Cụ Thành đang quạnh quẽ, lại lần nữa trở nên náo nhiệt.
Chỉ có điều, đây là loại náo nhiệt đẫm máu, chỉ thấy toàn là cướp bóc, chém giết, đồ sát, diệt vong!
Thế lực ngũ phương tràn vào thành, lập tức ra tay quét dọn hủy diệt Khí Cụ Tông, cả chó gà không không tha!
"Nhìn thấy bất kỳ người nào của Khí Cụ Tông, dù là trưởng lão hay đệ tử, bất luận tông hay ngoại tông, đều giết sạch cho ta!" tiếng Vu Đại lạnh băng khiến người ta rợn gáy.
"Diệt tông! Giết sạch!" Sơn chủ Vân Tiêu Sơn Tương Viên, ra mệnh lệnh.
"Giết giết giết!"
"Báo thù cho lão Sử!"
"Báo thù cho Ô lão đại!"
"Báo thù cho Nhị nương!"
Vô số thân ảnh sát khí tận trời lùng sục khắp thành tìm người sống.
Từ cửa thành khu Hỏa, Võ Giả thế lực ngũ phương như nước lũ ào ạt tràn vào khắp mọi nơi trong thành.
Những âm thanh thê lương vang lên, đều là của võ giả Khí Cụ Tông.
Võ giả Khí Cụ Tông phân tán khắp nơi trong thành, thoát được kiếp nạn lần trước, nhưng lại không tránh được đồ sát lần này, bị người ta nhảy vào mật thất, đập tan chỗ ẩn nấp, lôi từ trong hòn non bộ ra ngoài, chặt đứt đầu...
Trong thành, tiếng kêu than dậy khắp trời đất, khắp nơi đều có Võ giả Khí Cụ Tông chết thảm, khắp nơi đều có tiếng kêu thảm thiết khiến người sởn hết cả gai ốc.
"Dĩ Uyên, sắc mặt ngươi khó coi thế. Sao hả? Chẳng lẽ ngươi thực sự có tình cảm với tông phái này hay sao?" trong một trang viên khu Phong, một mỹ nhân trẻ tuổi dáng người thướt tha, khóe môi có nốt ruồi, mặc bộ quần áo ngũ sắc, buông lời trêu chọc.
Trong trang viên này có trốn sáu khách khanh ngoại tông Khí Cụ Tông, đều đã bị bọn họ bắt ra khỏi hầm ngầm.
Sáu người này, hiện giờ đã thi thể chia lìa, bị chém đứt thành hai đoạn.
Máu tươi hắt vẫy khắp nơi, cả trang viên bị máu nhuộm thành màu hồng, mùi máu tanh khiến người ta muốn nôn ọe.
Khoảng mười tên Võ Giả Tử Vụ Hải, dưới sự chỉ huy của nữ tử trẻ tuổi kia, vừa tiến hành đồ sát, đang lau vết máu trên linh khí
Dĩ Uyên trước nay lúc nào trên mặt mang nụ cười nhàng, nhưng từ khi vào thành thì không cười nữa, hắn trầm mặc khác thường, từ đầu đến cuối không nói một lời nào.
Dù nữ tử kia trêu chọc, Dĩ Uyên không đáp trả.
"Dĩ Uyên, từ lúc nào trở nên đa sầu đa cảm vậy? Ngươi tới Khí Cụ Tông, không phải vì một cô gái hay sao? Sao bây giờ không đi tìm?" Một nam tử thô lỗ râu quai nón rậm rạp, nhếch môi cười rộ, "Theo ta thấy, cứ xông tới bắt, đè xuống đất làm một trận là xong, còn vẫn thấy thích, thì nhốt lại từ từ chơi, cần tình cảm làm cái gì?"
"Thiết Hùng, ngươi câm miệng đi, ngươi biết cái gì!" mỹ nhân nốt ruồi giận dữ mắng.
"Hắc, dù sao lão Thiết ta không biết tình cảm là gì." Tráng hán tên Thiết Hùng khiêng một thanh kiếm bản rộng trên vai, giọng nói như chuông lớn: "Thương Lỵ tỷ, ngươi biết tình cảm là gì sao?"
"Lão nương đương nhiên biết! Chỉ, chỉ là chưa gặp được người thích hợp mà thôi!" Thương Lỵ nhìn Dĩ Uyên, ánh mắt nóng bỏng không chút che dấu.
Đám Võ Giả Tử Vụ Hải xung quanh đều cười ầm.
Ai biết tình ý của Thương Lỵ dành cho Dĩ Uyên.
"Thiết Hùng, thanh Thiên Viêm kiếm này của ngươi, do Đường Tư Kỳ của Khí Cụ Tông luyện chế." Dĩ Uyên bình tĩnh mở miệng, "Ta còn nhớ rất rõ, ba năm trước, Thương Lỵ tới nhờ Khí Cụ Tông luyện chế một mớ Linh khí, Thiên viêm kiếm của ngươi nằm trong số đó. Ta nhớ rõ, chính là do Đường Tư Kỳ tự mình luyện chế, nhớ rõ lúc ngươi cầm được Thiên Viêm kiếm trong tay, ngươi đã hưng phấn kích động đến cỡ nào, cả ngủ đều ôm lấy kiếm..."
"Thiên Viêm kiếm chính là mạng sống thứ hai của ta. Khí Cụ Tông chuyện khác không nói, nhưng về luyện khí quả thực là lợi hại nhất!" Thiết Hùng cười to.
Dĩ Uyên nhìn sang người bên cạnh, ánh mắt quét qua cả đám người, tiếp tục: "Hoàng Nam, Loan Nguyệt Câu của ngươi, là do Liên Nhu của ta luyện chế, Lưu Đường, Lưu Vân điệp của ngươi, là do đại đệ tử tông Phan Hiên luyện chế..."
" Linh khí của tất cả các ngươi, đều đến từ Khí Cụ Tông, đều đến từ những người đã giết và sắp giết." Dĩ Uyên cau mày, "Nhưng hình như các ngươi không hề có một chút cảm giác, không có một chút thương cảm, các ngươi có bao giờ nghĩ, nếu họ chết hết rồi, Linh khí của các ngươi nếu bị hư thì ai sẽ sửa không? Đến khi các ngươi đột phá đến cảnh giới cao, Linh khí cao giai, ai sẽ luyện chế cho các ngươi?"
Đám Võ Giả Tử Vụ Hải im bặt.
Nhưng Thương Lỵ điềm tĩnh, thản nhiên nói: "Không có Khí Cụ Tông, thì còn Luyện Khí Sư khác, theo ta biết, Linh khí của Bát Cực Thánh Điện và Huyền Thiên Minh đều không phải xuất xứ từ Khí Cụ Tông. Trên đại lục này, Khí Cụ Tông tuy có phần danh tiếng, nhưng giới hạn mà thôi, Luyện Khí Sư ngoài kia rất nhiều, người lợi hại hơn Khí Cụ Tông không thiếu."
Thương Lỵ nhìn Dĩ Uyên, cười khẩy: "Dĩ Uyên, ở Khí Cụ Tông một năm, ngươi đã thay đổi rất nhiều, trở nên đa sầu đa cảm, lòng mềm hẳn đi. Chỉ vì một cô gái, thật đảo ngược cả một Dĩ Uyên lãnh huyết?"
Dĩ Uyên hừ.
"Nếu ta nhìn thấy cô ta, ta sẽ giết cô ta, giết ngay trước mặt ngươi. Dĩ Uyên, ta muốn ngươi trở về như cũ!" Thương Lỵ điên cuồng.
"Ngươi dám đụng tới cô ấy, ta sẽ giết ngươi!" giọng Dĩ Uyên bén nhọn như kiếm.
"Trước kia ngươi quả thực có thể giết chết ta, còn bây giờ, thì chưa chắc! Ta thực rất muốn xem đó!" Thương Lỵ quát lại.
Trên một con đường.
Cưu Lưu Du nhìn một khách khanh ngoại tông Khí Cụ Tông, từ tốn thở ra, sắc mặt âm trầm, âm thanh lạnh lùng: "Chỉ là một tiểu tử Khai Nguyên cảnh, dám không biết trời cao đất rộng như vậy, dám đòi ta tiếng nhờ hắn tha cho lão Sử, thả nha đầu Lục Ly. Hừ, quả thực là người si nói mộng!"
Từ miệng tên khách khanh ngoại tông này, bà ta biết trên quảng trường, Tần Liệt đã từng tiếng, muốn bà ta tự mình buông lời, cầu hắn tha cho Sử Cảnh Vân và Lục Ly.
"Cắt lưỡi tên này cho ta." Cưu Lưu Du chán ghét quát.
"Cốc chủ, hắn, hắn đã chết mà..." Một võ giả âm sát cốc kinh ngạc.
"Chẳng lẽ ta không biết hắn đã chết sao?" Cưu Lưu Du nghiêm mặt, "Ngươi nghe không hiểu ta nói cái gì phải không?"
Người kia run lên, không dám nói thêm câu nào, vội lấy đoản kiếm, cắt đầu lưỡi vị khách khanh ngoại tông.
"Băm nó ra cho ta!" Cưu Lưu Du lần nữa phân phó.
Võ giả kia sợ, không dám không nghe, lập tức băm cái lưỡi thành mảnh vụn.
"Bốn năm trước, một tiểu tử ngay cả tư cách gặp ta không có, mà còn dám bảo ta nhờ hắn? Đây là chuyện cười nhất ta được nghe trên đời!" Cưu Lưu Du cười rộ giận dữ.
"Cốc chủ. Hắn, hắn và Ngữ Thi..." Một người nhỏ giọng nhắc.
Mắt Cưu Lưu Du lạnh băng, "Ta sẽ cho Ngữ Thi tự mình ra tay băm lưỡi hắn, ta muốn chính tay người hắn yêu chấm dứt mạng sống cho hắn!"
Võ Giả Thất Sát cốc nghe vậy đều lạnh người, ánh mắt sợ hãi không che dấu.
Tứ giai Linh thú Thanh Lão Bức, như Ma ảnh bay về phía quảng trường, hạ xuống gần Tống Tư Nguyên và Tạ Chi Chướng.
Chiêm Thiên Dật xuống khỏi Thanh Lão Bức, nhìn Huyết Lệ: "Ngươi chính là lão yêu? Sư phụ của Du Hoành Chí?"
Huyết Lệ nhướng mày, mắt lóe huyết quang: "Tiểu bối, tông môn của ngươi không dạy ngươi quy củ hay sao? Không bảo ngươi gặp người lớn tuổi hơn phải có lễ nghi à?"
"Nếu người đó đáng để ta tôn kính, ta thì sẽ dùng lễ đối đãi, còn ngươi..." Chiêm Thiên Dật cười, "Hắc, ngươi không xứng."
Huyết Lệ nhếch môi, cười khẽ, gật đầu, không nói gì.
Nhưng luồng sát cơ trên người lão thoáng hiện lại biến mất ngay.
"Tống huynh, Tạ huynh, sao không ra tay?" Chiêm Thiên Dật kinh ngạc.
"Ta đến, chỉ để bảo đảm Khí Cụ Tông diệt vong, bảo đảm người này không can thiệp vào chuyện của Khí Cụ Tông." Tống Tư Nguyên nâng sách cổ, thần thái bình thản: "Chỉ cần hắn không động, thì ta không động, ta không muốn sự tình phức tạp."
Trước khi hắn đi, ba tộc trưởng của đại gia tộc Huyền Thiên Minh đã khẩn cấp thương nghị.
Ba người nhất trí cho rằng người bắt sống Tạ Chi Chướng, đương nhiên là người lai lịch bất phàm, rất là cường giả của đại lục khác.
Nên chưa xác định được thân phận Huyết Lệ, bọn họ sẽ không gây thêm chuyện, chỉ cần diệt trừ Khí Cụ Tông, không để cho Khí Cụ Tông trở thành thế lực cấp Xích Đồng, chia sẻ tài nguyên tu luyện của bọn họ.
So với Bát Cực Thánh Điện, Huyền Thiên Minh cẩn thận hơn hẳn, không thích gây thêm chuyện.
" Bát Cực Thánh Điện chúng ta không dễ tính vậy. Kẻ nào quấy nhiễu chúng ta, chúng ta đều giết sạch." Chiêm Thiên Dật nghiêm mặt: "Lão yêu, ta muốn giết ngươi."
Huyết Lệ giận quá thành cười, gật gật đầu, "Giỏi! Rất giỏi! Để ta xem ngươi giết ta bằng cách nào!"
"Cứ thế mà giết." cả người Chiêm Thiên Dật nổ vang, thân hình to dần, ngoài thân lưu chuyển ra một tầng ánh sáng trắng noãn chói lọi, ánh sáng mênh mông như của Thần linh tỏa ra.
Tầng ánh sáng ngưng tụ thành một chiếc áo giáp, trùm người hắn, tạo cho hắn một cảm giác thần thánh không thể xâm phạm uy nghiêm.
Một loại năng lượng thần thánh bàng bạc rung chuyển quanh thân hắn, khiến không gian không ngừng vặn vẹo, biến ảo.
Chiêm Thiên Dật như hóa thân thànhThần linh, khí thế trở nên kinh người cực điểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.