Linh Vực

Chương 2026: Thông qua khảo nghiệm! (1)




“Bốp bốp bốp bốp!”
Từng tia chớp to dài như rồng, ở trong biển lửa kia thỉnh thoảng lóe lên, phóng thích dao động hủy diệt kinh thiên động địa.
“Ta đã nói, ngươi chạy không thoát.”
Cự ma khiến Lôi Trạch Ân cảm thấy xa lạ, con ngươi lóe ra hai loại tia lạ màu tím và màu đỏ, ánh mắt lạnh như băng nhìn Đào Lạc Tư.
Đào Lạc Tư lúc này, so sánh với hắn, thân hình hoàn toàn không phải một cấp bậc!
Thể hình ác ma, thường thường có quan hệ với lực lượng huyết mạch, thể hình chênh lệch cực lớn, làm Lôi Trạch Ân biết lực lượng huyết mạch của Đào Lạc Tư đã yếu hơn cự ma kia rất nhiều.
Cái này ý nghĩa chiến lực của Đào Lạc Tư cũng không phải một cấp bậc với hắn!
“Là hắn? Kẻ tên là Tần Liệt đó?” Lôi Trạch Ân bỗng nhiên phản ứng lại.
“Ngủ yên đi.”
Cự ma đứng ở trên biển lửa ngập trời, lật tay đánh về phía Đào Lạc Tư, một khối Huyết nhục phong bi cực lớn, như trời sập, nện mạnh ở trên ma thân của Đào Lạc Tư.
“Oành!”
Ma thân của Đào Lạc Tư, ở dưới một đòn của Huyết nhục phong bi kia, ma cốt nổ tung như pháo trúc.
“Vù vù vù!”
Từng luồng thần mang rực rỡ, như là xúc tu, từ trong Huyết nhục phong bi kia kéo dài ra.
Nháy măt sau, từng cái xúc tu đó đã như cây trùy đâm vào trong cơ thể Đào Lạc Tư.
Lôi Trạch Ân phi thường rõ ràng nhìn thấy, máu tươi Đào Lạc Tư bị những xúc tu đó dẫn dắt, bị “Ồ ồ” rút vào Huyết nhục phong bi.
Cơ thể Đào Lạc Tư, thì ở lúc máu tươi trôi đi, kịch liệt nhỏ đi.
Một khắc này, Lôi Trạch Ân lập tức hiểu Đào Lạc Tư xong đời rồi.
Hắn không xa lạ đối với năm khối Huyết nhục phong bi của Thần tộc, hắn biết năm đại gia tộc Thần tộc, ở lúc xâm nhập thâm uyên, đều hội lợi dụng Huyết nhục phong bi đến luyện hóa ác ma huyết nhục tinh khí.
Bao gồm thâm uyên đại ác ma!
Ở trong Huyết nhục phong bi, một khắc từng luồng thần mang rực rỡ kia đâm vào ma thân Đào Lạc Tư, đã định sẵn vận mệnh tử vong của Đào Lạc Tư.
Lôi Trạch Ân hít sâu một hơi, lại cẩn thận cảm thụ một phen huyết mạch dao động của cự ma trước mắt, đột nhiên rét lạnh.
“Khụ khụ!”
Hắn mất tự nhiên ho khan hai tiếng, không nói thêm một câu nữa, nhưng lại quay đầu một lần nữa lao về thâm uyên thông đạo.
“Mẹ! Kẻ này quá đáng sợ, trong thời gian ngắn như thế đã trảm giết Đào Lạc Tư! Hơn nữa, chiến lực hắn, thế mà còn đang nhanh chóng tăng vọt!”
Lôi Trạch Ân cảm thấy da đầu tê dại.
“A Thập Nạp Tư đáng chết! Hắn nhất định là sớm biết kẻ này cường đại, vậy mới không cùng Đào Lạc Tư tranh bước vào Viêm Nhật luyện ngục đầu tiên!”
“Vừa rồi, A Thập Nạp Tư nhất định cũng là cố ý làm ra vẻ, lừa ta lao vào Viêm Nhật luyện ngục!”
“Lão tử bị A Thập Nạp Tư hại rồi!”
Trong lòng Lôi Trạch Ân mắng lớn, cắm đầu lao vào thâm uyên thông đạo, muốn quay về đường cũ.
Ở một khắc quay đầu, hắn đã từ bỏ tranh đoạt đối với ác ma quân chủ, chỉ muốn trở lại tầng thâm uyên chỗ hắn thật nhanh.
“Oành!”
Ma thân khổng lồ của hắn, ở lúc âm thầm mắng lớn, đầu húc ở tinh không tinh bích lấp lánh.
Hắn bị húc nổ đom đóm.
“Gào!”
Cách tinh không tinh bích trong suốt, hắn nhìn thấy trong thâm uyên thông đạo, A Thập Nạp Tư ánh mắt quỷ dị.
Hắn từ trong mắt A Thập Nạp Tư thấy được mê hoặc, thấy được kinh sợ, còn có một tia... Tim đập nhanh.
“Là Lôi Trạch Ân phải không?”
Trong thâm uyên thông đạo, Đạo Sâm mơ hồ nghe một tiếng vang lạ, hắn liếc A Thập Nạp Tư chặn ở nơi kia một cái, thong thả hỏi.
“Chuyện thế nào rồi?”
Các đại ác ma còn lại ý thức được lại có biến cố xảy ra, đều chợt lao về phía bên cạnh A Thập Nạp Tư.
Một lần này, bọn họ muốn tận mắt thấy trong cửa thông đạo, rốt cuộc đã xảy ra cái gì.
Sau khi tới gần, bọn họ mới chú ý tới, ở sau khi thông đạo mở rộng, một tầng tinh không tinh bích đang bị húc mãnh liệt.
“Oành oành! Oành oành!”
Kẻ húc, chính là kẻ thứ hai lao vào Lôi Trạch Ân.
Giờ phút này, bọn họ từ trong mắt Lôi Trạch Ân, chỉ nhìn thấy tuyệt vọng cùng sợ hãi.
Tâm tình bọn họ cũng bỗng nhiên trở nên khủng hoảng hẳn lên.
Lôi Trạch Ân chẳng qua vừa mới lao vào Viêm Nhật luyện ngục, đã gấp không thể chờ muốn trở về, hơn nữa... đường trở về còn bị chận.
Lôi Trạch Ân không ngừng húc tinh không tinh bích, đầu ác ma khổng lồ đã da tróc thịt bong.
Nhưng Lôi Trạch Ân vẫn kiên trì muốn trở về.
Ở trong thời gian ngắn ngủn vậy, hắn rốt cuộc đã gặp phải cái gì? Vì sao sẽ sợ hãi bất an như thế?
Chẳng lẽ Đào Lạc Tư đã mạnh đến có thể trong nháy mắt diệt sát hắn?
“Vù vù!”
Từng đạo thần quang rực rỡ, như xiềng xích đột nhiên quấn quanh đến cánh ác ma của Lôi Trạch Ân, đem Lôi Trạch Ân lập tức kéo về Viêm Nhật luyện ngục.
Sau đó, thâm uyên ma khí nồng đậm bao trùm tinh không tinh bích kia, cách tuyệt tầm mắt cùng cảm giác của chúng ma.
Bọn họ không thể nhìn thấy, Lôi Trạch Ân bị một lần nữa kéo về Viêm Nhật luyện ngục, sẽ gặp phải vận mệnh thế nào.
Nhưng, thông qua trong mắt Lôi Trạch Ân biểu lộ sợ hãi, bọn họ có thể tưởng tượng được Lôi Trạch Ân hẳn phải chết không nghi ngờ.
“Sao có thể như vậy?”
Một đại ác ma, sắc mặt chấn kinh mà sợ hãi, “Lực lượng của Đào Lạc Tư, không thể khiến Lôi Trạch Ân sợ hãi như vậy!”
“Không phải Đào Lạc Tư.” A Thập Nạp Tư cuối cùng trả lời chính diện. Hắn xoay đầu nhìn thoáng qua đại ác ma tụ tập ở đây, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người Hàn Tịch thâm uyên Đạo Sâm, “Đạo Sâm, ngươi đối với Tần Liệt kia... Có bao nhiêu hiểu biết?”
A Thập Nạp Tư chưa nói Tần Liệt, nhưng hắn đã nói không phải Đào Lạc Tư, toàn bộ ác ma cũng đều hiểu ra.
“Tần Liệt?”
“Kẻ hỗn huyết nọ của Viêm Nhật luyện ngục? Thật sự là hắn sao?”
“Hắn đã chém giết Đào Lạc Tư?”
Một đám ác ma vì vậy xôn xao, rõ ràng đã biết sự thật, nhưng bọn họ vẫn khó có thể tiếp nhận.
Bởi vì Tần Liệt thành danh quá ngắn ngủi, chưa có quá nhiều tích lũy, tựa như lập tức liền biến thành kẻ thống trị Viêm Nhật luyện ngục.
Bọn họ, mỗi một người từ ác ma cấp thấp, đột phá đến huyết mạch cấp mười, trở thành một đại ác ma, thời gian đều ít nhất trăm vạn năm!
Mà Tần Liệt, từ khi bọn họ biết cái tên này, đến Tần Liệt trở thành đại ác cấp mười ma, ngay cả một trăm năm thời gian cũng chưa đến.
Bọn họ không muốn tiếp nhận sự thật như vậy.
“Ta chỉ biết, từ khi ta quen Tần Liệt, hắn chưa từng chịu thiệt.” Đạo Sâm nhếch miệng, cười quái dị hắc hắc, “Bất luận là chiến đấu với hai hoàng tử Hồn tộc, hay là Linh tộc Nạp Nhĩ Sâm, hoặc là sau này Tạp Tư Thác Nhĩ và Thiên Khải, từng lần tranh phong, hắn đều là kẻ được lợi cuối cùng. Theo ta thấy, tất cả điều đó... Tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.”
Dừng một chút, Đạo Sâm tiếp tục nói: “Bởi vậy, ta cũng không cảm thấy phen này tranh ác ma quân chủ, hắn sẽ bị chém giết dễ dàng.”
“Nạp Nhĩ Sâm, Tạp Tư Thác Nhĩ, Thiên Khải...”
A Thập Nạp Tư hít sâu một hơi, chậm rãi gật đầu, “Hiểu rồi, trong lòng ta đã có tính toán.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.