Linh Vực

Chương 2010: Nữ hoàng




Bọn họ không biết cái gì là “Đại địa chi mẫu”, lại biết Lăng Ngữ Thi thế mà có thể đem Tần Hạo mang về, biết Lăng Ngữ Thi đã dung hợp Địa Tâm Nguyên Mẫu.
Theo bọn họ thấy, Địa Tâm Nguyên Mẫu chính là côi bảo của chúng sinh Linh Vực, tuyệt đối không thể tiện nghi người nào đó.
Bọn họ lầm tưởng là Lăng Ngữ Thi luyện hóa Địa Tâm Nguyên Mẫu.
“Không giống với các ngươi nghĩ.” Tần Liệt muốn giải thích.
Nhưng, Tần Hạo vừa mới từ tường kép không gian quay về lại khoát khoát tay, ra hiệu hắn không cần nhiều lời.
“Phụ thân, thế cục như thế nào?” Tần Hạo dò hỏi Tần Sơn.
“Âm Ảnh Sinh Mệnh từ trong một vết nứt không gian, từ tinh không Vũ tộc tới đây, đã đem mấy vực giới loại nhỏ phụ cận Mộc tộc nuốt.” Tần Sơn cười chua xót, “Âm Ảnh Sinh Mệnh làm ra đến Tận Diệt Chi Quang, có thể ăn mòn vạn vật. Chúng ta muốn ngăn trở, nhưng lại đại bại mà về. Tạm thời, chúng ta không tìm được cách chống lại Âm Ảnh Sinh Mệnh, chỉ có thể rúc ở Kình Thiên thành. Tiểu Liệt nói Địa Tâm Nguyên Mẫu có thể không đếm xỉa Tận Diệt Chi Quang, cho nên...” Lão đem tình hình đơn giản kể một phen.
“Chỉ là mấy vực giới loại nhỏ? Vậy còn may, thế cục so với con nghĩ tốt hơn không ít.” Tần Hạo trấn định tự nhiên nói.
“Địa Tâm Nguyên Mẫu kia?” Luân Hồi giáo Tổ Hàn lại một lần nữa truy hỏi.
“Chưa tới lượt ngươi quan tâm. Chúng ta tự nhiên có chừng mực!” Khuôn mặt Tần Hạo đầy sự không chịu được phiền phức, quay đầu lạnh lùng nhìn Tổ Hàn một cái, nói: “Ngươi ồn nữa, thì cút về Luân Hồi giáo cho ta!”
“Tần Hạo! Ngươi, ngươi!” Sắc mặt Tổ Hàn đỏ rực.
“Ta còn không biết các ngươi muốn gì?” Tần Hạo hừ lạnh một tiếng, “Có phải ở sau khi biết ảo diệu của Địa Tâm Nguyên Mẫu, cũng muốn chia một ly canh hay không?”
“Chúng ta không phải ý tứ này.” Tổ Hàn mạnh miệng nói.
“Sau này, ai cũng không cần nghĩ Địa Tâm Nguyên Mẫu nữa, nó đã là vật có chủ.” Ánh mắt Tần Hạo dò xét mọi người một cái, sau đó nói: “Về phần Âm Ảnh Sinh Mệnh, ta tự có thể ứng phó, cũng không cần các ngươi phí tâm bỏ sức.”
Võ giả mấy đại thế lực cấp Hoàng Kim, thấy Tần Hạo thái độ cứng rắn như thế, sắc mặt đều khẽ biến.
Tộc nhân các thái cổ cường tộc kia, sau khi ngẩn người, cũng đều lần lượt trầm mặc.
“Phụ thân, Tiểu Liệt, Kình Thiên thành các ngươi chiếu cố, ta đi đối phó bọn Âm Ảnh Sinh Mệnh kia.” Tần Hạo đi thẳng hướng cánh cửa vực giới, muốn vượt vực hướng tới vực giới của Mộc tộc.
“Công công, không cần phiền toái thế, con đưa người qua.” Lăng Ngữ Thi giọng mềm mại nói.
Lại là một khe hở không gian, bỗng dưng nứt ra ở trước người Tần Hạo, từ trong khe hở không gian đó mơ hồ có thể thấy một cái Âm Ảnh Ám Giới vặn vẹo.
Lúc Tần Hạo mặt hướng nàng, sang sảng cười to, chợt không chút nào do dự bay vào khe hở không gian.
Lăng Ngữ Thi hình thái u hồn, nhẹ nhàng chuyển động đầu ngón tay, khe hở không gian xé rách kia lại khép vào.
Nàng hé miệng cười, nhìn về phía đám người Tổ Hàn Luân Hồi giáo, nói: “Các ngươi có lẽ không hiểu sau khi dung nhập Địa Tâm Nguyên Mẫu, ta sẽ thu được cái gì, ta nói đơn giản một lần đi.”
“Nếu ta muốn, ta có thể làm lãnh thổ Luân Hồi giáo, Tinh Thần điện, Ngao gia, Lục gia, Lục Đạo minh các ngươi không có một ngọn cỏ, có thể rút lấy toàn bộ thiên địa linh khí của một vùng đó.”
“Ta có thể thay đổi động hướng thiên địa năng lượng cả Linh Vực.”
“Thí dụ như vậy.”
Sau phen lời này, nàng tựa như chưa có bất cứ động tác nào, nhưng thiên địa linh khí trong ngàn vạn dặm quanh Kình Thiên thành đều như bị từ trường cường đại hấp dẫn, tất cả bay về phía Kình Thiên thành.
Khuôn mặt đám người Tổ Hàn đầy kinh hãi.
“Còn có, sinh mệnh sinh ra ở Linh Vực, nếu ta muốn, có thể ở lúc bọn họ đột phá cảnh giới, làm bọn họ không được gì mà về, thậm chí nổ tung mà chết.”
“Các ngươi đạt tới Vực Thủy cảnh hậu kì, có chín tầng hồn đàn, có lẽ còn có thể thoáng chống lại ta một phen.”
“Nhưng con nối dòng đời sau của các ngươi, ta nếu muốn cố ý ngăn cản, thành tựu của bọn họ cũng chỉ giới hạn ở đây.”
Lăng Ngữ Thi mỉm cười uy hiếp.
“Đại địa chi mẫu quả thật có năng lực này.” Hàn Triệt lạnh như băng nói.
Đám người Ngao Trường Sinh, sau khi nghe câu này của Hàn Triệt, như rơi vào hầm băng, không dám nhiều lời nữa.
Tổ Hàn mặt đầy xấu hổ, cười cười khan, nói: “Chúng ta, chúng ta không có ý tứ khác, ngươi có thể hiểu lầm rồi.”
“Ồ, hiểu lầm sao? Tốt nhất là hiểu lầm.” Lăng Ngữ Thi hoàn toàn không để ý nói.
Tần Liệt nhẹ nhàng nhìn nàng chấn nhiếp đám người Tổ Hàn.
Hắn đột nhiên ý thức được, sau khi trải qua Cửu U Luyện Ngục mài giũa, còn có một chuỗi kỳ ngộ, cô gái nhu nhược năm ấy đã hoàn thành lột xác, đã trở thành nữ hoàng thật sự có thể chúa tể một phương tinh vực.
“Lăng tiểu thư phải không? Có thể đem chúng ta đưa về Thần Vực không?” Ám Hạo nói.
“Cánh cửa vực giới liên thông với Thần Vực, ở lúc ta dung hợp Địa Tâm Nguyên Mẫu, đã khôi phục rồi.” Lăng Ngữ Thi gật đầu.
“Đa tạ.” Ám Hạo nói.
“Liệt Diễm Diên đã vinh đăng ngôi báu Thần vương, các ngươi lúc này trở về, có thể hay không?”
Vừa nghe nói ba người bọn Ám Hạo muốn quay về Thần Vực, Tần Liệt khẽ nhíu mày, lập tức nói rõ thế cục ngày nay.
Căn cứ tin tức của hắn, ở sau khi Liệt Diễm Diên thành công đem Âm Ảnh Sinh Mệnh đuổi đi, những thanh âm phản đối Liệt Diễm Diên của Thần tộc đều dần dần biến mất.
Rất nhiều lão nhân Thần tộc đều từng bước tán thành thân phận Thần vương của Liệt Diễm Diên, ngay cả Khoáng Tuyệt và Vũ Hi cũng đều ngầm thừa nhận thân phận lão.
Liệt Diễm gia tộc không có Liệt Diễm Chiêu, càng là đại bộ phận chọn ủng hộ Liệt Diễm Diên.
Nhiều năm qua, mặc dù Liệt Diễm Diên không ở Thần Vực, ở nội bộ Liệt Diễm gia tộc, vẫn có rất nhiều cường giả nguyện trung thành với lão.
Sau khi lão triển hiện ra đủ thực lực, cường giả Liệt Diễm gia tộc lần lượt coi hắn là đầu tàu.
Liệt Diễm Chiêu... Bắt đầu bị người ta xem nhẹ.
“Khoáng Tuyệt và Vũ Hi chọn trầm mặc, là vì không có mặt ba người chúng ta.” Ám Hạo trầm ngâm chút, nói: “Ta và Hàn Triệt giữ hai khối Huyết Nhục Phong Bi, có thể ở Thần Vực một lần nữa nhấc lên gợn sóng.”
Tần Liệt gật đầu, “Vậy tùy tiện các ngươi.”
“Hy vọng các ngươi có thể ngăn được Âm Ảnh Sinh Mệnh, tạm thời... Chúng ta không thể cho các ngươi hỗ trợ gì.” Ám Hạo nói.
“Ta hiểu.” Tần Liệt trả lời.
“Đi thôi.”
Hàn Triệt giục một tiếng, chợt, Ám Hạo và Liệt Diễm Chiêu hai người bay về phía cánh cửa vực giới đi thông Thần Vực.
“Không sao chứ?” Tần Liệt thấp giọng dò hỏi Lăng Ngữ Thi.
Lăng Ngữ Thi chỉ là hình thái u hồn khẽ gật đầu, cười nói: “Sẽ không sao.”
“Vậy thì tốt.” Tần Liệt yên tâm.
“Vù vù vù”.
Cánh cửa vực giới lúc trước xuất hiện dị biến, ở sau khi ba người bọn Ám Hạo tới gần, lại đan xen tinh mang lấp lánh.
Không gian chấn động dữ dội chậm rãi từ đó hiện ra, một cánh cửa vực giới chậm rãi tách ra.
Ba người bọn Ám Hạo xuyên qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.