Linh Vực

Chương 1944: Làm phản




“Các ngươi... Thực không phải một bọn?”
Lúc trước đã đem đoàn người Tần Liệt cũng coi là địch thủ, Sa Nhĩ Thác mắt thấy ở dưới mệnh lệnh của Mạc La, Dạ Quỷ bắt đầu động thủ với Tần Liệt và Cổ Tháp Tư, bỗng nhiên nghi hoặc.
“Ta và Đặc Lỗ Tây khác nhau, mặc dù lúc ta ở Dạ Quỷ, cũng tận sức không động thủ với Cốt tộc!” Cổ Tháp Tư quát.
Nói xong như thế, cả người Cổ Tháp Tư quấn quýt tử vong chi lực, đã đem một chiến sĩ Địa Ma tộc quấn lấy.
Từng tia tử vong chi lực, vừa tới gần chiến sĩ Địa Ma tộc kia, khí tức sinh mệnh của Địa Ma tộc đó bắt đầu nhanh chóng suy kiệt.
Mắt Sa Nhĩ Thác lóe ra ánh sáng nghi hoặc, hắn nhìn chằm chằm Cổ Tháp Tư, nhìn Cổ Tháp Tư không giống như là thể hiện, dần dần tin lập trường của Tần Liệt và Cổ Tháp Tư.
“Chỗ này là tinh vực Cốt tộc ta, Dạ Quỷ các ngươi chẳng lẽ đã quên, các ngươi một lần trước tới đây, để lại bao nhiêu thi thể?”
Sau khi ý thức được Tần Liệt thật sự là minh hữu, hắn trấn định, cân nhắc một chút sức chiến đấu của hai bên, hắn không nóng lòng rời khỏi nữa.
“Răng rắc! Rắc rắc!”
Ở bên cạnh hắn, rất nhiều tộc nhân Cốt tộc huyết mạch cấp thấp, bị những cường giả Dạ Quỷ kia đánh giết, xương cốt đều đang nổ tung.
“Tử vong chi lực! Cuồng nhiệt! Cốt cách cường hóa!”
Sa Nhĩ Thác thấp bé, trong xương khớp long lanh kia lưu động ánh sáng năng lượng màu sắc rực rỡ, hắn liên tục thi triển hai loại thiên phú huyết mạch đặc biệt.
“Hô hô hô!”
Tử vong chi lực nồng đậm hóa thành sương mù trắng, đem toàn bộ tộc nhân Cốt tộc phụ cận đều che kín.
Các tộc nhân Cốt tộc huyết mạch cấp thấp kia, vừa bị những sương mù tràn đầy tử vong lực bao lấy, xương khớp đều vang giòn “rắc rắc”, tựa như đều trở nên cường đại.
Ý sợ hãi trong mắt các tộc nhân Cốt tộc kia, cũng ở dưới thiên phú huyết mạch “Cuồng nhiệt” của Sa Nhĩ Thác ảnh hưởng, trở nên hiếu chiến, toát ra hào quang hung dữ.
Trong lúc nhất thời, tộc nhân Cốt tộc vốn vội rời khỏi nơi này, giống như đột nhiên thay da đổi thịt, khí thế đều đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
“Tử chiến!” Sa Nhĩ Thác hô to.
“Tử chiến!”
Toàn bộ tộc nhân Cốt tộc còn sống đều hưởng ứng hắn lớn tiếng ồn ào, mỗi người khí thế như cầu vồng.
“Rắc rắc rắc!”
Tộc nhân Cốt tộc đã chết, từng khúc xương gãy quỷ dị dựa sát vào nhau, tựa như đột nhiên được ban cho lực lượng tử vong thần bí.
Xương cốt sắc bén long lanh, ở dưới lực lượng của Sa Nhĩ Thác, tựa như một lần nữa có sinh mệnh trí tuệ, thế mà như trường mâu kiếm sắc, như tia chớp đâm về phía cường giả Dạ Quỷ.
“Phốc! Phốc phốc!”
Không rõ Cốt tộc kỳ diệu, cường giả Dạ Quỷ bất ngờ không kịp đề phòng, bị mảnh xương phân tán ở bên cạnh bọn họ đâm ra từng cái lỗ máu.
“Cẩn thận! Đều cẩn thận!”
“Mặc dù là tộc nhân Cốt tộc đã chết, cũng tuyệt đối không thể coi thường, chỉ cần xương khớp chưa hóa thành bột xương, bọn hắn vẫn có thể giết chết các ngươi!”
“Chú ý!”
Một số cường giả Dạ Quỷ nhiều kinh nghiệm đều cao giọng nhắc nhở, để các võ giả Dạ Quỷ mới gia nhập cẩn thận.
Bọn họ đều biết, mỗi một tộc nhân Cốt tộc, ở sau khi chết đều có thể bởi vì thiên phú huyết mạch quỷ dị của cường giả Cốt tộc, hóa thành vũ khí công kích sắc bén.
Vừa rồi Sa Nhĩ Thác một lòng muốn trốn, các tộc nhân Cốt tộc kia cũng không cầu chiến, cho nên bọn họ chưa nhắc nhở.
Lúc này, Sa Nhĩ Thác ở sau khi phát hiện đám người Tần Liệt thế mà thật sự là minh hữu, lập tức đánh mất ý nghĩ bỏ chạy, quyết tâm ở đây tử chiến.
Tộc nhân Cốt tộc quyết tử chiến đấu, ở dưới thiên phú của Sa Nhĩ Thác huyết mạch cấp mười thúc giục, đột nhiên bộc phát ra sức chiến đấu bình thường.
“Ba Địch...”
Lấy hình thái Huyết Hồn Thú trôi nổi tinh hà, Tần Liệt không nhìn Cốt tộc phản kháng, mà là thình lình đến một câu như vậy.
Mạc La khuyên bảo, Đặc Lỗ Tây bảo đảm, làm Ba Địch thân là hồn nô thấy được hy vọng cuộc sống mới.
Lúc này, khi đám người Cổ Tháp Tư, Khôn La chiến đấu với bạn cũ trước kia, Ba Địch luôn do dự.
Hiển nhiên, phen lời đó của Mạc La và Đặc Lỗ Tây, tạo thành ảnh hưởng rất sâu đối với Ba Địch.
“Chủ nhân, ta, ta...”
Ba Địch mặt lộ vẻ khó xử, nhìn nhìn Mạc La, lại nhìn Đặc Lỗ Tây một cái, giống như khó có thể quyết định.
“Ta có thể bảo đảm ngươi không chết, ta là nghiêm túc.” Đặc Lỗ Tây tự tin nói.
“Anh em ta, chúng ta sẽ như trước kia, chúng ta có một ngày sẽ trở về Tam Nhãn tộc, hoàn thành hứa hẹn của chúng ta lúc đó.” Mạc La cũng thành khẩn nói.
Ba Địch càng thêm dao động.
“Tâm ngươi loạn rồi, như vậy ngươi... không có giá trị với ta, ngược lại có thể là uy hiếp.” Tần Liệt ngữ khí lạnh lùng, “Một khi đã như vậy, ta cũng muốn xem, tộc nhân Cốt tộc nho nhỏ kia lấy cái gì để bảo vệ ngươi.”
“Chủ nhân không nên!” Ba Địch thét chói tai.
Hắn biết, Tần Liệt đã bỏ hắn, hiện tại muốn hạ sát thủ với hắn.
“Xẹt xẹt!”
Ở lúc hắn thét chói tai, từ trong con ngươi của hắn toát ra quỷ hỏa màu biếc.
Tựa như, linh hồn Ba Địch bỗng nhiên bắt đầu thiêu đốt.
“Đặc Lỗ Tây!” Mạc La âm trầm hô.
“Hắc!”
Tộc nhân Cốt tộc cấp chín, con ngươi màu xanh lá mạ đột nhiên biến đổi, cũng hóa thành màu sắc lửa biếc thiêu đốt.
Màu sắc con ngươi kia, khí tức quỷ dị từ trong đó phóng thích, giống con ngươi Huyết Hồn Thú của Tần Liệt như đúc.
“Bồng!”
Từ cái trán trong suốt của Đặc Lỗ Tây nhảy nhót ra từng cái hồn ấn màu xanh biếc, những hồn ấn đó giống bông mây, đột nhiên dính ở trên người Ba Địch.
Chợt thấy, Ba Địch khô cằn, như là mặc một bộ quần áo hoa hòe hoa sói.
Hồn ấn màu xanh biếc, bên trong có vô số phù văn Hồn tộc thần bí chậm rãi dâng trào, không ngừng ảnh hưởng hồn ấn Tần Liệt thi triển ở não hải Ba Địch.
Tần Liệt cảm giác được, ấn kí hắn gieo vào linh hồn Ba Địch, ở sau khi Đặc Lỗ Tây động thủ, hồn lực đang nhanh chóng suy yếu.
Liên hệ giữa hắn cùng Ba Địch, cũng ở lúc này hậu đứt đoạn từng chút một.
“Hồn tộc!”
Hắn lạnh lùng nhìn Đặc Lỗ Tây, nhìn con ngươi tộc nhân Cốt tộc biến ảo màu sắc, cũng thi triển bí thuật Hồn tộc.
Hắn rốt cuộc hiểu, Đặc Lỗ Tây trước mắt, sớm bị một tộc nhân Hồn tộc đoạt xá, huyết mạch Cốt tộc cấp chín chỉ là một cái ngụy trang mà thôi.
Một đạo linh quang lóe qua, hắn ầm ầm chấn động, chợt hét to: “Tác Mỗ Nhĩ!”
“Không ngờ à? Tần Liệt, chúng ta lại gặp mặt.” Ngữ khí Đặc Lỗ Tây dần dần trở nên lạnh lẽo, “Trong Bổn Nguyên Thủy Giới, ngươi đoạt lấy tất cả vốn nên thuộc về ta. Bằng không, ta bây giờ đã là đế tạo giả Viêm Nhật Thâm Uyên, sẽ có thể trở thành một ác ma quân chủ mới! Là ngươi chém giết phân hồn ta, phá hoại việc lớn ta vất vả chuẩn bị, hại bản hồn ta cũng bị thương nặng.”
“Thì ra là ngươi.”
Nghe phen lời này của Đặc Lỗ Tây, Tần Liệt hoàn toàn hiểu ra, biết vì sao vừa rồi sẽ cảm thấy quen thuộc đối với Đặc Lỗ Tây.
Bởi vì đó là Tác Mỗ Nhĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.