Linh Vực

Chương 193: Thập Tự Phố




Đêm khuya, Khí Cụ Thành rừng rực trong biển lửa, Tứ đại nội thành Địa Hỏa Thủy Phong khu nào cũng rực lửa.
Võ Giả của Sâm La Điện, Ám Ảnh Lâu, Tử Vụ Hải, Vân Tiêu Sơn, Thất Sát cốc đi đi lại lại tại từng con đường phồn hoa khắp Tứ đại nội thành, tiến hành vây quét đối với Võ Giả Khí Cụ Tông.
Ở trong một con ngõ nhỏ, Tần Liệt cõng Đường Tư Kỳ, ánh lửa chiếu rọi khuôn mặt lạnh lùng thấy có thêm một phần âm trầm ngoan lệ.
Trên đường đi, hắn buông ý thức linh hồn, với cảm giác hơn xa võ giả đồng giai tiến hành tìm kiếm quanh thân.
Một khi phát hiện có cường giả qua lại khu vực quanh đó, hắn đều tận lực né tránh đi đường vòng xa hơn, cố gắng tránh hết việc phải chạm mặt những cường giả kia.
Hắn đi về phía Khí Cụ Tông.
Thân hình Đường Tư Kỳ phổng phao dáng người bốc lửa, toàn thân áp lên tấm lưng rộng của hắn, tiên huyết không lưu động không cách nào vận chuyển Linh Hải, chỉ có thể nháy mắt, nhìn vào mặt Tần Liệt.
Luồng câu hồn đoạt phách trong đôi mắt, dần dần có thêm một tia nhu tình, dần dần long lanh sáng hy vọng.
"Như vậy cũng không tệ..." Nàng lặng lẽ suy nghĩ.
Tần Liệt đi về phía trước, bước chân đột nhiên chậm lại.
Nơi này là cũng có lửa cháy, nơi này chỉ còn cách tông môn Khí Cụ Tông một đoạn, nhưng ở chỗ này đã có thể nhìn rõ Diễm Hỏa Sơn.
Ánh mắt Tần Liệt nhìn xuyên qua khe hở của hai tòa Thạch Lâu hướng về phía Diễm Hỏa Sơn xa xa.
Trong đêm tối từ góc độ này nhìn lại vậy mà nhìn không rai một ánh lửa ở Diễm Hỏa Sơn.
Không đúng!
Sắc mặt Tần Liệt trầm trọng.
Diễm Hỏa Sơn lên, là nơi ở của đệ tử nội tông và trưởng lão, đệ tử nội tông và trưởng lão tu luyện Linh khí chưa bao giờ chú ý tới thời gian.
Thông thường, mặc dù là đêm khuya, nhìn về phía Diễm Hỏa Sơn cũng sẽ thấy có ánh lửa thoáng hiện.
Ở chân núi, có rất nhiều đèn lồng và bảo thạch chiếu sáng làm cho cả đêm đều sáng rực.
Hôm nay, từ đây nhìn về phía xa, Diễm Hỏa Sơn bao phủ trong bóng đêm, thoạt nhìn vậy mà chỉ một màu đen kìn kịt.
Cái này làm cho trong lòng Tần Liệt có dự cảm không tốt lành.
Hắn ngừng tại yên, chau mày, trong lòng phân vân.
"Nên hồi tông môn hay không?" Hắn lại tự hỏi mình.
Đối với Khí Cụ Tông, kỳ thật hắn cũng không có cảm tình sâu đậm gì, hắn đến Khí Cụ Tông thuần túy là vì học tập luyện khí chi đạo.
Một năm ở tại Khí Cụ Tông, hắn cũng chỉ coi như có chút giao tình với ba người là Dĩ Uyên, Liên Nhu, Đường Tư Kỳ.
Về phần đám người tông chủ Ứng Hưng Nhiên và ba Đại cung phụng, đều là do sau này hắn thể hiện ra thiên phú luyện khí hơn người, lúc này mới được đối đãi hạng thiên tài, mới một bước lên trời, vạn chúng chú mục.
Hắn biết rõ, những người Khí Cụ Tông này coi trọng chỉ là thiên phú của hắn, mà không phải là bản thân của hắn.
Cũng vậy, hắn đối với đám Ứng Hưng Nhiên kỳ thật không có cảm tình sâu đậm gì.
Hắn chỉ có cảm tình chân thành với ba người, một là Dĩ Uyên, hai là Liên Nhu, ba là Đường Tư Kỳ trên lưng, thế thôi.
Hôm nay, Dĩ Uyên dẫn Liên Nhu thoát ly Khí Cụ Tông, Đường Tư Kỳ đang phía sau lưng hắn.
Mà giờ khắc này, Khí Cụ Tông gặp phải sự tập kích liên thủ của năm thế lực lớn, năm thế lực lớn chủ yếu muốn diệt Khí Cụ Tông để phân chia đám Luyện Khí Sư Khí Cụ Tông đang bị bắt lại.
Cũng là vì tài phú mà Khí Cụ Tông gom góp được trong những năm qua!
Mà hắn thì ở trong danh sách phải chết!
"Nên trở về hay không? Trở về, có thể mang đến cho Khí Cụ Tông cái gì?" Bọn họ tự vấn lòng.
Hắn không tìm được lời giải đáp, hắn có chút mờ mịt, trong lúc nhất thời tìm không thấy lý do cần phải trở lại Khí Cụ Tông.
"Lò luyện của ta! Ta muốn luyện Linh khí! Còn có chút ít linh tài của ta nữa!" Một lát sau, hắn rốt cục nghĩ tới một lý do thuyết phục bản thân.
Linh tài trong nham động của hắn là hắn muốn luyện chế Linh khí cho Lăng Ngữ Thi, Lăng Huyên Huyên, những tài liệu kia và lò luyện vẫn còn trong hang.
Hắn đã đồng ý với Lăng Ngữ Thi, muốn luyện chế Linh khí cho nàng thành công, không có những cái linh tài và lò luyện kia, hắn không cách nào thực hiện được lời hứa.
Tại ngỏ hẻm này, hắn trầm ngâm trong chốc lát rồi vẫn là quyết định trở lại Khí Cụ Tông một chuyến.
"Nếu thực đã đến tuyệt lộ sơn cùng thủy tận, ta còn có Hàn Băng chi nhãn, ta còn có thể trốn trong lòng đất Cực Hàn Sơn Mạch!" Tần Liệt nghĩ như vậy.
"Chúng ta hồi tông!" Bỗng nhiên hắn ngoái đầu lại nhìn về phía Đường Tư Kỳ.
Đôi mắt sáng của Đường Tư Kỳ tự nhiên ngưng lại nhìn vào mặt của hắn, suy nghĩ xuất thần.
Bỗng nhiên hắn quay đầu lại, làm cho Đường Tư Kỳ tâm hoảng ý loạn, làm cho đôi má xinh đẹp của Đường Tư Kỳ hồng nhuận phơn phớt say đắm lòng người.
Đôi mắt Đường Tư Kỳ dậy sóng lóng lánh, dưới cái nhìn chăm chú của Tần Liệt nàng trừng mắt nhìn hơi có vẻ sốt ruột.
"Ừ." Tần Liệt đã hiểu rồi, vì vậy không nói thêm lời, cõng nàng tiếp tục đi về phía trước.
Sau đó không lâu, bước chân hắn lại dừng lại một lần nữa, tại một quảng trường có hỏa diễm bốc lên—— Thập tự phố!
"Thập tự phố, đám Hàn thúc ở tại Thập tự phố, lúc này Hàn thúc còn sống không?" Nhìn ánh lửa bốc lên trong quảng trường, nghe tiếng kêu thảm thiết thê lương trong đó truyền đến, Tần Liệt lại do dự.
Hắn lại nghĩ tới thời điểm tại Tinh Vân Các, Hàn Khánh Thụy chiếu cố hắn, nhớ tới giao tình giữa hắn và Khang Trí còn có Hàn Phong...
Không có gì bất ngờ thì lúc này Hàn Khánh Thụy, Hàn Phong và Khang Trí, có lẽ đang bị người ta tập sát tại Thập tự phố!
"Đường sư tỷ, ta lấy dây thừng buộc ngươi trên lưng, ta muốn tới Thập tự phố."
Trong lòng phân vân trong chốc lát, Tần Liệt thở dài một hơi, yên lặng lấy ra một sợi dây da bên trong Không Gian Giới, dùng dây da buộc chặt thân thể Đường Tư Kỳ, buộc chặt tại phía sau lưng của hắn.
Bởi như vậy, hắn có thể không cần giơ tay ôm Đường Tư Kỳ, hai tay hắn được tự do.
Hắn chuẩn bị sức đánh một trận!
Thân hình nảy nở của Đường Tư Kỳ bị sợi dây da buộc chặt dính sát lấy hắn, hai ngọn núi căng mọng đã bị đè ép biến hình trên tấm lưng rộng của hắn.
Cặp đùi đẹp thẳng khêu gợi cũng bị dây da buộc quấn ở bên hông Tần Liệt.
Tư thế này làm cho Đường Tư Kỳ đỏ mặt xấu hổ, làm cho tâm hồn thiếu nữ loạn cả lên.
"Cái tên đáng chết này!" Nội tâm của nàng giận mắng, đôi mắt dễ thương ngập nước, như sóng xanh nhộn nhạo.
"Chút nữa, ta cũng không biết sẽ xảy ra cái gì, cũng không biết gặp phải ai." Tần Liệt hạ giọng nói nhỏ: "Trên Thập tự phố, có mấy người bạn cố tri của ta, ta không muốn bọn họ gặp chuyện không may. Nếu như có khả năng, ta sẽ thuận tay cứu bọn họ. Nếu thật sự hết cách, ta cũng chỉ có thể buông thôi..."
Thời điểm này, Võ Giả năm thế lực lớn đã phá vỡ tất cả Đại môn Khí Cụ Thành.
Giờ phút này, những Võ Giả đến từ Sâm La Điện, Thất Sát cốc, Ám Ảnh Lâu, Vân Tiêu Sơn, Tử Vụ Hải có lẽ đã ra tay với khách khanh ngoại tông và các loại Võ Giả đệ tử Khí Cụ Tông ở khắp thành.
Thập tự phố phía trước là một nơi hưng thịnh, cũng là một khu vực rất náo nhiệt, là chỗ cư trú của khách khanh ngoại tông.
Nghe động tĩnh kịch liệt bên kia là hắn biết ở quảng trường có người đang thanh tảo, tiến hành đuổi giết những khách khanh ngoại tông kia.
Hắn không biết là thế lực của bên nào, nhưng hắn vừa mới thả cảm giác linh hồn ý thức ra, cũng không cảm giác được chấn động cường hãn đặc biệt nào.
Cho nên hắn mới quyết định đến một chuyến.
"Ta sẽ tận hết khả năng bảo hộ ngươi." Tần Liệt quay đầu lại liếc nhìn Đường Tư Kỳ, mặt sắc mặt ngưng trọng, "Ta cũng có thể mang ngươi đến tử lộ nhưng đây là lựa chọn của chính ngươi, hi vọng ngươi cũng có chuẩn bị tâm lý."
Nói xong, hắn chuyển bước, lưng cõng Đường Tư Kỳ, chân đạp về phía Thập tự phố.
...
Dưới bóng đêm, hai đầu Thập tự phố, thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu thảm thiết, mỗi khi một tiếng kêu thảm thiết gào lên là có nghĩa một gã khách khanh ngoại tông bị giết.
Bên trên cao lâu hai bên đường, có vài thân ảnh ngạo nghễ đứng đó, từ trên cao nhìn xuống quan sát hết mọi chuyện phía dưới, nhìn kẻ bị giết trong phủ đệ lầu các hai bên quảng trường.
"Lục Ly dưới trướng Cưu bà bà thời gian dài, loại trận chiến này gặp nhiều rồi, trong nội tâm hẳn là chẳng chút gợn sóng." Sử Cảnh Vân vừa cười ha ha vừa nói: "Ngữ Thi và Huyên Huyên có thể không quen lắm a?"
Trên cao lâu, thình lình có Sử Cảnh Vân, còn có Lục Ly, Lăng Ngữ Thi, Lăng Huyên Huyên đứng đấy.
Hai bên Thập tự phố, đang đồ sát đối với Võ Giả khách khanh ngoại tông Khí Cụ Tông, chính là cao thủ Thất Sát cốc.
Sử Cảnh Vân là thủ lĩnh hành động.
Lục Ly lạnh như sương, trong mắt nàng không có một tia chấn động, mang theo lãnh ý vạn năm không thay đổi.
"Mạnh được yếu thua chính là chân lý không thay đổi từ cổ chí kim. Cục diện Khí Cụ Tông bị hôm nay cũng là do bọn chúng gieo gió gặt bảo. Bọn chúng cao ngạo nhiều năm tồi, không chịu phụ thuộc vào Huyền Thiên Minh và Bát Cực Thánh Điện, một mực muốn giữ được độc lập, không hướng mặt lên giao nạp cung phụng cũng không cần nghe mệnh lệnh thượng diện làm việc, bọn chúng phát triển như vậy rất nhiều năm đúng là đã từ từ khuếch trương."
Thanh âm Lục Ly lạnh lùng nói: "Đáng tiếc, trong tông môn bọn chúng không có một cường giả tuyệt thế nào có thể chính thức trấn được cục diện. Lang Tà tuy mạnh đấy nhưng tạm thời hắn còn chưa tới cấp bậc kia cho nên lần này Khí Cụ Tông chạy trời không khỏi nắng."
Sắc mặt Sử Cảnh Vân ngưng trọng, nói xen vào: "Nếu cho Khí Cụ Tông thêm ba mươi năm nữa thì Khí Cụ Tông thực có khả năng trở thành thế lực cấp Xích Đồng thứ ba ở Xích Lan Đại Lục. Trên phương diện luyện khí có cái gã Tần Băng thiên tài bộc lộ tài năng ngàn năm không gặp. Mà Huyết Mâu, mỗi năm đều trở nên mạnh mẽ hơn, nó so bất cứ thế lực nào trong năm thế lực lớn, đội ngũ chiến đấu đều mạnh hơn. Điểm này, bọn chúng đã chứng minh được rồi."
Hắn nhìn về phía Lục Ly, lại nói: "Lang Tà còn cường đại hơn so với ngươi nghĩ! Nếu cho ba người Lương Ương Tổ, Đế Thập Cửu và Nguyên Thiên Nhai giáp công vẫn chưa thể chém chết hắn, ta vừa mới nhận được tin tức, Lang Tà đã toàn thân trở ra rồi."
Sắc mặt Lục Ly biến hóa, "Lang Tà thực sự đáng sợ như vậy sao?"
"Nói như vậy, hiện tại Lang Tà đã là người mạnh nhất trong năm thế lực lớn!" Sử Cảnh Vân cao giọng khẳng định, "Tổng Điện Chủ Sâm La Điện và Sơn chủ Vân Tiêu Sơn, thậm chí cả cái vị Tử Vụ Hải kia nếu một chọi một chiến đấu cũng tuyệt không phải là địch thủ của Lang Tà! Cũng là bởi vì Lang Tà quá mạnh mẽ, bởi vì Huyết Mâu càng ngày càng đáng sợ, bởi vì Khí Cụ Tông lại nhảy ra một Tần Băng, cho nên năm thế lực lớn mới có thể làm thành thỏa hiệp, chịu liên thủ tiêu diệt Khí Cụ Tông!"
Tâm thần Lục Ly thất kinh.
Khuôn mặt Lăng Ngữ Thi và Lăng Huyên Huyên hơi trắng bạch, trong lời nói của Sử Cảnh Vân đều có điểm hai tỷ muội khó có thể tiếp nhận.
Khó có thể tiếp nhận cái tàn khốc hiện thực này.
Trong nội tâm Sử Cảnh Vân thở dài, nhìn các nàng rồi hô lên: "Các ngươi cần phải sớm thích ứng. Ở trên đời này, từ xưa cho tới bây giờ đều là tàn khốc như vậy. Ta hi vọng các ngươi có thể vững vàng giống với Lục Ly, tâm địa có thể lãnh khốc giống nàng, bằng không thì nếu tương lai Thất Sát cốc cũng gặp phải cục diện như Khí Cụ Tông hôm nay, ta sợ các ngươi sẽ trực tiếp sụp đổ."
"Cảm ơn Sử thúc dạy bảo, chúng ta sẽ từ từ trưởng thành." Lăng Huyên Huyên thốt lên.
Lăng Ngữ Thi thở dài sâu kín, cũng nói: "Chúng ta sẽ từ từ thích ứng."
Sử Cảnh Vân mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn về phía một phòng lâu phía dưới, nhìn về phía một đoàn người trong đình viện—— đúng là một đám Võ Giả đến từ chính Tinh Vân Các Hàn Khánh Thụy, Hàn Phong và Khang Trí, Khang Huy.
"Kỳ thật Nguyên Thiên Nhai từng đề cập với ta, bảo ta chém giết sạch sẽ toàn bộ những người từ Tinh Vân Các tới đây." Bỗng nhiên Sử Cảnh Vân hô lên.
Lăng Ngữ Thi, Lăng Huyên Huyên biến sắc, đồng thanh năn nỉ, thỉnh Sử Cảnh Vân giơ cao đánh khẽ.
Từ lúc hai người nhìn thấy Hàn Khánh Thụy ở Thập tự phố, đã lập tức thỉnh cầu Sử Cảnh Vân, hi vọng hắn có thể tha cho tính mạng bọn người Hàn Khánh Thụy.
Cũng là do khẩn cầu của các nàng, đám người Hàn Khánh Thụy mới có thể sống đến bây giờ.
"Được rồi, ta đã gật đầu, bọn chúng có thể sống sót." Sử Cảnh Vân cười ha ha, "Nguyên Thiên Nhai lại không phải người Thất Sát cốc chúng ta, mặt mũi của hắn với ta mà nói thì chưa là cái gì, năm xưa tên Liễu Vân Đào dưới trướng hắn dám ra tay đối với Lăng gia, đã là không nể mặt mũi sư phụ của ngươi, thì ra là không nể mặt mũi Thất Sát cốc chúng ta, cho nên hôm nay ta căn bản không cần để ý tới hắn."
Hắn vừa nói như vậy, Lăng Ngữ Thi, Lăng Huyên Huyên thở phào ra một hơi.
"Lục Ly, bên này giao cho ngươi, ta đi dạo sang khu khác đây." Sử Cảnh Vân gặp cục diện đã khống chế được, rất yên tâm dặn dò Lục Ly một câu, thong dong rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.