Linh Vực

Chương 1873: Phá vách! (1)




Trường trọng lực khác thường, khiến bọn họ có thân thể máu thịt, mỗi người áp lực như biển.
Mà những tảng đá lớn chôn sâu lòng đất, ngược lại không chịu ảnh hưởng bay lên trời, bị thiên phú huyết mạch của A Tư Gia Lạc điều động, đều thích phóng ma khí nồng đậm.
“Đều chết đi cho ta!”
A Tư Gia Lạc cười hung ác, cơ thể khéo léo xuyên qua ở giữa khe hở các tảng đá lớn kia, những tảng đá lớn như núi đó, như được ban cho lực lượng vô cùng, đột nhiên oành oành bay xuống.
Tảng đá lớn trong nháy mắt chồng chất ở cùng chỗ, không có khoảng cách với nhau.
Tảng đá lớn chất đống, như bầu trời nâu xám sụp đổ, bao trùm trăm dặm phạm vi!
Mà đám người Tần Liệt, ở dưới trường trọng lực ngàn lần áp bức, ngay cả đứng cũng khó khăn, căn bản không thể di động.
Trần Lâm và Đan Nguyên Khánh bọn võ giả bảy tầng hồn đàn, thân thể bị áp bức, đều dựa sát ở trên hồn đàn, thoạt nhìn, giống như ruồi nhặng bị dính chặt.
Bọn họ càng là không thể nhúc nhích.
Ở dưới loại tình huống này, tầng tảng đá khổng lồ bao trùm phạm vi trăm dặm, oành ù ù đập xuống, bọn họ chỉ sợ sẽ biến hết thành bánh thịt, trong nháy mắt máu xương nổ tung.
“Thiên phú cùng lực lượng huyết mạch rất lợi hại.”
Ngay lúc này, Tần Hạo nhìn A Tư Gia Lạc cười dữ tợn trên trời, từ đáy lòng than thở một câu.
Nhưng, ngay sau đó Tần Hạo hoàn toàn không chịu trường trọng lực ngàn lần ảnh hưởng, chợt lao vút lên trời.
Một cột sáng bảy màu từ thiên linh cái của Tần Hạo lao ra, bắn thẳng tắp về phía bầu trời.
“Oành!”
Cột sáng bảy màu kia, vừa tiếp xúc đến tầng đá khổng lồ, màn trời đá tảng bao trùm phạm vi trăm dặm, mạch đất vỡ nát ra.
Tần Hạo nhếch miệng cười, nắm tay, cách không đánh về phía A Tư Gia Lạc.
Ở giữa nắm đấm của hắn cùng A Tư Gia Lạc, toàn bộ đá tảng trong nháy mắt hóa thành bột.
Một thông đạo áp bức không gian cũng đang sụp đổ, ở giữa hắn cùng A Tư Gia Lạc bị đột nhiên xuyên thủng.
Cách không mấy nghìn thước, thân ma long khổng lồ hơn ngàn vạn lần của A Tư Gia Lạc như đạn pháo bay về phía sâu trong tầng mây.
Ở trong tiếng kêu thảm của A Tư Gia Lạc, máu tươi màu tím rậm rạp mưa to như rải xuống.
Tần Liệt sững sờ nhìn bầu trời.
Từng giọt máu tươi như tinh cầu màu tím, từ trời cao nhỏ xuống, trong mỗi một giọt máu tươi đều ẩn chứa tinh khí máu thịt nồng đậm của A Tư Gia Lạc.
“Lực một cú đấm...”
Chốc lát sau, Tần Liệt khẽ hô một tiếng, sắc mặt trở nên rất quái dị.
Một cú đấm đó của Tần Hạo cha hắn, khắc một loại lực lượng pháp tắc vặn vẹo hư không, ngay cả Thâm Uyên Ma Long A Tư Gia Lạc huyết mạch cấp mười, cũng bị trong nháy mắt đánh lên trời.
Linh hồn cảm giác lực cường đại của hắn đã chú ý tới A Tư Gia Lạc sau khi bay vào trong mây, thế mà trong nháy mắt trốn về phía Thâm Uyên thông đạo.
Điều này khiến hắn ý thức được, một đòn đó của Tần Hạo đã khiến A Tư Gia Lạc bị thương nặng.
Một đòn, làm một đại ác ma cấp mười không thể không bại lui, loại lực lượng này...
Hắn bỗng nhớ tới thông qua hồn nô Tu La tộc, nghe Tần Hạo và Minh Kiêu đối thoại, Tần Hạo nói lực lượng của hắn hiện nay, có gan chiến một trận với Thiên Khải và Liệt Diễm Diên.
Lúc mới biết việc này, hắn còn cảm thấy có lẽ Tần Hạo không rõ lực lượng chân thật của Thiên Khải và Liệt Diễm Diên đã bước nửa bước vào cảnh giới cuối cùng.
Nay trực quan thấy lực lượng của Tần Hạo, mà hắn còn chưa vận dụng chín tầng hồn đàn, lấy sức một cú đấm làm A Tư Gia Lạc bại lui, hắn mới dần dần tin tưởng.
“Máu tươi đại ác ma cấp mười! Thứ tốt!”
Viêm đế nhếch miệng cười, rất cao hứng đi thu thập máu tươi của Thâm Uyên Ma Long A Tư Gia Lạc, thúc giục người khác cũng động thủ.
Sau khi A Tư Gia Lạc trốn đi, trường trọng lực thiên phú huyết mạch của hắn ảnh hưởng, trong nháy mắt khôi phục bình thường.
Đám người Trần Lâm và Đan Nguyên Khánh, cũng rốt cuộc hoạt động tự nhiên, đều dựa theo Viêm đế phân phó thu thập máu tươi của A Tư Gia Lạc.
Băng đế và Hoa Thiên Khung, còn có Cơ Đán, thì là không nhúc nhích.
Ba người đều chấn kinh nhìn về phía Tần Hạo.
Thời gian cách hơn ba trăm năm, Hoa Thiên Khung và Cơ Đán lại một lần nữa thấy Tần Hạo ra tay, lực lượng lần này Tần Hạo triển hiện ra, khiến bọn họ cảm nhận được một loại rung động.
Trước kia, lúc Tần Hạo ở tám tầng hồn đàn, đã dám chính diện giao phong với bọn Bùi Đức Hồng kẻ hồn đàn chín tầng này.
Một trận chiến cuối cùng đó, hắn là ở dưới mấy tên cường giả chín tầng hồn đàn vây công, hồn đàn vỡ nát bỏ chạy.
Khi đó, bọn họ đã biết Tần Hạo đáng sợ.
Bọn họ âm thầm đoán, đợi có một ngày Tần Hạo đúc ra chín tầng hồn đàn, hắn tất nhiên cường đại vượt quá tưởng tượng.
Nhưng thật sự đến sau khi Tần Hạo triển hiện lực lượng, một đòn đem Thâm Uyên Ma Long A Tư Gia Lạc đánh bị thương nặng, bọn họ vẫn khó có thể tin.
Thâm Uyên Ma Long A Tư Gia Lạc mang cho bọn họ uy hiếp, không thua chiến sĩ Thần tộc huyết mạch cấp mười mạnh nhất.
Tồn tại đáng sợ như vậy, lại bị Tần Hạo dễ dàng đánh lui, làm tâm lý bọn họ cũng nhất thời không thể tiếp nhận.
“Ta cuối cùng đã hiểu, vì sao sáu đại thế lực cấp Hoàng Kim phải liên thủ ám toán Tần gia.”
Băng đế lắc lắc đầu, cười khổ, nói: “Bùi Đức Hồng những tên đó, so với bất luận kẻ nào còn sợ ngươi hơn, hơn nữa còn vô cùng hiểu biết ngươi. Hắn biết cho ngươi thêm một chút thời gian, Trung Ương thế giới chỉ sợ không có chỗ cho bọn hắn nữa, cho nên mới sẽ đi nước cờ hiểm.”
Nhìn thật kĩ hướng Tần Hạo, hắn lại nói: “Đáng tiếc, mặc dù bọn họ đã động thủ, vẫn không thể ngăn cản ngươi. Tất cả... chưa xảy ra thay đổi.”
Một khắc này, Băng đế đối với Tần Hạo nhân tài mới xuất hiện này của nhân tộc cũng sinh ra kính ý.
Từ trên người Tần Hạo, hắn còn nhìn thấy hy vọng quật khởi của nhân tộc, cho rằng nếu cường giả nhân tộc lại có mấy tồn tại nghịch thiên như Tần Hạo, nhân tộc... có lẽ cũng có thể trở thành chủng tộc mạnh nhất như Thần tộc, Linh tộc!
“Ta có hôm nay, là do rất nhiều nguyên nhân tạo thành.” Tần Hạo mỉm cười, nói: “Ta từ nhỏ không an phận, hơn nữa lớn mật, mấy lần một mình hướng tới tới vực ngoại tinh hà xa lạ. Thật ra, ta có thể sống sót, đều là bởi vì vận khí luôn đứng về phía ta...”
“Quả nhiên.” Băng đế gật đầu, “Tần gia cực sớm trước kia đã thăm dò đối với vực ngoại tinh hà, quả thật không phải Bùi Đức Hồng hạng người tầm nhìn hạn hẹp đó có thể so sánh
“Được rồi!”
Minh Kiêu không kiên nhẫn ngắt lời Băng đế và Tần Hạo, hướng Tần Liệt nói: “Dẫn chúng ta đi U Minh thành!”
“Ừm, đi U Minh thành.” Tần Hạo cũng nói.
Tần Liệt lấy linh hồn cảm giác một phen, phân biệt phương hướng, nói: “Theo ta.”
Tất cả cường giả nhân tộc đều lập tức bay hạ xuống hồn đàn, theo bóng dáng Tần Liệt mà đi.
Sau đó không lâu, Tần Liệt như một tia chớp chói mắt, đột nhiên hướng về U Minh thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.