Linh Vực

Chương 134: Khổ Sai




Đến đây, bên này, mang hết mấy thứ đó qua đây!" Đường Tư Kỳ rất dịu dàng.
Nàng mặc một bộ váy dài màu đỏ bó sát người, bao nhiêu đường cong hiện ra đủ cả, khiến ba tên đệ tử ngoại tông đứng sau lưng mắt muốn phun ra lửa.
Ba tên đệ tử này khiêng hai cái rương đựng đầy xương cốt rất to tới trước cửa thạch lâu của Tần Liệt Thạch Lâu.
"Các ngươi đi đi." Đường Tư Kỳ phất tay, đuổi ba kẻ đầy lưu luyến kia đi, rồi giương giọng gọi: "Số 230! Số 230!""Gọi ngươi đấy." Dĩ Uyên hả hê cười, "Ta biết ngay cô ta tới liền mà."
Tần Liệt nhíu mày, bất đắc dĩ từ quay người, trở về chỗ ở của mình.
Trước cửa có hai cái rương lớn, bên trong đựng đầy xương cốt màu xám trắng, nhiều cái bóng loáng trắng noãn, lân quang ẩn hiện, nhưng cũng có một số đã bị mục nát.
"Giúp ta nghiền hết mớ xương cốt này hành cốt phấn, phải mịn hơn cả cát, một cân cốt phấn sẽ được một điểm cống hiến."
Đường Tư Kỳ cười mỉm nhìn hắn, trong trong mắt không chút hảo ý, "Cho ngươithời gian năm ngày, nếu quá thời gian, coi như ngươi không hoàn thành nhiệm vụ, khi đó, cả một điểm cống hiến cũng không có. Ừ, ngươi tự giải quyết nha, năm ngày sau ta sẽ lại đến." Nói xong, cô vui vẻ cười khanh khách bỏ đi.
Tần Liệt trầm mặt, đưa hai cái rương bự vào trong thạch lâu, trầm ngâm một chút, lập tức bắt tay vào làm ngay.
Cốt phấn là một loại linh tài thường dùng, có thể dung nhập rất nhiều đồ vật, tăng cường độ phù hợp cho đồ vật, giúp nhiều món đồ trở nên cứng rắn.
Cốt phấn cũng có thể bỏ vào linh giáp, tăng cường lực phòng ngự cho nó...Tần Liệt biết ba hôm trước đắc tội Đường Tư Kỳ chắc chắn bây giờ sẽ không được yên ổn, nên cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nghiêm túc dùng dụng cụ bắt đầu nghiền xương cốt thành bụi phấn, bỏ vào trong một thùng gỗ.
"Xùy!"
Một đốm ma trơi bắn ra khỏi cốt phấn, rơi xuống mu bàn tay hắn, chỗ thịt tiếp xúc với nó trên mu bàn tay lập tức bốc mùi hư thối, vô cùng đau đớn.
Trong phòng bốc lên mùi khó ngửi của ma trời. Tần Liệt hít phải mấy hơi, sắc mặt trắng bệch, trong lòng buồn bực."Ta ở bên kia thúi quá, nên qua đây nghỉ ngơi một chút, thuận tiện nhìn xem nhiệm vụ của ngươi." Chạng vạng tối, Dĩ Uyên mang theo mùi thối khủng khiếp tới, đi thẳng vào trong thạch lâu của Tần Liệt, vừa đi vừa nói, tới bên cạnh Tần Liệt:"Nghiền cốt phấn? Việc này rất nhẹ nhàng, Đường Tư Kỳ kia không làm gì ngươi à?"
"Ngươi nhìn cho kỹ!" Tần Liệt lạnh lùng.
Dĩ Uyên đi sát lại, nhìn xuống tay Tần Liệt, thấy cả cánh tay, lòng và mu bàn tay bị rất nhiều đốm máu do bị ma trơi ăn mòn.
"Có độc?" Dĩ Uyên biến sắc.Tần Liệt khẽ gật đầu.
Dĩ Uyên cau mặt, "Xem ra bên trong đống xương cốt này có một phần được lấy từ nơi có âm khí rất nặng, hơn nữa nhất định đã lấy rất đầu năm, nên mới tạo nên độc tính bên trong xương. Lực ăn mòn của thứ độc này cực mạnh, một khi gặp phải da, sẽ làm da thịt lập tức thối rữa, mùi của nó... làm cho người ta bực bội, dễ làm tẩu hỏa nhập ma, không khống chế cảm xúc..."
Hắn hít sâu một hơi, "Xem ra việc của ngươi còn khó giải quyết hơn ta."
Hắn nghĩ nghĩ, rồi khẽ gật đầu: "... Cái này cũng khó trách. Ngươi ngay trước mặt cả trăm người, thiếu chút nữa lại khiến Đường Tư Kỳ tiết lộ xuân quang, nên cô tadù hận ngươi tận xương nhưng vẫn không thể không ôm chặt lấy ngươi. Đây có lẽ là giây phút sỉ nhục nhất của Đường Tư Kỳ, nếu cô ta đơn giản bỏ qua cho ngươi, đó mới thực là có quỷ."
"Chúng ta nhất định phải nói gì nghe nấy với họ hay sao?" Tần Liệt lạnh lùng.
"Họ là đệ tử nội tông, hơn nữa... họ đã chọn ta và ngươi làm trợ thủ, theo quy củ của Khí Cụ Tông, chúng ta thực phải nghe theo lệnh của họ làm việc." Dĩ Uyên cười khổ, "Trừ phi ta và ngươi cũng trở thành đệ tử nội tông, thân phận địa vị đồng cấp với họ mới không phải nghe lệnh của họ nữa."
"Làm sao mới có thể trở thành đệ tử nội tông?”"Muốn được trưởng lão nội tông tán thành, ngươi phải chứng minh ngươi có thiên phú trở thành một luyện khí sư cường đại, phải chứng minh được tiềm lực trong luyện khí..." Dĩ Uyên cười, "Đương nhiên, còn có một biện pháp đơn giản nhất, cũng là nhanh nhất."
"Cách gì?"
"Ngồi dưới mười hai cây Linh Văn trụ và có thu hoạch, có thể khiến cho một cây Linh Văn trụ bất kỳ biến hóa... Ngươi sẽ lập tức trở thành đệ tử nội tông, hơn nữa còn được ngang vai vế với những đại nhân vật trong nội tông, trở thành hi vọng tương lai của Khí Cụ Tông!""Linh Văn trụ..."
"Ha ha, ta nói đại thôi, ngươi đừng tưởng thật. Gần ba mươi năm nay, Khí Cụ Tông cũng chỉ có hai người Mặc Hải, Đường Tư Kỳ là có thu hoạch từ Linh Văn trụ mà thôi, hôm nay cũng có đệ tử Khí Cụ Tông tới quan sátLinh Văn trụ, nhưng chỉ là lãng phí thời gian. Không có tuệ căn, không có tiềm lực trác tuyệt, làm sao có được đại cơ duyên!"
Dĩ Uyên ngồi xuống, trấn an Tần Liệt nói: "Trước nhịn một chút đi, hai nữ nhân kia bây giờ còn đang tức giận, nên mới giữ hai chúng ta để trút giận, đợi họ hết giận rồi, sẽ không tiếp tục làm khó chúng ta nữa."Tần Liệt trầm mặc không nói gì, trong đầu lại dần hiện ra bức tranh Huyền Băng, nghĩ cách đối phó với mười hai cây Linh Văn trụ.
Nửa năm trước, sau khi hắn đã khắc thành công bốn trận Trữ Linh, Tụ Linh, tăng phúc, Cố Nhận bên trong Trấn Hồn Châu, hắn mơ hồ cảm giác được cánh cửa thứ hai của Trấn Hồn Châu đang sắp mở ra, phong ấn sắp bị phá, vì một không gian mới đang dần xuất hiện.
Nhưng vì bức tranh Hàn băng khiến không gian mới kia ngừng lại, cánh cửa sắp mở cũng không mở ra nữa.
Có lẽ phải lĩnh ngộ được tinh diệu trong bức tranh Hàn băng, hiểu rõ bức hoạ mớicó thể tiếp tục khiến không gian kia mở ra tiếp.
"Bức tranh Hàn băng rất giống mười hai cây Linh văn trụ. Nếu có thể lĩnh ngộ được tinh túy của bức tranh Hàn băng, có lẽ cũng có thể xem hiểu đồ án khắc trên Linh Văn trụ, như vậy có thể nhẹ nhõm bước vào nội tông của Khí Cụ Tông." Tần Liệt thầm nghĩ, quyết định không phí thời gian, bắt đầu lĩnh ngộ bức tranh hàn băng.
"Đi, đi kiếm ít đồ ăn trước đã, chết đói mất." Dĩ Uyên dong dài một hồi, sau đó bỗng nhiên buột ra một câu như vậy.
"Ăn cơm có cần điểm cống hiến không?" Tần Liệt lại phải trở về với thực tại."Không, hắc, ở đây được bao ăn bao ở." Dĩ Uyên bật cười, dắt Tần Liệt đi ra, "Ngươi đi theo ta là được rồi, ta biết chỗ ăn ở đâu, hai người chúng ta mà đi chung, thì kẻ nào cũng phải nhượng bộ."
Hắn cũng chẳng buồn tắm rửa thay y phục, cũng để Tần Liệt nguyên người đầy độc khí, hai tên ôn thần đi thẳng tới chỗ ăn.
Trên người Dĩ Uyên đầy mùi hôi thối, cánh tayTần Liệt thì lỗ chỗ đốm máu do độc ăn mòn, bốc mùi chua lợm. Hai người đi trên đường, võ giả Khí Cụ Tông Võ Giả đều phải bụm mũi, chán ghét né ra cho xa.
Đến chỗ ăn, mùi thơm của đồ ăn lập tức bị mùi thối bao phủ."Móa nó, ai rơi vào hố phân không rửa mà tới đây?" Trong nhà ăn, một đám đệ tử Khí Cụ Tông ầm ầm đứng dậy, bụm mũi chửi ầm lên.
"Chính là tên số 97 hôm đó! Cả số 230!" Một người sắc mặt phát lạnh, kêu lên: "Các vị sư huynh, chính hai tên dám nói năng lỗ mãng với Đường sư tỷ và Liên Nhu sư tỷ, tên số 230 còn hạ độc thủ với Đường sư tỷ nữa, thật đáng chết một vạn lần!"
"Móa nó, thì ra là hai người này!"
"Quả nhiên người thế nào thì mùi thế ấy, xem ra hai tên khốn kiếp này cố ý đến đây để làm chúng ta thối chết!""Dạy cho chúng một bài học!"
"Đã sớm không vừa mắt với hai tên này rồi!"
Bảy tám tên đệ tử ngoại tông Khí Cụ Tông xắn tay áo đùng đùng xông tới, linh lực trên người bắt đầu khởi động, linh khí lục tục hiện ra.
"Đinh linh linh!"
Một tràng âm thanh dễ nghe vang lên, mấy tia hàn quang bay vụt ra, nhìn kỹ, mới thấy những hàn quang này phát ra từ một miếng kim loại to cỡ móng tay.Miếng kim loại kia rất mỏng, rất sắc bén, hàn quang rạng rỡ, Linh lực chấn động khá mạnh.
"Bành bành!"
Kim loại phiến bay tới một bàn đá, bàn đá nổ tung, chứng tỏ nó rất bất phàm.
Tần Liệt còn đang do dự không biết có nên dùng Thiên Lôi cức hay không, thì Dĩ Uyên đã tiến lên một bước, tiêu sái bung một cái dù.
Cái dù kia chắn ngay phía trước hắn và Tần Liệt, vô số miếng kim loại như tuyết là tả lên trên chiếc, tia lửa vàng rực rỡ bắn tung tóe.Dĩ Uyên vẫn cười ôn hòa nhưng trong mắt rất kiên quyết, nói khẽ với Tần Liệt: "Hầu như tất cả đám đệ tử ngoại tông này đều xem chúng ta là cái đinh trong mắt, nếu chúng ta không bày ra chút thực lực, sau này sẽ gặp dủ thứ phiền toái."
Nói xong, Dĩ Uyên nhấn vào chuôi chiếc dù, một chùm bó cầu vồng màu tím bay vụt ra.
Những đường cầu vồng này sắc như kiếm quang, bắn ra tứ phía, khiến đám đệ tử Khí Cụ Tông biến sắc, lập tức mặc Linh Giáp vào, nhiều Linh Giáp trong số đó có phẩm chất bất phàm, chất lượng tốt hơn hẳn so với áo giáp da thú của Sâm La Điện.Nhưng nếu bị cầu vồng màu tím bắn trúng, những đệ tử Khí Cụ Tông này vẫn phải loạng choạng lùi lại, sắc mặt tái nhợt.
Có ba ngườicảnh giới hơi thấp, bị cầu vồng tím bắn trúng ngực, Linh Giáp xuất hiện vết rạn, khóe miệng cũng bật máu.
Tần Liệt ngay bên dưới chiếc dù, nhìn thấy Dĩ Uyên vừa sử dụng cần điều khiển, Linh lực trên mặt dù nội lập tức chảy cuồn cuộn, dùng mắt cũng nhìn thấy được khí thế trên người Dĩ Uyên bỗng nhiên biến đổi, mạnh mẽ như biển lớn.
"Khai Nguyên cảnh hậu kỳ, chín Nguyên phủ, Dĩ Uyên này... Không đơn giản." Tần Liệt giật mình."Mọi người đều là đệ tử ngoại môn của Khí Cụ Tông, đừng nên chém chém giết giết, ở chung hòa bình không tốt hơn sao?" Dĩ Uyên vẫn cười, nhìn đám đệ tử bị thương, nói: "Ta là người không thích đánh nhau, nhưng cũng không thích người khác tìm cách hại ta, nên hy vọng các vị sau này nên kềm chế, nếu không thì ta cũng sẽ không khách khí."
"Khẩu khí lớn thật!" Bên ngoài nhà ăn truyền đến một gầm giận dữ, một thân ảnh dữ dằn xông ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.