Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 669: Bắt đầu đột phá




́t đầu đột phá.
Sắc mặt hai người khẽ biến, không nói gì. Bây giờ hai người cũng cảm giác được tác phong hành sự của vị chưởng môn này, khí tức sát phạt tràn ngập khiến cho ngay cả bọn họ cũng phải biến sắc. Vị chưởng môn thoạt nhìn lúc nào cũng mỉm cười này tác phong hành sự vô cùng quyết đoán.
Sưu.
Liếc nhìn toàn cảnh, ánh mắt Lục Thiếu Du trong nháy mắt trầm xuống, vòng xoáy dưới chân chợt lóe, thân thể nhanh chóng biến mất tại chỗ.
- Thạch Vượn, lưu lại cho hắn một mạng.
Cách đó một nghìn thươc, sắc mặt tên Linh Sư cửu trọng xám như tro tàn, dưới một chưởng đánh xuống của đầu Thạch Vượn khổng lồ này, một Linh Sư cửu trọng như hắn căn bản không thể chống lại.
- Vâng, chủ nhân.
Bỗng nhiên, Thạch Vượn thu hồi chưởng ấn, thân thể to lớn lập tức đánh về phía một Vũ Sư tam trọng cách đó không xa, trong nháy mắt thân thể Vũ Sư tam trọng này thành một đống thịt nát.
- Linh Sư cửu trọng, ta cho ngươi hai con đường, thứ nhất đi theo ta, thứ hai lập tức chết. Ngươi tự mình lựa chọn đi.
Lục Thiếu Du nhìn Linh Sư cửu trọng trước mặt rồi nói.
- Đại nhân, ta nguyện ý đi theo đại nhân.
Thân là Linh giả, Linh Sư cửu trọng, cả đám đều là người tâm khí cao ngạo, thế nhưng lúc này sau khi trải qua cảm giác tử vong, nghe thấy lời Lục Thiếu Du nói giống như tìm được cọng rơm cứu mạng vậy, dù sao đi nữa không có một kẻ nào muốn chết cả.
Ánh mắt thoáng nhìn qua hắn một chút, thân ảnh Lục Thiếu Du lần thứ hai biến mất tại chỗ. Dưới sự tấn công của THủy Hỏa Yêu Giao, Linh Sư bát trọng kia lúc này sắc mặt trắng bệch, trong miệng Thủy Hỏa Yêu Giao đã bắn ra hỏa diễm ngập trời, trong nháy mắt bao vây lấy hắn.
- Yêu giao, lưu cho hắn một mạng.
Khi thân ảnh Lục Thiếu Du xuất hiện, thân thể to lớn của Thủy Hỏa Yêu Giao nhanh chóng lui ra, hỏa diễm đột nhiên tiêu tán khiến cho toàn thân Linh SƯ bát trọng kia run lẩy bẩy.
- Ta cho ngươi hai con đường lựa chọn, một là theo ta, hai là lập tức chết đi, ngươi tự mình chọn đi.
Thân ảnh Lục Thiếu Du xuất hiện trước mặt Linh Sư bát trọng này rồi nói.
- Đại nhân, ta nguyện ý đi theo đại nhân.
Giữa ranh giới sự sống và cái chết, tên Linh Sư bát trọng lập tức đưa ra sự lựa chọn của mình.
- Hai vị được chủ, hai người này giao cho các ngươi. Sau này các ngươi giao cho Linh đương đi, xảy ra chuyện gì ta sẽ hỏi tội các ngươi.
Một lát sau, Lục Thiếu Du mang theo một Linh Sư bát trọng và một Linh Sưu cửu trong đi tới trước mặt Âu Dương Lãnh Tật, Tương Viễn rồi nói. Hai người này đầu hàng đồng ý gia nhập đương nhiên hắn vô cùng hoang nghênh, số lượng linh giả trong Phi Linh môn khá ít, hai người này đương nhiên chỉ có thể giao cho Linh đường.
Mà đối với hai Linh Sư này, vốn Lục Thiếu Du ban đầu định thôn phệ, thế nhưng hiện tại thực lực của hắn là Linh Tướng nhị trọng, thôn phệ Linh Sư thì tác dụng cũng không lớn, nếu như giữ lại hai người này cho bọn chúng gia nhập Phi Linh môn, đến lúc đó tác dụng có lẽ sẽ lớn hơn một chút. Vừa rồi nếu như hai người này không đồng ý, tới lúc đó hắn thôn phệ cũng không muộn.
- Vâng, chưởng môn.
Lục Thiếu Du này Âu Dương Lãnh Tật và Tương Viễn lập tức đáp.
Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn về phía trước, lúc này giết chóc đã kết thúc, thậm chí còn không được tính là một hồi đại chiến, chỉ có thể được coi là tàn sát. Dong binh đoàn hơn trăm người cũng không phải là đối thủ của mấy đầu yêu thú này.
Thái Âm Yêu Thỏ lại thu thập hơn mười túi trữ vật giao cho Lục Thiếu Du, hơn trăm dong binh đoàn này cũng không phải ai cũng có được túi trữ vật bên người.
Hai Linh Sư kia nhìn vào toàn bộ đoàn đội bị đánh chết cũng không đứng ra ngăn cản, trong lòng hai người hiện tại đang không ngừng suy đoán xem thanh niên áo xanh này rốt cuộc là người phương nào, không ngờ lại có nhiều yêu thú kinh khủng như vậy bên người.
- Chúng ta đi thôi.
Sau khi thu thập mọi thứ, Lục Thiếu Du nói với mọi ngươi rồi lập tức nhảy lên lưng Thiên Sí Tuyết Sư.
Trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, Lục Thiếu Du lại tiếp tục tranh thủ luyện hóa đám chân khí thôn phệ được lúc trước.
Thời gian cứ như thế chậm rãi trôi qua, có Thạch Vượn Yêu Vương chỉ huy đám yêu thú phi hành tìm kiếm, ba canh giờ sau, Lục Thiếu Du lại tiếp tục thu được tin tức của một dong binh đoàn nhị lưu.
Mà đối tượng Lục Thiếu Du nhắm vào lần này cũng là dong binh đoàn trong khu vực nguy hiểm. Ngoài khu vực nguy hiểm trên cơ bản đều là những dong binh đoàn thực lực yếu mới ở đó. Những dong binh đoàn thực lực mạnh đều đi vào trong khu vực nguy hiểm. Dù sao ở đây dược liệu cũng có không ít, thậm chí còn bắt được một ít yêu thú đi bán.
Thân ảnh Lục Thiếu Du đáp xuống một đỉnh núi, trước người hắn cũng xuất hiện hơn một trăm dong binh đang tụ tập đại phụ cận. Thực lực của đầu lĩnh dong binh đoàn này là Vũ Phách lục trọng, trong dong binh đoàn này cũng có một Linh Sư cửu trọng.
Chỉ nói chuyện ngắn ngủi vài câu, tàn sát lại lập tức bất đầu. Khi đám yêu thú kia bành trướng cơ thể lúc này đám người dong binh đoàn kia lập tức sợ hãi, thế nhưng tất cả đã quá muộn.
Sát biên giới sơn mạch Vụ Đô, lúc nào cũng vô cùng náo nhiệt. Hai ngày trước, người của Phi Linh môn đột nhiên xuất hiện phong tỏa đại bộ phận cửa rời khỏi sơn mạch Vụ Đô, cũng không cho tiến vào, hành động này của Phi Linh môn đã khiến cho đám dong binh không ngừng chỉ trích.
- Sao lại có thể như vậy, sơn mạch Vụ Đô này không thuộc quyền sở hữu của riêng ai, Phi Linh môn các ngươi quá đáng.
Trong cửa xuất nhập sơn mạch Vụ Đô, mấy trăm dong binh đoàn tụ tập lại một chỗ.
- Phi Linh môn đừng quá đáng, chúng ta trước giờ đều tự do tiến vào sơn mạch Vụ Đô.
- Nhanh để chúng ta đi vào, Phi Linh môn các ngươi lẽ nào muốn là địch của tất cả dong binh đoàn chúng ta sao?
Không ít dong binh đoàn lớn tiếng nói. Thế nhưng chỗ đi vào đã bị phong tỏa, có mấy trưởng lão, hộ pháp của Phi Linh môn đã tự mình tọa trấn ở đây.
- Nói lại lần nữa xem? Sau này sơn mạch Vụ Đô chính là địa bàn của Phi Linh môn chúng ta. Các ngươi muốn đi vào thì được, nhưng yên tĩnh một chút cho ta. Chờ chưởng môn chúng ta sắp xếp, bằng không, kẻ nào tự tiện tiến vào giết không tha.
Ở lối vào, Hồ Nam Sinh hét lớn một tiếng.
- Phi Linh môn các ngươi đừng có quá đáng...
Sưu Sưu.
Một dong binh còn chưa nói xong, trong nháy mắt có một đạo kiếm quang trực tiếp cắt qua ngực hắn, thân thể hắn ngã xuống mắt đất Người ra tay chính là Lưu Á Lôi, hộ pháp của Phi Linh môn. Ba năm trước hắn vốn là Vũ Phách thất trọng, lúc này đã đột phá Vũ Tướng nhất trọng.
- Nếu như ai còn dám nhiều lời, trực tiếp giết không tha.
Ánh mắt Lưu Á Lôi lạnh lùng, một cỗ hàn ý khuếch tán. Nhân số của đám dong binh này tuy rằng nhiều, nhưng chỉ một ít người có chút thực lực mà thôi. Đại bộ phận dong binh cũng không có thực lực mạnh mẽ. Mạnh nhất chỉ tới Vũ Tướng, tuy nhiên nếu như đạt tới Vũ Tướng tùy tiện gia nhập một sơn môn nào đó cũng được phong làm hộ pháp, trưởng lão.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.