Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 632: Vô tự thiên thư (2)




̣ Thiên Thư. (2)
- Sai.
Lục Trung nhìn Lục Thiếu Du nói:
- Vũ Đế, Linh Đế có thể xuyên qua không gian, thế nhưng cũng không thể nghiền nát không gian trường sinh bất tử.
- Vậy thì thế nào mới có thể nghiền nát không gian, trường sinh bất tử? Lẽ nào trên Vũ Đế, Linh Đế còn có cấp bậc cao hơn?
Lục Thiếu Du kinh ngạc hỏi, đối với điều này Lục Thiếu Du vô cùng có hứng thú.
- Dù sao cũng đã qua nhiều năm, có thể tổ tiên Lục gia chúng ta biết, thế nhưng ta không biết.
Lục Trung khẽ thở dài, ánh mắt nhìn về phía Lục Thiếu Du nói:
- Theo lịch đại tộc trưởng Lục gia chúng ta truyền lại, khi trước vị tổ tiên kia của Lục gia ta kỳ thực là một vị gia nô của Vũ Đế cửu trọng, vạn năm trước, vị Vũ Đế kia bị cường giả vây công, cuối cùng vị Vũ Đế kia để hai vị gia nô Vũ Vương bỏ chạy, mà một trong hai vị gia nô của Vũ Đế kia một người chính là tổ tiên Lục gia ta, mà người khác, từ chuyện hôm nay xem ra có lẽ là tổ tiên của Triệu gia.
- Vũ Đế cửu trọng bị người ta vây công sao?
Lục Thiếu Du kinh ngạc nói, trên đời này không có mấy người đột phá tới Vũ Đế, Vũ Đế cửu trọng nha, một Vũ Vương không ngờ chỉ là gia nô. Lục Thiếu Du nhíu mày rồi nói:
- Vị cường giả Vũ Đế kia bị vây công, sao lại để cho hai vị gia nô Vũ Vương chạy?
- Theo Lục gia ta biết, khi trước không hề thiếu cường giả vây công vị Vũ Đế cửu trọng kia chính là vì một kiện bảo vật. Mà cuối cùng vị Vũ Đế cửu trọng kia giao bảo vật cho tổ tiên Lục gia ta và Triệu gia. Để tránh truy sát tổ tiên Lục gia ta và tổ tiên Triệu gia phân tán mà chạy, mà kiện bảo vật này cũng nằm trong tay tổ tiên Lục gia ta, sự tình chính là như vậy.
Lục Trung nói.
- Kiện bảo vật kia rốt cuộc là vật như thế nào?
Lục Thiếu Du hỏi. Vạn năm trước, cường giả vây công Vũ Đế cửu trọng không cần nói cũng biết tuyệt đối là cường giả Vũ Đế, những người khác cũng không có gan đi vây công cường giả Vũ Đế, mà có thể tranh đoạt bảo vật trong tay cường giả Vũ Đế đều là người bất phàm.
- Là một quyển sách có tên là Vô Tự Thiên Thư.
Lục Trung nhìn Lục Thiếu Du nói:
- Tổ tiên kể lại, Vô Tự Thiên Thư có chín bản, sau khi thu thập được chín bản Vô Tự Thiên Thư là có thể tìm ra được bí mất Phá Toái Hư Không, trường sinh bất tử.
- Vô Tự Thiên Thư?
Lục Thiếu Du lẩm bẩm nói, thu thập chín bản Vô Tự Thiên Thư là có thể tìm được bí mật Phá Toái Hư Không trường sinh bất tử. Nếu như vị cường giả Vũ Đế kia cũng vô pháp tìm ra bí mật trường sinh bất tử Phá Toái Hư Không thì Vô Tự Thiên Thư này đương nhiên chính là thứ mà các Vũ Đế coi trọng nhất.
- Mỗi một tộc trưởng của Lục gia ta, trách nhiệm lớn nhất chính là bảo vệ Vô Tự Thiên Thư này, để không làm người khác chú ý Lục gia chúng ta vẫn luôn khiêm tốn, ẩn dấu. Thế nhưng không nghĩ tới lại bị người khác phát hiện ra.
Lục Trung than thở.
Khục khục.
Lục Vũ lại ho khan một tiếng nói:
- Thiếu Du, cha con thân là tộc trưởng Lục gia, vì Vô Tự Thiên Thư cho nên mẫu tử hai con mới chịu nhiều ủy khuất như vậy. Trước khi cha con tới Vân Dương Tông đã có tình cảm với mẫu thân con, mẫu thân con cũng đã có con trong bụng. Thế nhưng sau khi tới Vân Dương Tông lại bị Triệu gia tính kế. Cuối cùng cha con cưới Triệu Tuệ, cũng rời khỏi Vân Dương Tông trở về Lục gia. Khi đó ta đã đoán Triệu Tuệ chính là người của vị gia nô còn lại của Vũ Đế cùng với tổ tiên Lục gia chúng ta chạy trốn. Vì không muốn cho Triệu gia hoài nghi Lục gia ta có liên quan tới Vô Tự Thiên Thư choi nên mới để cha con cưới Triệu Tuệ, muốn dẹp loạn hoài nghi của Triệu gia, cuối cùng thành ra lại khiến mẫu tử hai con chịu khổ.
- Ta thân là tộc trưởng Lục gia, phải suy nghĩ cho Vô Tự Thiên Thư cho nên khiến cho mẫu tử hai người phải chịu khổ.
Lục Trung nhìn La Lan và Lục Thiếu Du, trong mắt tràn ngập sự áy náy và bất đắc dĩ.
- Trung ca, muội biết trong lòng chàng có nỗi khổ, muội không trách chàng, chàng cũng không cần tự trách mình nữa.
La Lan thị dùng ánh mắt yêu thương nhìn Lục Trung.
Lục Thiếu Du không nói gì, báo thù cũng đã tạm đủ, Lục Trung đối đãi với mẫu tử Lục Thiếu Du khi trước khiến cho hắn tức giận, thế nhưng từ câu chuyện ngày hôm nay, quả thực là có nguyên nhân. Chuyện này hắn cũng không nên tính toán nữa, có lẽ Lục Thiếu Du trước đây biết được chuyện này cũng sẽ không tính toán với Lục Trung nữa.
- Trung nhi, đem thứ đó giao cho Thiếu Du đi, chúng ta đã không giữ được nó nữa rồi. Phỏng chừng không cần bao lâu nữa sẽ lại có cường giả tới Lục gia, tin tức này sớm muộn sẽ truyền ra.
Lục Vũ nói với Lục Trung.
- Thiếu Du, sau này Vô Tự Thiên Thư giao cho con, nếu như sau đó con có thể thu thập được chín bản Vô Tự Thiên Thư không chừng sẽ tim được bí mật trường sinh bất tử, phá toái hư không.
Lục Trung nói với Lục Thiếu Du xong, lập tức nói với La Lan:
- Lan muội, túi trữ vật trước đây ta tặng cho muội đâu?
- Trung ca, muội vẫn giữ nó bên người, chàng không nói ta đưa cho Thiếu Du nên ta cũng chưa lấy ra.
La Lan móc từ trong ngực ra một chiếc túi trữ vật, chiếc túi trữ vật này giống như túi thơm bình thường, nếu không nhìn kỹ căn bản không thể phát hiện ra đây là một cái túi trữ vật.
Lục Thiếu Du lúc này cũng có chút kinh ngạc, chiếc túi thơm này hắn đã thấy trên người mẫu thân rất nhiều lần rồi, quả thực không ngờ tới chiếc túi thơm này lại là túi trữ vật.
- Thiếu Du, chiếc túi trữ vật này ta vẫn luôn để cho mẹ con giữ lấy, bên trong có vài thứ, ta hi vọng nếu như mẹ con hai con rời khỏi Lục gia có thể không phải lo cơm áo gạo tiền, thế nhưng mẫu thân con vẫn chịu khổ không rời khỏi Lục gia. Trong túi trữ vật này cũng có Vô Tự Thiên Thư kia, để bảo vệ Vô Tự Thiên Tư ta cũng đem nó đặt bên người mẫu thân con. Lúc trước ta bảo mẫu thân con và con rời đi chính là hi vọng mẫu tử hai người không bị cuốn vào trong đó, cũng là vì bảo vệ Vô Tự Thiên Thư.
Lục Trung lấy túi trữ vật trong tay La Lan đưa cho Lục Thiếu Du rồi nói:
- Mở túi trữ vật ra đi.
Nghe vậy, Lục Thiếu Du lập tức đem tâm thần nhập vào, thế nhưng hắn lập tức nghi hoặc, tâm thần của hắn căn bản không thể tiến vào túi trữ vật này.
- Túi trữ vật này có chút đặc biệt, chỉ cần nhỏ máu người Lục gia ta là có thể mở được, nếu như không phải người Lục gia, lại mạnh mẽ mở ra nó sẽ trực tiếp nổ, khi trước tổ tiên Lục gia chúng ta đã lưu lại nó.
Thanh âm của Lục Trung vang lên trong tai Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du nghe vậy vô cùng kinh ngạc, lập tức nhỏ một giọt máu vào trên bề mặt túi trữ vật này. Lúc này trên mặt túi trữ vật đột nhiên có ba động rất nhỏ hiện lên, Lục Thiếu Du lại đem tâm thần tràn vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.