Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 3090: Mẫu tử gặp nhau 2




- Hài tử.
Mộ Dung Lan Lan không nhịn được run lên, nước mắt không ngăn được mà chảy ra. Tám năm, tám năm rốt cuộc nàng có thể nhìn thấy cốt nhục của mình.
- Lan Lan a di, sao người lại khóc?
Lục Kinh Vân nghi hoặc hỏi, nhìn mỹ phụ nhân khóc thút thít, nỉ non trước mặt mình, trong lòng của nó dường như cũng bị thứ gì đó bóp lấy, có cảm giác muốn khóc.
- Không có gì, là a di cao hứng mà thôi.
Mộ Dung Lan Lan ôm Lục Kinh Vân vào trong ngực, càng không thể ngăn được nước mắt.
Nhị nữ Kính Hoa, Thủy Nguyệt ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên sự bất đắc dĩ mà lại vui vẻ. Lặng lẽ lùi về phía sau một chút, bất kể như thế nào hiện tại đã là tốt nhất, sư phụ đã bắt đầu thả lỏng hơn, hy vọng có một ngày có thể đỡ hơn một chút, có thể khiến cho mẫu tử hai người bọn họ chính thức nhận nhau.
....
Trên đại lục, lúc này gió nổi mây phun. Vạn Đảo nhai, Đông Hải, Phi Linh môn cùng bị rung chuyển, tin tức nhanh chóng truyền ra khắp đại lục. Người nào nghe cũng khiếp sợ. Lần này quả thực là lật trời, đại lục yên bình hơn vạn năm rốt cuộc không thể yên bình được nữa.
- Trong vòng một ngày ba người thành Đế, đây cũng coi như là việc hiếm thấy trong thiên địa.
Trong một đình viện yên tĩnh, trong đôi mắt thâm thúy mà đen nhánh của Lam Thập Tam hiện lên sự kinh ngạc. Trong vòng một ngày, thiên địa lần lượt xuất hiện dị tượng ba lượt, khiến cho hắn rung động. Ba người đồng thời thành Đế, chuyện này không tầm thường.
- Mà vận khí Thiên Địa minh lần này dường như cũng không được tốt lắm, lại tổn thất thảm trọng, đã vô lực nhúc nhích a.
Đôi mắt giống như bảo thạch của Tử Yên nhìn về phía xa, cặp môi đỏ mọng khẽ mở nói:
- Thánh Linh giáo, Phi Linh môn bị đánh lén. Xem ra Thiên Địa minh e ngại hắn tới tình trạng cực kỳ nghiêm trọng.
- Ngươi nói Lục Thiếu Du sao?
Lam Thập Tam nhìn Tử Yên, nói:
- Cửa vào Hư không bí cảnh biến mất, sợ rằng tiểu tử này lành ít dữ nhiều.
- Ta cảm thấy hắn sẽ không có việc gì. Nhất định là như vậy.
Tử Yên đứng dậy, tư thái tráng tuyệt, đôi mắt xinh đẹp giống như ngọc thạch, chỉ sợ bất luận một nam tử nào nhìn thấy cũng phải mất hồn lạc phách. Lúc này trong đôi mắt giống như bảo thạch kia tràn ngập sự kiên nghị và tin tưởng.
- Ngươi chắc chắn như vậy sao?
Khuôn mặt tuấn lãng của Lam Thập Tam biến ảo.
- Bởi vì hắn có quá nhiều thứ không thể tưởng tượng nổi. Lần này ta tin rằng hắn sẽ lại khiến cho cả đại lục kinh hỉ.
Mái tóc đen nhánh của Tử Yên xõa xuống vai giống như một thác nước đen từ trên đỉnh núi chảy xuống trong đêm yên tĩnh vậy, ánh mắt nhìn về phía xa xa, khẽ nói:
- Thế nhưng nếu như hắn xuất hiện một lần nữa, tin rằng đối với một số người mà nói, tuyệt đối chính là ác mộng.
- Ta cũng hy vọng hắn không có việc gì. Tuy rằng tên tiểu tử này khiến hco ta hâm mộ, đố kỵ, bất quá là vừa yêu vừa hận a.
Lam Thập Tam mỉm cười nói.
- Hy vọng như vậy đi.
Tử Yên khẽ thở dài, trong đầu không tự chủ được mà nhớ tới thanh niên mặc áo bào xanh có chút tà khí, hung hăng càn quấy và bướng bỉnh kia. Tuy rằng ngoài miệng nói khẳng định như vậy, thế nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng.
Trong Huyền Thiên bí cảnh, nàng và hắn cơ hồ ôm lấy nhau. Tuy rằng cách y phục, vậy mà vật đó của hắn lại đụng vào nàng. Ở trong Tử Vong thâm uyên, lại lưu lạc cùng một chỗ với hắn. Tất cả hiện lên rõ mồn một trước mắt nàng, thường xuyên hiện lên trong đầu.
- Tử Yên, có một ít chuyện chúng ta cũng cần mở ra a.
Lam Thập Tam nói.
- Trong hư không bí cảnh, thứ tiền bối lưu lại chúng ta đã thành công đạt được. Có lẽ nên chuẩn bị bước tiếp theo, có lẽ sẽ nhanh thôi.
Tử Yên nói.
Tất cả người của Phi Linh môn cả một đêm không ngủ, đều bi thương, giận dữ chôn thi thể đồng môn. Đại đa số thậm chí còn không có cách nào tìm thấy thi thể, thậm chí chỉ có thể chôn cùng một chỗ.
Cơ hồ tất cả cường giả Phi Linh môn, người bị trọng thương là năm nghìn ba trăm mười bảy người. Bị thương nhẹ gần vạn. Mà ngươi vẫn lạc, sau khi thống kê tổng cộng là hai vạn bốn ngàn ba trăm linh bảy người. Trong Phi Linh môn chính thức được coi là thi thể ngổn ngang.
Cơ hồ tất cả đệ tử Phi Linh môn không có cách nào phân biệt rõ ràng xương cốt, chỉ có thể chôn cất dưới một ngọn núi trong Phi Linh sơn mạch. Ngọn núi này cũng được gọi là Vạn Nhân Trủng, mai táng hơn hai vạn đệ tử Phi Linh môn.
Trong Phi Linh môn máu chảy thành sông, sát khí, mùi máu tươi ngập trời. Có lẽ trong vòng mấy tháng cũng khó có thể tản đi.
Một đêm từ từ trôi qua, sáng sớm hôm sau, khắp Phi Linh sơn mạch được bao phủ bởi một tầng sương mù mỏng. Gió thu thổi trong không gian mang theo cảm giác mát mẽ cùng lạnh lẽo, lá vàng không ngừng rơi xuống giống như tượng trưng cho chúng đệ tử Phi Linh môn vẫn lạc.
Hóa Vũ tông là địa phương gần sơn mạch Vụ Đô nhất trong Cổ Vực, cũng coi như là sơn môn gần Phi Linh môn nhất.
Thân là một trong bốn thế lực lớn Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang, thực lực của Hóa Vũ tông cùng với nội tình không hề nghi ngờ chính là siêu cấp thế lực trên đại lục.
Lúc này đã vào cuối thu, sáng sớm, tại một mảnh sơn mạch liên miên, lá vàng rơi xuống mang theo cảm giác ảm đạm, tiêu điều.
Trong sơn mạch lớn có không ít tòa đại thành khổng lồ, quần phong liên miên không ngớt, vô số kiến trúc hiển hiện.
Sáng sớm, mây mù lượn lờ, bên trong sơn mạch yên tĩnh bỗng nhiên có tiếng gió rít lên.
Ngao Ngao.
Dưới tiếng gầm gừ cực lớn, trong sơn mạch, đột nhiên có vô số yêu thú lao ra.
Sưu Sưu.
Từng thanh âm xé gió vang vọng, vô số thân ảnh lăng không đi tới, theo đó là từng đầu yêu thú, linh thú khổng lồ quy mô lớn, thanh thế bức nhân kéo tới.
Dưới thanh thế mênh mông cuồn cuộn này, những nơi đám người này đi qua, vô số người ngẩng đầu lên, thân ảnh yêu thú, linh thú giống như mây đen kéo qua không trung. Yêu thú linh thú cũng không nhiều, thế nhưng mỗi một đầu đều tuyệt đối khủng bố. Thân ảnh nhân loại trên đó cũng không nhiều. Tổng cộng cũng chỉ có mấy trăm người mà thôi. Thế nhưng không gian quanh thân bọn họ lại gió nổi mây phun.
Mấy trăm thân ảnh cùng với yêu thú, linh thú quy mô lớn kéo theo không gian gió nổi mây phun trong nháy mắt xuất hiện trước sơn mạch lớn kia.
Trên không trung, mấy trăm đạo thân ảnh cường hãn đứng chắp tay, mắt nhìn về phía trước, trong mắt hiện lên hàn ý, một đạo thanh âm quanh quẩn trong không trung:
- Đế Đạo minh tới diệt Hóa Vũ tông, người không liên quan nhanh chóng rời đi. Nếu không giết không tha.
Tiếng gầm cuồn cuộn vang vọng trên không trung. Vừa mới dứt lời, một cỗ chân khí, linh lực tuôn ra, tạo thành một cỗ khí thế kinh người. Cả không gian run rẩy, một cỗ sát khí ngập trời ngưng tụ, cả không trung phong vân biến sắc.
Ngoài Hóa Vũ tông, một trong những đại thành được coi là an toàn nhất Cổ Vực lúc này trên không trung phong vân biến sắc, tất cả mọi người trong đại thành lập tức nhìn về phía không trung, cả đám kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.