Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 2711: Mười bộ thiên cấp




Nhưng lúc này sắc mặt Lục Thiếu Du cũng tái nhợt, giống như tiêu hao hầu như không còn, thân thể vô lực thở hổn hển, nhưng đôi mắt vô cùng thâm thúy, tràn ngập mừng rỡ.
Càng làm cho hắn khiếp sợ chính là tiểu hồn anh cũng có biến hóa, hoàn toàn khác hẳn trước kia, về phần khác chỗ nào hắn lại nhất thời không thể nói rõ.
Thủ ấn biến hóa, từ ấn đường tràn ra cỗ linh hồn lực, đột nhiên khuếch tán trong hư không, hóa thành linh hồn quang mạc bao phủ không gian, linh hồn lực bàng bạc bao trùm khắp cả thạch thất.
- Tinh thuần không ít!
Quan sát linh hồn của chính mình, lúc này Lục Thiếu Du mới cảm giác được linh hồn lực đã tăng lớn hơn trước kia, vô cùng tinh thuần không chút tạp chất.
Lần này Lục Thiếu Du liên tục đột phá ba cấp, nhưng không hề có cảm giác tâm cảnh bị dao động, chỉ sợ có quan hệ tới tâm tình trải qua muôn đời luân hồi trước đó.
Sau một lát hắn mới khôi phục lại chút khí lực, trên mặt tràn đầy nỗi vui mừng.
Cảm giác được tu vi của mình lên tới Linh Tôn bát trọng, lại thêm ưu thế linh hồn lực khổng lồ, Lục Thiếu Du ngẫm nghĩ, lúc này chỉ sợ ngay cả Tôn Cấp bát trọng cũng khó thể đối kháng với hắn, nếu hắn thi triển Cửu Chuyển Thiên Linh bí pháp cùng Ám Ma Phân Thân bí pháp, dù là Linh Tôn Vũ Tôn cửu trọng cũng có thể đối phó.
Hô!
Trong lòng vui sướng kích động, Lục Thiếu Du lại quan sát thân thể, hết thảy không có vấn đề gì, liên tục đột phá ba cấp làm đại hồn anh cùng tiểu hồn anh đều mạnh hơn không ít, mà kim sắc tiểu đao cũng có biến hóa.
- Vẫn không thể di động chút nào!
Tâm thần vừa động, Lục Thiếu Du phát giác với thực lực hiện tại của mình vẫn không thể di động được kim sắc tiểu đao, đành phải bỏ qua, nhưng hắn cũng không thất vọng, dù sao vật kia chỉ có lợi mà không gây hại cho hắn, trọng yếu hơn là hắn cũng không làm sao quản được nó.
Lục Thiếu Du đứng dậy nhìn quanh bốn phía, đang định đi ra ngoài, đột nhiên một tiếng ầm vang run rẩy vọng ra, thạch thất bắt đầu nứt nẻ sau đó trực tiếp nổ tung.
Hô hô!
Thạch đài nổ tan, đột nhiên từng đạo huỳnh quang bộc phát, mơ hồ giống như có nguồn năng lượng đang dâng lên trong thạch thất khiến lòng người run rẩy.
Lục Thiếu Du khẩn trương nhìn quanh, chỉ nháy mắt trên thạch đài vang lên thanh âm nứt vỡ, hào quang từ khe nứt bắn ra, cuối cùng trôi nổi bên trong thạch thất.
- Vũ linh khí địa cấp, hồn khí địa cấp!
- Vũ kỹ địa cấp, linh kỹ địa cấp!
Nhìn thấy những điểm sáng kia, Lục Thiếu Du sửng sốt, đó là linh khí cùng hồn khí địa cấp, năng lượng tràn đầy, ước chừng phải trên trăm kiện, còn có hơn ngàn vũ kỹ linh kỹ địa cấp.
- Đó là…
Ngay trong tầm mắt của Lục Thiếu Du, bên trên những linh kỹ vũ kỹ cùng linh khí còn có mười đạo lưu quang cuồn cuộn trôi nổi, khí tức làm linh hồn người chấn chiến, cả không gian mơ hồ biến thành vặn vẹo.
- Vũ kỹ linh kỹ thiên cấp!
Lục Thiếu Du ngẩn ra, buột miệng hô to, cảm giác khí tức hắn có thể khẳng định đó chính là vũ kỹ linh kỹ thiên cấp mà bên ngoài không thể nhìn thấy.
Có thể sáng tạo ra vũ kỹ linh kỹ thiên cấp, ở trong lực lĩnh ngộ tuyệt đối là kinh người, thậm chí có thể nói chỉ có Đế Giả mới có khả năng làm được, còn ở cấp độ Tôn Cấp thì vô cùng hiếm thấy.
Cho nên khi Lục Thiếu Du thi triển Thời Không Lao Ngục gấp mười sáu lần, mọi người chỉ nghĩ hắn thành công tu luyện bộ công pháp thiên cấp mà không ai nghĩ tới đó là do chính hắn sáng tạo lĩnh ngộ.
Chính vì như vậy, nếu hiện tại Lục Thiếu Du đem Thời Không Lao Ngục gấp mười sáu lần dạy cho người khác, như vậy người đó nhất định phải đồng thời lĩnh ngộ thuộc tính kim mộc thủy hỏa thổ, còn có thời gian, linh hồn, ngũ hành đều truyền thừa cho đối phương.
Ở bên ngoài rất ít lưu truyền vũ kỹ linh kỹ thiên cấp, trên thực tế đây là tâm huyết cả đời của cường giả, tu luyện thành công nhất định phải đi theo con đường mà cường giả sáng tạo lưu lại, có được nó chẳng khác gì được dẫn đường, có thể lĩnh ngộ cực nhanh.
Có thể nói nếu tu luyện thất bại cũng có thể tiến bộ cực lớn trong lĩnh ngộ, thậm chí sớm muộn gì cũng sẽ tu luyện thành công, bởi vì nguyên nhân đặc thù cho nên vũ kỹ linh kỹ thiên cấp hầu như không hề được lưu truyền ra bên ngoài.
Chính vì điều này mà nó càng thêm trân quý, dù sao các đại sơn môn tuyệt đối sẽ không ngoại truyền, bởi vì làm vậy chẳng khác gì đem lĩnh ngộ suốt đời của mình tặng cho người khác.
Giờ phút này Lục Thiếu Du nhìn thấy tới mười bộ linh kỹ vũ kỹ thiên cấp, trong lòng rung động thế nào liền có thể nghĩ.
Trên ngọn núi khổng lồ, khe sâu đường đá uốn lượn như muốn thông thiên, một đạo tử sắc thân ảnh đứng thẳng, dung nhan tuyệt mỹ, ánh mắt nhìn chăm chú vào ngọn núi khổng lồ đáng sợ, một mảnh khe sâu đường đá dài hẹp tựa hồ đều ẩn chứa nguy hiểm thật lớn tràn ngập bên trong.
Sưu!
Sau thoáng do dự, tử sắc thân ảnh lắc mình tiến vào bên trong khe sâu đường đá, nháy mắt thân ảnh đã biến mất không còn nhìn thấy.
Lúc này trên quảng trường rộng lớn, khái niệm thời gian đã cực kỳ mơ hồ, nhưng đối với các cường giả đang khoanh chân điều tức cũng không có gì là không chịu nổi, mà đỉnh núi này chỉ có thể vào lại không thể đi ra, đã có đông đảo cường giả Tôn Cấp muốn xé rách không gian rời đi nhưng không ai có thể làm được.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong lòng cường giả Thiên Địa minh càng thêm bất an, cũng không còn cách nào tĩnh tâm chờ đợi, Lục Thiếu Du đã đi vào đại điện kia thật lâu, mà nơi này không có cách nào đi ra ngoài, chỉ hai điểm này đã đủ cho các cường giả ngày càng buồn bực.
Cường giả Đế Đạo minh vẫn đỡ hơn một chút, thời gian qua lâu làm cho họ có chút bận tâm an nguy của Lục Thiếu Du.
Ở bên trong Tử Vong thâm uyên, đặc biệt là quảng trường này, nơi nơi tràn đầy khủng bố, không ai dám bảo đảo Lục Thiếu Du sẽ luôn được bình yên vô sự.
Đương nhiên, cường giả Đế Đạo mình đồng thời đang cảnh giác người của Thiên Địa minh, hành trình đi vào Tử Vong thâm uyên lần này khiến mối thù của hai bên càng lúc càng lớn.
So sánh với Đế Đạo minh cùng Thiên Địa minh, người Thiên Địa các cùng Linh Vũ giới đều yên tĩnh hơn, ai cũng chỉ ngồi yên nhắm mắt dưỡng thần.
- Địa phương chết tiệt này, rốt cục làm sao đi ra ngoài!
Ánh mắt Hãn Thiên tôn giả trầm xuống, một quyền oanh kích vào không gian trước mặt, không gian bị đánh nát lộ ra hắc động, nhưng nháy mắt liền khép lại.
- Hãn Thiên, định lực của ngươi cũng quá kém đi!
Thiên Dương tôn giả khẽ cười nói.
- Vân Phi Hồng, ngươi đừng đắc ý, các ngươi cũng không ra được đâu!
Hãn Thiên liếc mắt nhìn Thiên Dương nói.
- Ta không đi ra được thì có sao, nói không chừng đồ tôn của ta đi ra đây thì ta đã có thể đi ra ngoài!
Thiên Dương mỉm cười, trong lòng hắn không chút nóng nảy, mơ hồ cảm giác đồ tôn nhất định sẽ có biện pháp.
- Có bản lĩnh chính mình đi ra ngoài, dựa vào người khác còn tính bổn sự gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.