Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 1844: Hỗn trướng mắng ngươi




- Độc Cô gia tự nhiên sẽ cởi bỏ cấm chế đi vào, ngươi lui ra sau đi!
Cửu trưởng lão trầm giọng nói.
Lục Thiếu Du nhìn thẳng cửu trưởng lão, lạnh nhạt nói:
- Nếu ta nhất định muốn vào thì sao?
- Vậy có bản lĩnh đi qua thân thể của ta đi, chỉ sợ ngươi không dám, nếu ngươi xông qua được, hôm nay Độc Cô gia không ngăn cản ngươi, nếu không dám thì cút ngay cho ta, đừng dựa vào tiểu thư bảo vệ ngươi!
Cửu trưởng lão châm chọc nói.
Ánh mắt Lục Thiếu Du trầm xuống, khóe môi hiện lên lãnh ý, nhớ tới lời vũ nhục năm xưa ở Vân Dương tông, lúc này lão gia hỏa kia liên tục châm chọc khinh thường, hắn không thể nhịn được nữa, cũng không cần tiếp tục nhẫn nhịn.
- Kiệt kiệt, sớm biết ngươi không dám, vậy cút ngay cho ta, không biết tự lượng sức mình, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng không tát nước tiểu tự nhìn xem, tuy rằng hiện tại ngươi là linh vương, còn là linh Vũ song tu, nhưng ở trước mặt bản tôn ngươi chỉ là con kiến, không khác ngày trước chút nào!
Cửu trưởng lão nhìn thấy ánh mắt của Lục Thiếu Du luôn bất định, thầm nghĩ hắn không dám, nếu mình nhân cơ hội đánh chết hắn, tiểu thư cũng không làm gì được chính mình.
- Cửu trưởng lão, ngươi thật sự làm càn...
Độc Cô Cảnh Văn tức giận, lời còn chưa dứt đã bị Lục Thiếu Du cắt đứt.
- Cảnh Văn, muội không cần quản, giao cho ta là được!
Lục Thiếu Du nói.
Hắn tiến lên một bước, nói:
- Mở miệng một tiếng Độc Cô gia, nếu dứt bỏ Độc Cô gia ngươi ở trong mắt ta, cái gì cũng không phải, một con kiến mà thôi, có lẽ chỉ là một con kiến lớn một chút, ngươi là muốn một mình động thủ hay là muốn toàn bộ người của Độc Cô gia cùng tiến lên đây?
Dứt lời sát ý bộc phát, khiến cả không gian đều băng lạnh lên, lãnh ý làm cường giả Độc Cô gia không khỏi biến hóa.
- Tiểu tử, đủ hung hăng càn quấy, đối phó con kiến như ngươi, ngươi cảm thấy được cần toàn bộ người của Độc Cô gia sao, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết ai mới là con kiến!
Trong lòng cửu trưởng lão sửng sốt, nhưng lời của Lục Thiếu Du hoàn toàn chọc giận hắn.
- Chư vị ở đây đều nghe được chứ, chỉ một mình hắn ra tay mà thôi, không biết nói chuyện có giữ lời hay không?
Thanh âm Lục Thiếu Du quanh quẩn khắp quảng trường.
- Chúng ta đều nghe được!
Thanh âm Lạc Kiến Hồng quanh quẩn cả quảng trường, Lục Thiếu Du đối chiến với Vũ tôn nhị trọng, trong lòng Lạc Kiến Hồng rất rõ ràng, căn bản không có bao nhiêu vấn đề, bởi vì Lục Thiếu Du đã sớm đánh chết không ít Tôn cấp trước đó.
- Lục Thiếu Du, đánh chết con mẹ hắn, đừng tưởng rằng Độc Cô gia thì giỏi lắm, Lam Thập Tam này ủng hộ ngươi!
Thanh âm Lam Thập Tam vang vọng.
- Lục chưởng môn, xử lý hắn!
- Chúng ta cũng nghe được, Lục chưởng môn, làm con mẹ hắn!
- Độc Cô gia là cái gì, không nghe nói qua, bất quá Lục chưởng môn, ta ủng hộ ngươi, làm chết hắn!
- Lục chưởng môn, giết chết hắn...
Trong đám người xa xa vang lên tiếng reo hò, có lẽ bởi vì mọi người không quen nhìn dáng vẻ hung hăng càn quấy của cửu trưởng lão, hoặc là vì mọi người đang tranh đoạt bảo vật, đột nhiên có siêu cấp thế lực nhúng tay, vì vậy dẫn tới lòng căm thù của mọi người.
Mọi người hò hét, đại bộ phận đều là tán tu, lời nói thô lỗ, làm sắc mặt cường giả Độc Cô gia nhục nhã, thật không nghĩ tới Lục Thiếu Du lại có lực kêu gọi như thế.
- Hừ, một đám vô tri không biết sống chết!
Nhìn thấy phản ứng của mọi người, cửu trưởng lão lạnh lùng nói.
- Bình thường những kẻ nói người khác vô tri, thường thường chính bản thân hắn mới là kẻ vô tri!
Lục Thiếu Du cười lạnh nói, giờ phút này hắn cực kỳ chán ghét lão gia hỏa kia.
- Tiểu tử, ngươi nói ai vô tri!
Lục Thiếu Du liên tục va chạm làm sắc mặt cửu trưởng lão xanh mét, ánh mắt âm trầm nhìn hắn, trong mắt hiện lên sát ý.
- Hừ!
Tia sát ý không tránh khỏi ánh mắt Lục Thiếu Du, ngay lập tức hắn nhìn thẳng đối phương, trong đôi mắt thâm thúy cũng tràn đầy sát ý, sát khí càng lúc càng nồng nặc.
- Cửu trưởng lão, ngươi muốn làm cái gì!
Độc Cô Cảnh Văn không nhịn được tức giận quát.
- Tiểu thư, là tiểu tử này muốn khiêu chiến ta, ngươi cũng nhìn thấy!
Cửu trưởng lão không dám lãnh đạm, cúi đầu hành lễ nói.
- Tiểu thư, Lục Thiếu Du chỉ là luận bàn với cửu trưởng lão, ngươi cứ để họ luận bàn là được, huống chi việc này quan hệ tới đồ vật trong không gian, cửu trưởng lão chỉ là suy nghĩ cho gia tộc, tiểu thư cứ yên tâm đi, cửu trưởng lão tự có chừng mực, sẽ không giết Lục Thiếu Du.
Linh lão nói, ánh mắt nhìn qua cửu trưởng lão:
- Cửu trưởng lão, ngươi hẳn là có chừng mực đi!
- Tiểu thư yên tâm đi, ta sẽ lưu tính mạng hắn!
Cửu trưởng lão đáp.
- Cảnh Văn tỷ, ngươi không cần lo lắng!
Tiểu Long đi tới trước người Độc Cô Cảnh Văn nói, chỉ là Tôn cấp nhị trọng mà thôi, lão đại muốn đối phó cũng không gặp vấn đề gì khó khăn.
- Tiểu tử, xem thể diện của tiểu thư, ta sẽ lưu ngươi một mạng, nhưng giao thủ khó tránh khỏi tử vong, nếu hiện tại ngươi dập đầu lạy ta ba lạy, đáp ứng không dây dưa tiểu thư nhà ta, ta sẽ tha ngươi thế nào?
Cửu trưởng lão châm chọc nói.
- Ngươi vĩnh viễn không đủ tư cách!
Lục Thiếu Du thản nhiên nói.
Lục Thiếu Du lấy ra viên đan dược nuốt vào, cường giả Nhật Sát các nhíu mày, họ nhận ra đó là Khởi Tử Hồi Xuân đan của Nhật Sát các, tu vi dưới Tôn cấp ngũ trọng sử dụng có thể lập tức khôi phục đỉnh phong.
Năng lượng đan dược tiến vào đan điền khí hải, lập tức đập vào trung ương, đột nhiên bành trướng nổ tung.
Phanh!
Khí tức nổ tung, từ trong bụng Lục Thiếu Du truyền ra thanh âm trầm đục, năng lượng khuếch tán, trực tiếp hóa thành chân khí tinh thuần tràn ngập trong đan điền khí hải, nhất thời Lục Thiếu Du cảm giác chân khí của mình đã khôi phục lại đỉnh núi.
- Khởi Tử Hồi Xuân đan, thật sự là khủng bố a!
Lục Thiếu Du kinh ngạc, thật sự rung động, đây tuyệt đối là bảo vật, nếu hắn có phương thuốc luyện chế đại quy mô, sẽ phát tài lớn, nhưng cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi, phương thuốc như vậy Nhật Sát các làm sao truyền ra ngoài.
- Còn nhỏ tuổi đã là Vũ vương cửu trọng!
Chỉ nháy mắt linh lực cùng chân khí của Lục Thiếu Du thay đổi, sắc mặt người của Độc Cô gia đều biến hóa.
- Hừ, linh Vũ song tu, Vũ giả toàn hệ, ở trước mặt ta ngươi cũng như trước kia, có chút chênh lệch thiên phú ngươi vĩnh viễn không thể bù lại!
Cửu trưởng lão lạnh lùng nói, bước tới một bước, chân khí hùng hậu thổi quét, nháy mắt bao phủ cả quảng trường.
- Ở trước mặt ta, không có bất kỳ chênh lệch nào không thể vượt qua!
Chân khí bộc phát, hai cỗ khí tức va chạm trên không trung, trong không gian phát ra tiếng vang răng rắc, không gian dao động đều bị chấn khai.
Lục Thiếu Du cười lạnh, thủ ấn kết xuất, chân khí run lên, một cỗ chân khí cuồng mãnh tràn ra, năng lượng thổ hệ mạnh mẽ hội tụ.
Ca ca...
Cơ hồ cùng một thời gian, mặt đất dưới chân Lục Thiếu Du chợt nứt nẻ, từng khe nứt thật lớn lập tức vỡ ra.
- Đáng chết!
Cùng một thời gian, cửu trưởng lão tựa hồ cảm nhận được điều gì, nhất thời mắng to một tiếng, thân ảnh phóng lên cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.