Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 1712: Linh Vương bát trọng (1)




- Linh Vương bát trọng, tốc độ này quả thực chính là bay a.
Hắc Vũ không khỏi kinh ngạc đứng trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư đang xoay quanh bầu trời. Sắc mặt hắn hiện tại vô cùng kinh ngạc, ngay không lâu trước đó hắn mới cảm giác được vị thiếu chủ này từ Linh Vương và Vũ Vương lục trọng đột phá Linh Vương, Vũ Vương thất trọng. Lúc này mới là bao lâu a. Tính ra còn chưa tới hai mươi ngày, loại tốc độ đột phá như vậy quá kinh khủng, thảo nào tuổi còn trẻ đã có tu vi kinh khủng như vậy.
Dưới sự tiến vào của năng lượng, chỉ trong nháy mắt cỗ năng lượng này từ từ tiêu tán. Lúc này Lục Thiếu Du đã đạt tới Linh Vương bát trọng.
Sưu Sưu.
Một lát sau, Lục Thiếu Du đang lăng không đứng trên không trung mới thở ra một ngụm trọc khí, hai mắt đồng thời mở ra, tinh quang trong mắt lập lòe.
Cảm nhận biến hóa trong cơ thể, Lục Thiếu Du khẽ vặn người, xương cốt toàn thân vang lên thanh âm thanh thúy, cả thân thể tràn ngập một cảm giác thoải mái, sảng khoái.
Trong giây lát, Lục Thiếu Du nắm tay, chu vi chung quanh nắm tay, không gian hơi vặn vẹo. Một cỗ linh hồn lực vô hình lan tràn ra. Cỗ linh hồn lực này so với mấy ngày trước đây quả nhiên không chỉ mạnh hơn vài lần.
- Đây là thực lực của Linh Vương bát trọng sao? Quả nhiên rất mạnh.
Lục Thiếu Du mỉm cười, cảm nhận tất cả biến hóa trong cơ thể, Linh Vương bát trọng so với Linh Vương thất trọng đỉnh phong tuy rằng chỉ cách một đường, thế nhưng lại hoàn toàn là hai đẳng cấp khác nhau. Đột phá một bước này, thực lực tăng lên không chỉ gấp đôi.
Luyện hóa linh lực của Linh Vương bát trọng kia đúng như trong dự đoán của Lục Thiếu Du, đủ để đột phá tới Linh Vương bát trọng. Số linh lực chưa luyện hóa còn lại lúc này cũng không có bao nhiêu nữa.
Sưu.
Thân ảnh Lục Thiếu Du chợt lóe, lập tức rơi vào trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, khí tức Linh Vương bát trọng khiến cho Dương Quá, Như Hoa kinh ngạc.
- Nhị đệ, tốc độ tu luyện của đệ quả thực chính là bay a.
Dương Quá không khỏi chậc lưỡi. Khi trước trên Bình Nham đảo hắn đã là Vũ Vương tứ trọng, nhị đệ này chỉ là Vũ Vương nhất trọng và Linh Vương nhất trọng mà thôi. Mà hiện tại hắn đã là Vũ Vương lục trọng, Lục Thiếu Du đã tới Linh Vương bát trọng, Vũ Vương thất trọng. Tốc độ tu luyện như vậy quả thực khiến cho hắn không khỏi sợ hãi.
Lục Thiếu Du mỉm cười, hắn có Âm Dương Linh Vũ quyết, tốc độ tu luyện đương nhiên phải nhanh hơn. Có tốc độ như vậy cũng đủ để làm cho hắn thỏa mãn rồi.
- Tốc độ tu luyện của lão đại đương nhiên phải nhanh rồi.
Tiểu Long chớp mắt cười nói, lão đại lần nữa đột phá, nó cũng cực kỳ vui vẻ.
Vẻ mặt Hắc Vũ kinh ngạc thế nhưng cũng không nói gì. Nhưng ánh mắt nghi hoặc kia vẫn nhìn vào trên người Lục Thiếu Du.
Thiên Sí Tuyết Sư xuất phát, mọi người lần nữa đi về phía Thiên đảo. Ngay sau đó Lục Thiếu Du cũng bắt đầu luyện hóa cỗ chân khí trong cơ thể. Lục Thiếu Du đoán, chân khí của ba Vũ Vương trong cơ thể hắn cũng đủ để giúp hắn đột phá lên Vũ Vương bát trọng. Tu vi vũ giả lần nữa đột phá, thực lực tuyệt đối sẽ tăng lên một đẳng cấp mới.
Thiên Sí Tuyết Sư tiếp tục phi hành, Lục Thiếu Du khoanh chân ngồi. Sau khi ngưng thần tĩnh khí Lục Thiếu Du bắt đầu từng bước luyện hóa số chân khí trong cơ thể do thôn phệ mà có. Sau khi bỏ đi tạp chất lập tức hóa thành chân khí tinh thuần tiến vào trong đan điền hắn.
Chỉ trong chốc lát quanh thân Lục Thiếu Du được bao phủ bởi một vòng quang mang nhàn nhạt, tiến vào trong trạng thái luyện hóa. Thời gian không biết trôi qua bao lâu, lúc này quang mang quanh thân Lục Thiếu Du ngày càng chói mắt.
Trong Phi Linh môn, lúc này đã vào đông, sắc trời có chút mông lung. Sáng sớm mùa đông cũng không có chim chóc bay qua. Trong không gian có sương mù quanh quẩn, cùng với những cơn gió lạnh buốt thổi qua.
Cây cối chung quanh Phi Linh môn trụi lủi, dường như không chịu nổi những cơn gió tập kích mà chập chờn trong những cơn gió. Mà lúc này trong hậu sơn có hai thân ảnh xuất hiện.
Hai người một nam một nữ, nữ nhân trên người mặc một bộ y phục khiến cho người ta sôi trào, tuổi tác chừng hai mươi ba, hai mươi tư. Khí tức trên người đã đạt tới Vũ Tướng cửu trọng, khoảng cách tới Vũ Suất cũng chỉ có một bước. Bộ cung trang màu hồng bó sát người, bộ ngực cao vót. Đặc biệt là cái váy cực ngắn, chỉ vừa vặn bao phủ bộ mông tròn lẳn, đôi chân dài màu trắng hiện ra khiến cho người ta không khỏi liên tưởng tới cảnh xuân ở bên trong cái váy kia.
Toàn bộ Phi Linh môn, tuy rằng có khá nhiều mỹ nữ, thế nhưng người có cách ăn mặc khiến cho người ta sôi trào này chỉ có Bạch Toa Toa, không còn có người nào khác.
Bên người Bạch Toa Toa lúc này có một nam tử cực kỳ mập mạp, nhìn qua vô cùng hèn mọn. Thế nhưng trên người vô hình trung cũng có một cỗ khí thế. Đây chính là Phó đường chủ Linh Đường Lưu Nhất Thủ. Nhìn hình thể của Lưu Nhất Thủ, dường như so với ngày trước đã gầy hơn không ít.
- Lưu Nhất Thủ, ngươi không nên đi theo ta nữa. Ta thực sự không thích ngươi.
Bạch Toa Toa nhìn Lưu Nhất Thủ, trong mắt hiện lên sự áy náy. Thời gian thấm thoát trôi qua, lúc này nàng không còn là tiểu nha đầu đơn thuần trong Phi Linh môn nữa. Mà lúc này đã là một thiếu nữ trổ mã, duyên dáng yêu kiều, mang theo chút quyến rũ.
- Toa Toa, rốt cuộc ta có gì không tốt? Ngươi nói ta béo, nửa năm qua ta đã giảm hơn mười cân, ngươi nói ta tu vi quá kém, ta đã liều mạng tu luyện. Ta còn chỗ nào mà ngươi không hài lòng? Ta sẽ tiếp tục sửa còn không được sao?
Lưu Nhất Thủ cầu khẩn nói.
- Ngươi không có gì là không tốt. Chỉ là ta thực sự không thích ngươi.
Bạch Toa Toa nhìn dáng dấp của Lưu Nhất Thủ có chút sốt ruột nói.
- Ngươi không thích ta tại sao lần trước không nói rõ với ta? Lần trước ta nói thích ngươi, ngươi cũng nói thích ta.
Lưu Nhất Thủ sửng sốt nói.
- Ta thực sự không biết thích là cái ý tứ này. Thích mà ta nói chỉ là bằng hữu, huynh muội mà thôi, là chính bản thân ngươi hiểu lầm.
Khuôn mặt Bạch Toa Toa có chút nóng nảy, nếu không phải Nhan Kỳ và Tân Hiểu Kỳ nói cho nàng, thì nàng không ngờ Lưu Nhất Thủ lại thích nàng theo kiểu kia.
- Thế nhưng ta vẫn thích ngươi. Ngươi nói xem, phải làm sao thì ngươi mới thích ta? Ta nhất định sẽ sửa.
Lưu Nhất Thủ thề thốt nói. Đối với Bạch Toa Toa, trong lòng hắn thực sự động tâm. Vì nữ tử trước mắt, bao nhiêu nữ tử trong môn ném ánh mắt câu hồn cho hắn hắn đều không để ý.
- Ngươi không nên như vậy, ngươi không có gì không tốt.
Bạch Toa Toa nhìn Lưu Nhất Thủ, càng lúc càng nóng nảy, thiếu chút nữa muốn khóc nói.
- Vậy ngươi nói xem, ngươi thích cái gì ta sửa còn không được sao?
Lưu Nhất Thủ nhìn dáng vẻ nóng nảy của Bạch Toa Toa không khỏi có chút yêu thương vội vàng nói:
- Được rồi, Toa Toa, nếu ngươi đã như vậy ta không thích ngươi là được. Chỉ cần ngươi vui vẻ là được rồi.
Nói xong, trong mắt Lưu Nhất Thủ hiện lên chút mất mát, nói nhỏ:
- Kỳ thực ta cũng biết ta không xứng với ngươi, ta lớn lên không đẹp trai, lại béo như vạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.