Linh Vũ Cửu Thiên

Chương 302:




Tám chiếc nhẫn đều có lai lịch riêng, nếu không là linh vật thì cũng là pháp khí, không phải loại bình thường, lưu trữ, phòng hộ , công kích , chạy trốn, có đủ hết.
Hàn Phi không biết nên nói cái gì, có nhiều bảo bối như vậy mà không cái nào hữu dụng trong sự kiện vừa rồi, thật không biết trong óc Khang Nạp Tiếu giáo chủ có cái gì. Nếu lúc Khang Nạp Tiếu giáo chủ bắt giữ Lam Ny mở ra hỏa diễm hộ thuân thì Hàn Phi sử dụng lực lượng lĩnh vực sẽ không có kết quả hoàn mỹ như vậy.
Hàn Phi đồng ý:
- Được, ngươi đã thuyết phục ta. Ta lấy mấy thứ này, không giết ngươi!
Khang Nạp Tiếu giáo chủ nhìn tài sản tích góp nheiuè năm bị Hàn Phi lấy sạch, mặt thịt run lên, trong mắt toàn là tiếc đứt ruột nhưng cũng thở phào.
Hàn Phi tò mò mở ra chiếc nhẫn trữ vật của Khang Nạp Tiếu giáo chủ, trước mắt hắn rực rỡ ánh vàng.
Chiếc nhẫn trữ vật này không tệ, tuy không thể sánh bằng chiếc nhẫn đã qua ngân long giải trừ phong ấn nhưng không gian tồn trữ to hơn nhẫn bình thường gấp mấy lần. Bên trong chỉ trữ một thứ, kim tệ!
Kim tệ! Ngàn vạn kim tệ! Vô số kim tệ xếp thành núi nhỏ!
Hàn Phi không phải loại cưha thấy qua tiền, mấy trăm vạn kim tệ khổng lồ từng bị hắn tiêu xài hoang phí. Nhưng đây là lần đầu tiên Hàn Phi thấy kim tệ chất đống trước mắt, bởi vì giá trị tiền cao nhất trên Cửu Thiên đại lục là linh tinh tệ. Một viên linh tinh tệ bằng một trăm kim tệ bình thường. Thanh toán khoản lớn toàn chọn dùng linh kim tệ hoặc giả kim khoán, iếm có ai cầm một đống kim tệ đi giao dịch.
Không lẽ tên này là ông chủ Sơn Tây Môi chuyển thế? Hàn Phi kiềm không được thầm nhủ. Kim tệ trữ trong chiếc nhẫn trữ vật ít nhất cỡ mấy trăm vạn, chỉ có thể nói Khang Nạp Tiếu giáo chủ rất thích hoàng kim hoặc kim tệ, gần như điên cuồng. Nhìn gian phòng này trang sức kim bích huy hoàng, sợi dây chuyền thô to trước ngực là biết.
Hàn Phi kiềm không được hỏi:
- Ta rất lấy làm lạ, tại sao Âm Ảnh giáo hội phái ngươi làm giáo chủ, người phụ trách chỗ này?
Khang Nạp Tiếu giáo chủ không dám không trả lời câu hỏi, sợ Hàn Phi trở mặt là tiêu.
Thì ra Khang Nạp Tiếu giáo chủ vốn là tên côn đồ ở đầu đường nam thành Thánh Kinh, nhưng gã có một muội muội rất xinh đẹp. Muội muội của Khang Nạp Tiếu giáo chủ được một đại nhân vật Âm Ảnh giáo hội nhìn trúng nên gã mới một bước lên trời.
Khang Nạp Tiếu giáo chủ vốn chỉ là một người bình thường, trải qua nghi thức khai thông pháp lực bí ẩn của Âm Ảnh giáo hội thì có được năng lực thi pháp, đương nhiên thực lực cực kỳ thấp. Tuy nhiên, từ nhỏ Khang Nạp Tiếu giáo chủ đã lăn lộn trên đường, năng lực bắt nạt kẻ yếu, ngã theo chiều gió rất mạnh, cộng với muội muội giúp sức, gã từng bước một leo lên vị trí hiện giờ, quản lý một cứ điểm quan trọng.
Nói đến thì Khang Nạp Tiếu giáo chủ không hoàn toàn là người vô dụng, gã rất quen thuộc tình hình vùng nam thành, dựa vào điều đó, cứ điểm giáo hội Sâm Lâm Chi Thần âm thầm phát triển nhiều tín đồ, giáo đồ. Khang Nạp Tiếu giáo chủ còn kiếm rất nhiều tiền tài cho giáo hội Sâm Lâm Chi Thần, bởi vậy vị trí của gã luôn sừng sững không ngã.
Nhưng quyền lực luôn khiến người sa đọa. Sau khi có được quyền thế, tiền tài thì Khang Nạp Tiếu giáo chủ sa vào hưởng thụ, từ từ đọa lạc, năm đó lăn lộn trên đường tàn nhẫn độc ác giờ đã không còn sót lại chút gì, nên mới dễ dàng bị Hàn Phi khống chế.
Khang Nạp Tiếu giáo chủ liếm môi, mặt dày nói:
- Lĩnh chủ đại nhân, ta nguyện ý làm chó săn trung thành cho người, nếu người muốn đối phó với Âm Ảnh giáo hội thì ta có thể hỗ trợ . . .
Lòng Hàn Phi máy động, tuy tên này vô sỉ nhưng rất hiểu biết Âm Ảnh giáo hội, đúng là có giá trị lợi dụng. Tuy nhiên, Hàn Phi cần bàn bạc với Dự ngôn đại sư, Thánh Bá Lãng đã.
Bỗng có thanh âm tức giận vang lên:
- Không! Lĩnh chủ đại nhân, người không thể tha cho hắn, người có biết hắn là loại người như thế nào không?
Hàn Phi quay đầu nhìn, chính là thiếu nữ đã mang hắn đến đây. Thiếu nữ đỏ rực vì tức giận.
- Người có biết hôm nay hắn mang Lam Ny muội muội đến đây là muốn làm cái gì không?
Khang Nạp Tiếu giáo chủ biến sắc mặt, cực kỳ độc ác trừng thiếu nữ, trầm giọng nói:
- Lai Giai, chỗ này không phải nơi thị nữ hạ tiện như ngươi nói chuyện, cút cho ta!
Mắt Lam Mân lạnh lẽo, nhỏ giọng hỏi muội muội trong ngực mình:
- Lam Ny, hắn mang muội đến đây là muốn làm gì?
Lam Ny cắn môi, vẻ mặt xấu hổ, tức giận. Lam Ny hé môi nói nhỏ bên tai Lam Mân. Vẻ mặt Lam Ny biến giận dữ, vặn vẹo, ánh mắt nhìn Khang Nạp Tiếu giáo chủ như muốn ăn sống nuốt tươi.
Trước ánh mắt này, Khang Nạp Tiếu giáo chủ kiềm không được cúi đầu.
- Thì ra ngươi vô sỉ đối xử với đám trẻ bị nhốt tại đây như vậy, may mắn muội muội của ta không bị ngươi làm hại . . .
Lam Mân nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thứ người như ngươi ở lại trên đời này dù là thần linh cũng không thể tha thứ!
Lam Mân vừa nói vừa rút ra chủy thủ lao hướng Khang Nạp Tiếu giáo chủ, mắt lóe tia hung ác khiến người lạnh lẽo.
- Cứu ta với, lĩnh chủ đại nhân, người đã hứa sẽ thả ta!
Khang Nạp Tiếu giáo chủ thấy tình huống không may lập tức lớn tiếng cầu cứu Hàn Phi:
- Ta hữu dụng với ngươi . . .
- Ta có hứa thả ngươi.
Hàn Phi đứng dậy, lạnh nhạt nói:
- Nhưng người khác không tha ngươi thì ta đành chịu, chuyện ta hứa với ngươi đã làm được rồi, ngươi tự giải quyết cho tốt đi!
Nghe Hàn Phi đáp, Khang Nạp Tiếu giáo chủ ngồi bệch xuống đất nhìn chủy thủ đâm mình, phát ra tiếng gào như heo bị thọc tiết.
Lưới trời lồng lộng thưa mà khó lọt, chính nghĩa sẽ luôn mở rộng.
Đế đô Thánh Kinh, khu nam thành.
Giáo hội Sâm Lâm Chi Thần, cứ điểm quan trọng của Âm Ảnh giáo hội nằm trong khu dân cư bình thường, mọi người cư ngụ trong đó giản dị mà lương thiện, sống bình tĩnh chân chất, vô danh trong đế đô. Nhưng cứ điểm bị lực lượng nhà nước tấn công, một đám nhân vật quan trọng của Âm Ảnh giáo hội bị bắt giữ, thu được nhiều tài liệu quan trọng liên quan đến Âm Ảnh giáo hội, tên của nó nhất định sẽ được ghi trong điển tịch đế quốc.
Sự kiện lần này chỉ vì một sát thủ bị Âm Ảnh giáo hội khống chế muốn cứu muội muội của mình, cuối cùng tạo thành ảnh hưởng rất là sâu xa.
Mới đầu chỉ là Dự ngôn đại sư, Thánh Bá Lãng cho Hàn Phi một nhân tình mà phái ra công hội Pháp Sư, Vệ Thú quân, đến sau này chính phủ đế quốc có được nhiều tài liệu cơ mật của Âm Ảnh giáo hội, bọn họ chủ động tích cực rót vào nhiều lực lượng hơn, tổn hại nặng Âm Ảnh giáo hội ẩn núp khắp đế đô.
Theo tư liệu và khẩu cung từ miệng Khang Nạp Tiếu giáo chủ, đế quốc phát động quét sạch, dưới tình huống không kinh động thế lực khác, chỉ mất hai ngày, với thế tới rào rạc nhổ gần mười cứ điểm lớn nhỏ của Âm Ảnh giáo hội khỏi Thánh Kinh, giết hơn ngàn thành viên giáo hội, giải cứu hàng trăm con tin, thu được mấy trăm vạn hắc kim, khiến nhiều âm mưu lộ ra dưới bầu trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.