Ở đế đô Thánh Kinh thậm chí cả đế quốc Quang Huy, đại pháp sư Thánh Bá Lãng tuyệt đối là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy.
Nhưng không tương xứng với danh đại đồng pháp sư là, nhân vật nổi tiếng xa gần này bình thường cực kỳ thấp điệu. Vẫn luôn trốn trong tháp pháp
sư của hoàng cung tiềm tu. Không có chuyện quan trọng tuyệt đối không
xuất hiện trong tầm nhìn đám đông quần chúng. Hai trăm năm nay đều là
như vậy.
Thanh danh huy hoàng của lão vốn là ba lần tiên đoán cực kỳ chính xác. Trong đó một lần cực kỳ nổi tiếng là lão tiên đoán
chính xác thời gian và địa điểm Man tộc xâm lấn đế quốc, khiến đế quốc
thiết lập mai phục giành thắng lợi lớn làm cho quân đội Man tộc bị xem
vô cùng nhục nhả. Và thành công của Hồng Hà Yếu Tắc cũng không tách rời
lời tiên đoán của lão.
Nghe nói đại pháp sư Thánh Bá Lãnh lúc mới sinh ra, nhận được lễ rửa tội của một vị linh mục cấp thần . Lúc
mười chín tuổi nhập vào pháp giai thất giai, trước bốn mươi tuổi thăng
cấp thần giai. Sau khi hoàn thành ba lần tiên đoán, tên của lão được đế
quốc phong hàm “thánh”. Cả đế quốc có hàm “thánh” không hơn bảy người!
Trở thành một đại pháp sư hệ tiên đoán. Thánh Bá Lãng không nghi ngờ
đạt tới đỉnh của một pháp giả. Lão đồng thời còn là đạo sư cung đình và
là người chỉ dẫn của bệ hạ đế quốc Quang Huy.
Một nhân vật
như vây, lại đích thân đến thăm Hàn Phi. Cho dù là đối với đại tộc hào
môn trong đế đô mà nói tuyệt đối là vinh vang tề thiên.
Vì
vậy Hàn Phi không dám chậm trễ, liền lập tức phái người đi tìm nam tước
Hà Lạc, bảo y phái một nhóm thị nữ từ phủ lãnh chúa đến giúp. Người
trong phủ lãnh chúa vẫn đang thiếu người, hoàn toàn không thể tiếp đãi
một thể diện như vậy.
Lúc nam tước Hạ Lạc nghe được là đại
pháp sư Thánh Bá Lãng muốn tới, kinh ngạc hồi lâu cũng không thể nói
chuyện được. Dưới đánh thức của Hàn Phi, y mới như vừa tỉnh mộng, nhanh
chóng thu xếp người hầu.
Vừa đúng lúc trong phủ lãnh chúa bây giờ, đám người Hàn Võ Quốc, Hàn Bích Tuyền đều có mặt. Hàn thị tuy sa
sút đã lâu, dưới dẫn dắt của Hàn Võ Quốc, từ cổng tới phòng khách đều
trải thảm đỏ. Cây Úc Kim Hương sum sê được khéo léo trồng ở khắp nơi.
Vài tên tôi tớ đang ngồi xe ngựa vội đi ra đế đô mua thức ăn chuẩn bị
cho tiệc chiêu đãi. Tất cả tiến hành đâu vào đấy.
Sau hai giờ khi nhận được thông truyền của kỵ sĩ hoàng gia, một chiếc xe ngựa bình
thường dưới hộ tống của một đội kỵ sĩ dừng trước cổng của phủ lãnh chúa.
Từ chiếc xe ngựa đơn điệu hoàn toàn có thể nhận ra sự thấp điệu và đơn
giản của đại pháp sư Thánh Bá Lãng. Ngay cả kỵ sĩ hộ tống cũng không có
mặt kim giáp kỵ sĩ hoàng gia uy phong lẫm liệt. Nhưng ký hiệu hình rồng
trước ngực rõ ràng không có lầm lẫn biểu lộ thân phận của bọn họ.
Ở cổng phủ lãnh chúa nghênh đón là Hàn Phi và Hàn Võ Quốc. Chỉ thấy từ
trong chiếc xe ngựa đi ra một lão pháp sư áo bào trắng.
Vị
đại pháp sư tiên đoán hơn hai trăm tuổi này vóc người tương đối thấp bé
gầy yếu, đang đứng trước mặt Hàn Phi nhiều nhất chỉ tới ngực của Hàn
Phi. Thoạt nhìn tùy tiện một tên tráng hán tiến lên đánh một quyền thì
có thể đánh bại. Khuôn mặt lão đầy nếp nhăm đang cười nhàn nhạt, hai con mắt trong suốt dừng lại ở Hàn Phi. Dĩ nhiên mang theo một chút ngây thơ và hiếu kỳ giống như trẻ con.
Còn cảm giác lão cho Hàn Phi, chính là thâm sâu khó đoán.
Rõ ràng đang đứng trước mặt mình, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể
mất đi không thấy. Cả người và trời đất xung quanh tựa hồ hòa nhập một
thể không thể tách rời. Thần thức lớn mạnh của Hàn Phi hoàn toàn không
thể dựa gần người của đối phương, càng không thể nhìn thấu thực lực sở
trường khác.
- Hoan nghênh ngài tới đây, đại pháp sư Thánh Bá Lãng! Hàn Phi tiến lên một bước thi lễ nói:
- Ghé thăm của ngài, là vinh quanh của Úc Kim Hương lĩnh và gia tộc Hàn thị chúng tôi.
- Hàn Phi các hạ, xin đừng khách khí, đại pháp sư rất điềm đạm cười nói:
- Thật ra là lần đến của ta làm tăng thêm phiền phức cho ngài!
- Xin ngài ngàn vạn lần không nên nói như vậy…Hàn Võ Quốc tiến lên thi lễ nói:
- Đại pháp sư Thánh Bá Lãng, tôi là Hàn Võ Quốc Hàn thị, mời ngài vào trong.
Tuy Hàn Võ Quốc bất luận tuổi tác hai thân phận địa vị đều không thua
kém bao nhiêu. Nhưng trước mặt đại pháp sư cấp thần giai này, cũng tuyệt đối là một tiểu bối.
- Được! đại pháp sư mỉm cười gật đầu, cùng Hàn Phi, Hàn Võ Quốc đi vào trong phủ lãnh chúa.
Trong phòng khách phủ lãnh chúa, sau khi ba người ngồi xuống, thị nữ
mang đến bình trà nóng hổi. Đại pháp sư bưng chén trà uống một ngụm,
không kìm nổi tán thưởng nói:
- Ừ, trà này pha thật ngon, trà sư
của hoàng gia cũng chưa được chuẩn như vậy. Chẳng lẽ trong này còn chứa
một chút khí tức tự nhiên. Chắc là vừa mới được bào chế từ trà tươi
không lâu!
- Đại sư nếu ngài thích, sau này mỗi tháng ta phái người đưa một hộp cho ngài được rồi. Hàn Phi mỉm cười nói:
Nhân vật đứng đầu trong đế quốc này khí thế hoàn toàn của người vô
linh, uống trà giống như lão gia láng giếng bên cạnh. Còn Hàn Phi vốn
cũng chính là một nhân vật trời không sợ, đất không sợ, đối với lễ gặp
mặt tô trọng không có bao nhiêu lòng kính nể, vì vậy lúc nói có vẻ mấy
phần tùy tiện.
Hồng trà mỹ vị này đương nhiên là phu nhân Đặc Lệ Tát đích thân làm ra. Vì để nghênh tiếp lần đến của đại pháp sư các
hạ, Nam tước Hạ Lạc mời nàng đến. Mà lá trà quả thật là vừa bào chế tươi mới từ trên rừng trà của chiến thần sơn mạch.
Thánh Bá Lãng
có thể chỉ là khách khí, Hàn Phi lại thuận theo leo lên. Trong giao lần
gặp gỡ giữa các quý tộc này là không thích hợp lắm, cho nên Hàn Võ Quốc
có chút bất an liếc nhìn đại pháp sư.
Không ngờ vị Thánh Bá Lãng này lại cười lớn, nếp nhăn trên mặt lan rộng ra, tỏa vẻ vô cùng hài lòng:
- Được, vậy ta không khách khí nữa, sau này nhớ mỗi tháng phái tặng ta một hộp đó!
- Vậy thì đương nhiên, chỉ cần ngài thích thì được! Hàn Phi đương nhiên là nhận lời ngay.
Sao có thể như vậy như vậy, Hà Võ Quốc kinh ngạc cũng muốn ngất xúi.
Trong đế đô thật không biết có bao nhiêu hào môn quý tộc muốn thiết lập
giao tình với vị đại pháp sư này. Nhưng do ở mãi trong tháp không có ra
ngoài, vì Thánh Bá Lãnh là nhân vật có thể ảnh hưởng đến hoàng đế bệ hạ, một câu nói của lão có thể hơn một vạn chuyện của người khác phải làm.
Nếu để những quý tộc đó biết, Hàn Phi chỉ cần dùng một hộp trà thì biết thiết lập giao tình lâu dài với Thánh Bá Lãng, e ràng bọn chúng cũng vô cùng kinh ngạc vô cùng ước ao như vậy.
Uống xong hồng trà trong ly, Thánh Bá Lãnh nhìn xung quanh nói:
- Được rồi, bây giờ trà đã uống xong rồi. Hàn Phi các hạ, ta có chút
chuyện muốn nói chuyện với ngài, không biết trong này có chỗ nào yên
tĩnh không?
- Gọi ta Hàn Phi thì được rồi. Đại sư, xin mời ngài, Hàn Phi đứng lên nói
Cái gọi là không có chuyện không lên tam bảo điện. Sự giá lâm đột ngộ
của nhân vật lớn đế quốc này tuyệt đối không phải là không có nguyên
nhân. Lão chính là nhân vật cùng thời với Dạ Xuất Vân, hai người nhất
định là quen biết.
Hàn Phi còn nhớ rất rõ lời vu yêu đã từng
nói, một đại sư tiên đoán đã từng tiên đoán cho y. Vị đại sư tiên đoán
này không nghi ngờ chính là vị trước mắt này. Còn bây giờ tới đây một
trăm phần trăm có liên quan với Dạ Xuất Vân, quả thật không thích hợp
nói chuyện ở chỗ này.
Đối với những cái này Hàn Phi sớm có chuẩn bị. Một gian phòng sạch sẽ và bí ẩn là nơi tốt nhất để nói chuyện.
Quả nhiên, sau khi vào phòng, Thánh Bá Lãng hỏi Hàn Phi về chuyện xảy
ra tối hôm qua. Mà lão là đại diện hoàng thất, đế quốc phải biết quá
trình và chân tướng của cả câu chuyện này. Với bảo đảm thay đổi tòa
thành Úc Kim Hương sẽ không ảnh hưởng đến an toàn của đế đô.
Đồng thời, Hàn Phi vẫn lựa chọn đem tất cả quá trình của câu chuyện nói
cho đối phương biết. Đương nhiên Dạ Võ Đế vẫn là pháp sư Quang Minh bằng hữu của hắn. Sau khi một trận chiếc kịch liệt trôi qua, tà ác mai một
chính nghĩa thắng lợi.
Nhưng Hàn Phi đem tòa pháp trận dưới
lòng đất tòa thành Úc Kim Hương cùng với chuyện của lão quản gia Uy nói
từ đầu chí cuối cho đối phương. Vì cái này đối với đối phương mà nói
tuyệt đối sẽ không phải là bí mật, che giấu chi bằng nói thẳng.
Kể lại chín thật một giả có thật có hư, người bình thường tuyệt đối
không nhận ra sơ hở. Nhưng đối với đại pháp sư tiên đoán này thật không
nắm chắc gì. Nếu không phải tồn tại của Dạ Võ Đế quả thật quá đặc biệt,
hắn cũng không muốn gạt đối phương.
Sau khi nghe xong Hàn Phi kể lại khá dài, Thánh Bá Lãng lâm vào trong trầm tư, trên mặt còn lộ ra nét buồn vô cớ nhàn nhạt.
- Đại sư, có phải ngài đã từng tiên đoán Dạ Xuất Vân không? Hàn Phi hỏi, cũng phá vỡ sự yên tĩnh dài lâu trong căn phòng.
- Không sai… Thánh Bá Lãng gật đầu, trên mặt còn lộ ra vẻ hoài niệm:
- Rất nhiều rất nhiều năm trước. Lần đầu tiên ta gặp y, y giống như ta
đều là nhân vật thiên tài thiếu niên, đều lập công lao hiển hách cho đế
quốc. Nhưng y không giống là, y quá tâm cao khí ngạo tự cao tự đại, cũng không để ý đến nhắc nhở của ta, hây!
- Có lẽ đây chính
là số phận của y đã định, bất tử bất diệt đối với vu yêu mà nói tuyệt
đối không phải là may mắn mà là hành hạ. Y có thể trong giờ phút cuối
cùng tìm được linh hồn mình thất lạc trở về thời thiên quốc, cũng xem là chết có ý nghĩa rồi!
- Số phận! đại sư, ngài có thể nói cho
tôi biết không. Số phận rốt cuộc là cái gì, tiên đoán của ngài đều là vô cùng chính xác phải không? Hàn Phi đột nhiên hỏi?
Vì lão nghĩ tới số phận của mình, tam thế luân hồi sống lại, có vận mạng của ai ly kỳ hơn của lão.
- Số phận là một con sông lớn có vô số nhánh sông. Trong ánh mắt đại pháp sư lóe ra quang mang cơ trí, lão chậm rãi nói:
- Nhưng chúng ta đều là cá trong sông, trôi theo dòng nước thân bất do
kỷ, biết mình từ đâu đến, nhưng không biết sắp sửa về phương nào, chính
là không thể đoán được của số phận!
- Nhưng đại sư tiên đoán
bọn ta có thể làm được. Chính là dốc kiệt sức nhảy lên dòng nước nhìn
con đường phía trước. Nhưng chỉ là có thể thấy được một lúc. Hơn nữa
không thể bảo đảm cái nhìn nhất định sẽ xảy ra, mà còn phải trả cái giá
lớn!
- Nếu ngài cảm thấy mịt mờ đối với số phận của mình, xin đừng lưu tâm… Hắn hói:
- Vì chúng ta ai cũng không làm chủ được vận mạng, nhưng chúng ta có
thể thay đổi chính mình vì người bên cạnh mình. Nắm bắt hạnh phúc hiện
giờ chính là nắm bắt số phận.
- Cơ trí của ngài để chiếu rội cả bầu trời. Hàn Phi tận đáy lòng khen ngợi:
- Đây tuyệt đối không phải thổi phòng buồn nôn, mà là cộng minh lĩnh hội nội tâm của hắn với trí ngôn đối phương.