Linh Vũ Cửu Thiên

Chương 267: Uy của thánh vật




Sáng sớm, Hàn Phi từ trong giấc ngủ say tỉnh dậy, phát hiện ra Hâm Nhi vẫn đang nằm bên cạnh.
Nàng như một con mèo nhỏ cuộn tròn nằm trong lòng Hàn Phi. Hai tay nằng ôm lấy cổ hắn, trên người mặc mỗi bộ nội sam đơn bạc, hai người vẫn duy trì tiếp xúc thân mật khăng khít. Dáng dấp khi ngủ của nàng mỹ lệ khả ái, làm cho Hàn Phi vừa tỉnh lại không khỏi một hồi mê mẩn.
Đêm qua, Hàn Phi cũng không có “ăn” Hàn Hâm Nhi. Tuy rằng nàng đã trăm nghìn vạn lần đồng ý. Nhưng là rất không đúng thời gian, Hàn Hâm Nhi đang trong thời gian không thích hợp, cho nên Hàn Phi không thể làm gì khác hơn là cố nén nhịn ôm nàng đi vào trong giấc ngủ.
Thiếu nữ nỉ non vài tiếng, không biết mơ tới cái gì, khuôn mặt hiện lên dáng cười hạnh phúc. Nàng dùng sức giãy dụa vài cái trong lòng Hàn Phi, làm cho phía dưới của Hàn Phi đã áp chế xuống lại một lần nữa ngóc đầu lên.
Hàn Phi không nhịn được mà đặt tay lên kiều đồn của nàng, xoa xoa các bộ vị, cảm xúc co dãn vô cùng tuyệt vời làm cho hô hấp của hắn không khỏi trở nên dồn dập, tay không thể chịu được mà dùng sức một chút.
Một chút thô bạo khiến cho thiếu nữ phát ra tiếng rên rỉ hơi nhỏ. Hàn Hâm Nhi rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, vừa mở mắt nhìn thấy Hàn Phi ngay trong gang tấc, mặt cười nhất thời ửng đỏ một mảnh:
-Ca ca..
Hành vi thâu hương trộm ngọc bị bắt quả tang, Hàn Phi không khỏi đỏ mặt, lưu luyến thu lại bàn tay tham lam của mình.
Nhưng thật không ngờ Hàn Hâm Nhi lại bắt lấy một tay của hắn, đặt lên ngực của mình, đỏ mặt nhỏ giọng nói rằng:
-Ca ca thích, ta cũng thích.
Vẻ mềm mại dịu dàng của nàng làm cho Hàn Phi cũng không thể tiếp tục “khi dễ” nàng nữa. Hắn cúi đầu hôn nàng một cái, rồi cười nói.
-Được rồi, chúng ta trước tiên dậy đã, muộn quá làm cho Bích Tuyền tỷ của nàng cười chê.
Hàn Hâm Nhi “A” lên một tiếng, giãy khỏi ôm ấp của Hàn Phi, luống cuống tay chân bắt đầu mặc quần áo, dáng vẻ xấu hổ làm cho Hàn Phi âm thầm cười trộm.
Đợi khi hai người rửa mặt hoàn tất, Hàn Phi kéo Hàn Hâm Nhi vào trong lòng mình. Hàn Hâm Nhi còn tưởng rằng hắn muốn thân thiết, mắc cỡ đỏ mặt nói rằng:
-Ca ca, chúng ta nên ăn bữa sáng đã, Bích Tuyền tỷ…
-Nghĩ cái gì vậy, ta có chuyện quan trọng muốn nói với muội…
Hàn Phi cười cầm lấy quyển sách nguyên tố, ôm nàng ngồi lên ghế sô pha nói rằng:
-Quyển sách nguyên tố này muội nhất định phải bảo quản cho thật tốt. Theo ta được biết, bên trong nó ghi lại những pháp thuật kỳ diệu từ thượng cổ tới nay. Đồng thời muội cũng có thể trực tiếp sử dụng nó thả ra pháp thuật, uy lực phi thường cường đại.
-Đợi khi chúng ta vào trong toàn thành Úc Kim Hương, muội có thể tới linh pháp tháp để tu luyện pháp thuật, được không?
Hàn Hâm Nhi cố sức gật đầu, ở trong ba nữ nhân theo Hàn Phi, Hàn Bích Tuyền là hải dương võ sĩ cao cấp, Hàn vi Nhi thì gần đột phá tứ giai rồi. Mà nàng chỉ có là linh luật học đồ tam giai. Thực lực quá kém, điều này làm cho nàng trong lòng có ít nhiều tự ti. Trên đường tới đế đô cũng không ngừng minh tưởng tu luyện, đề thăng thực lực của mình, mới không trở thành trói buộc của Hàn Phi.
Chút tâm tư này của nàng Hàn Bích Tuyền biết, Hàn Phi cũng biết. Nguyên hắn tính lúc tới đế đô sẽ cho nàng tiến nhập vào Thánh Luật học viện học tập. Hiện giờ đã có quyển sách nguyên tố ngoài ý muốn đạt được, lại vừa thích hợp cho nàng sử dụng, Hàn Phi đương nhiên không keo kiệt.
Mang theo một chút hưng phấn cùng hiếu kỳ, nàng mở sách nguyên tố ra, nhìn nội dung ghi chép bên trong một chút.
Bìa quyển sách nguyên tố này là do da thú chế thành, thiết kế cực kỳ tinh xảo, giấy bên trong màu màu vàng, chắc chắn vô cùng, trên trang giấy có vô số văn tự, nhìn qua đã biết là không phải trang giấy phổ thông.
Nhưng mà mở ra trang thứ nhất không thể ngờ lại là trang trống. Hàn Hâm Nhi hơi sửng sốt, tiếp tục mở xuống, nhưng chỉ thấy một mảnh trống không.
Làm cho hai người đều không ngờ chính là quyển sách dày như vậy mà từ đầu tới cuối tất cả chỉ là những trang giấy trắng. Hàn Phi cũng không thể không ngây ngẩn cả người. Hắn lúc nhìn thấy Thâm Uyên Phệ Hồn Ma sử dụng quyển sách này có rất nhiều văn tự. Lẽ nào nói Cách Tư Đặc chết thì sẽ không còn chữ nữa?
Hàn Phi không nhịn được mà vò đầu, vừa nãy còn nói phóng đại, giờ thật quá xấu hổ đi.
-Ngu ngốc! ~ thanh âm Dạ Võ Đế vang lên trong đầu hắn.
-Sáng nguyên tố lại bảo là không có chữ, ngươi bảo nàng đặt tay lên trang sách, đưa hắc ám lực lượng vào trong là được rồi.
-Nhưng mà ta quên nói cho ngươi một chút, muốn sử dụng sách nguyên tố, phải được nó thừa nhận. Độ thừa nhận càng cao thì càng học được nhiều pháp thuật huyền bí, uy lực pháp thuật phóng thích càng mạnh. Mà một khi được nó thừa nhận, trừ phi ngươi tử vong, nếu không người khác không thể lấy đi được.
Thì ra là như vậy! Hàn Phi một lần nữa mở sách nguyên tố ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hàn Hâm Nhi, đặt lên trang thư thứ nhất nói:
-Muội thử rót một chút hắc ám lực vào trong đó đi.
Hàn Hâm Nhi nhu thuận gật đầu, lập tức dùng một tia pháp lực đưa hắc ám nguyên tố vào.
Đột nhiên, sách nguyên tố lộ ra ánh sáng màu đen. Dưới lòng bàn tay của Hàn Hâm Nhi, nguyên một chỗ trống giờ đã chi chít những văn tự huyền ảo. Mà Hàn Phi cảm giác được một cỗ lực lượng vô hình lộ ra trên người Hàn Phi. Làm cho hắn bật dậy khỏi ghế sô pha, bị đẩy rời ra sau mấy bước.
Hàn Hâm Nhi nguyên đang ngồi trên mặt đất, không ngờ lúc này đang trôi nổi trên không.
Sách nguyên tố tỏa ra hắc mang bao vây toàn bộ Hàn Hâm Nhi bên trong, khuôn mặt cười khẽ lộ ra vẻ thống khổ. Mái tóc không gió mà lay động dựng lên, trong vô cùng quỷ dị.
Hàn Phi nhất thời thất kinh, thanh âm của Dạ Võ Đế đúng lúc vang lên:
-Ngươi không nên lộn xộn, thàng đang thành lập khế ước với sách nguyên tố. Cô nương này không tồi, rất có thiên phú của hắc ám hệ.
Hàn Phi lúc này mới thở dài một hơi, khoảng chừng qua vài phút, hắc mang chậm rãi thu liễm. Hàn Hâm Nhi chậm rãi rơi xuống sàn nhà, thấy Hàn Phi bên cạnh cách đó hơn một mét xa, không khỏi kinh hô một tiếng: “A”
Hàn Phi nhanh chóng tiến tới nâng nàng dậy, thân thiết hỏi thăm:
-Hâm Nhi, muội không có chuyện gì chứ?
-Ca ca, muội không có chuyện gì đâu.
Hàn Hâm Nhi sắc mặt hiện lên thần sắc kích động:
-Ca ca, muội đã biết dùng nó như thế nào rồi!
Nàng đưa tay đặt lên trên trang sách, trong miệng nhỏ giọng đọc vài cái, một đạo hắc vụ từ trong lòng bàn chân nàng bỗng nhiên tuôn ra. Nó quay chung quanh thân thể của nàng rồi nhanh chóng tiến tới phía trước, lấy tốc độ cực nhanh biến thành một câu trường mâu bắn thẳng tới trước.
Phốc xuy!
Trường mâu do hắc vụ ngưng kết lập tức bắn thủng tường phòng ngủ của Hàn Phi. Chỉ để lại trên vách tường được làm bằng đá cứng rắn một lỗ hổng to bằng nắm tay người, ánh sáng lập tức từ bên ngoài chiếu vào.
-Xin lỗi!
Hàn Hâm Nhi thè lưỡi, sợ bị Hàn Phi trách cứ.
-Rất lợi hại, đây là pháp thuật gì vậy?
Hàn Phi không nhịn được mà khen.
Lấy thực lực của hắn, công kích như thế này đương nhiên không tính là gì. Thế nhưng chỉ là một tam giai linh luật học đồ như Hàn Hâm Nhi lại xuất ra được thì đã là rất giỏi rồi. Theo phỏng đoán của Hàn Phi, nó có uy lực cao cấp đấu kỹ rồi.
-Đây là Hắc Ám Chi Mâu, pháp thuật tứ giai, vốn là muội không thể thả ra được đó.
Hàn Hâm Nhi ôm lấy sách nguyên tố hưng phấn nói rằng:
-Toàn bộ nhờ vào sách nguyên tố này, có nó muội có thể tự học tập pháp thuật rồi!
Thật không hổ danh là thánh vật của pháp sư! Hàn Phi rốt cuộc cũng hiểu được chỗ trân quý của sách nguyên tố, gật đầu nói rằng:
-Vậy thì tốt quá, nếu như không cần thiết. .. ngàn vạn lần muội không nên lộ ra nó trước mặt người khác!
Thất phu vô tội hoài bích có tội, bảo vật như vậy rất dễ khiến cho người khác có tư tâm, cũng tuyệt đối là nguyên nhân của tội ác. Nếu như bản thân thực lực không đủ cường đại, thâm tàng bất lộ là một tuyển chọn sáng suốt nhất.
Hàn Hâm Nhi tuy rằng tính cách ngại ngùng xấu hổ, nhưng tuyệt đối là một người thông tuệ. Nàng đương nhiên hiểu rõ ý kiêng kỵ của Hàn Phi. Nàng gật đầu nói rằng:
-Muội biết rồi ca ca, muội sẽ giấu nó đi, cũng rất dễ mà.
Chỉ thấy nàng vung tay lên, sách nguyên tố biến mất không thấy tăm hơi bóng dáng, vung lên lần nữa thì lại xuất hiện. Nó giống như thu phóng vật phẩm trong một chiếc nhẫn nạp vật vậy.
Điều này làm cho Hàn Phi không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Thùng thùng!
Chính lúc này, cửa phòng bị người khác gõ nhẹ, Hàn Hâm Nhi thu hồi sách nguyên tố, nhanh chóng đi ra mở cửa.
Đứng ở trước cửa chính là Hàn Bích Tuyền, nàng mang theo ý cười nhìn Hàn Hâm Nhi hỏi:
-A, sao hai người dậy sớm như vậy? kỳ quái quá nha!
-Bích Tuyền tỷ tỷ,
Hàn Hâm Nhi xấu hổ chui vào trong lòng Hàn Bích Tuyền làm nũng nói.
Hàn Bích Tuyền yêu thương vuốt mái tóc nàng cười nói:
-Được rồi, không cần nói nữa, chúng ta đi ăn sáng đi.
Phòng ăn đã chuẩn bị bữa sáng phong phú từ lâu, điểm tâm sáng là bánh kem hương thơm nức mũi, bánh mỳ mạch nha, vài quả trứng ốp lết, tràn đầy khắp mặt bàn. Bên cạnh còn có vài tôi tớ hầu hạ, bởi vì điều kiện được cải thiện, hiện giờ Hàn thị tông phủ mới có dáng dấp của một gia đình quý tộc.
Hàn Võ Quốc, Hàn Thành Nghiệp,…cả nhà đều đang ở đây. Mọi người cùng nhau ăn sáng, nói chuyện phiếm, bầu không khí cực kỳ hòa hợp.
Lúc ăn vài miếng bánh mỳ cùng một cốc sữa, Hàn Phi buông bộ đồ ăn trong tay xuống, xoa xoa miệng nói với Hàn Võ Quốc:
-Ngoại công, ta chuẩn bị hôm nay chính thức tới tiếp thu lãnh địa.
-Nhanh như vậy à?
Hàn Võ Quốc kinh ngạc:
-Ngươi bây giờ còn chưa có chiêu mộ nhân thủ. Phương diện nhân viên đã có an bài gì đâu? Còn có tòa thành Úc Kim Hương xử lý thế nào?
-Nhân thủ là không có vấn đề, hiện nay ta còn chưa có ý định khai khẩn lãnh địa, đợi xử lý tòa thành Úc Kim Hương tốt lên đã. Hàn Phi suy nghĩ một chút nói rằng:
-Đêm qua ta đã đi nhìn xem, nơi này mặc dù có chút quỷ dị, thế nhưng quả thực quá tốt, cho nên thực sự không muốn bỏ qua nơi này mà kiến tạo trang viên khác.
-Vậy ngươi nhất định phải cẩn thận.
Khi tất yếu có thể nhờ pháp sư công hội giúp đỡ, có lẽ là giúp đỡ cởi ra bí mật của toàn thành này. Hàn Võ Quốc thần sắc ngưng trọng nói:
-Chính ngươi không nên vạn phần mạo hiểm.
-Ta hiểu rồi, ngoại cứ yên tâm!
Hàn Phi vừa cười vừa nói.
Thấy Hàn Phi nghe theo kiến nghị trong lòng mình, Hàn Võ Quốc mới thực yên lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.