Quán trà là nơi có thể dò xét được không ít tin tức nhưng cũng có rất nhiều chuyện phiền phức. Vô luận là Hàn Phi hay Hàn Bích Tuyền cùng Đặc Lệ Tát phu nhân chủ quán trà đều hiểu một điều. Tên nam tước vừa mới bước vào quán này hẳn là một người không dễ trêu chọc đấy. Mà vẻ mỹ lệ của Hàn Bích Tuyền hiển nhiên đã khiến cho hắn chú ý rồi.
Chỉ là hai người không thèm để ý một chút nào, tại đế đô Thánh Kinh, quý tộc có thể nói là nhiều như chó săn. Trong kim tự tháp quyền lực Công Hầu Bá Tử Nam. Nam tước bất quá chỉ là mới vừa lên trung tầng quý tộc mà thôi, mà Hàn Phi cũng đã tấn chức tử tước!
Mặc dù vứt bỏ đi thân phận quý tộc, Hàn Phi là thiên không võ sĩ cùng với Hàn Bích Tuyền hải dương võ sĩ, cũng không sợ hãi chút phiền phức nào cả. Huống chi đây chính là lãnh địa thuộc về Hàn Phi.
Cho Hàn Phi cùng Hàn Bích Tuyền cũng không vội vã rời đi, ngược lại còn kêu thêm một phần hồng trà cùng một phần bánh ngọt. Việc này làm cho Đặc Lệ Tát chỉ có thể thở dài trong lòng, coi hai người là người từ bên ngoài tới, là đệ tử quý tộc không biết trời cao đất rộng.
Nhưng mà ngoài dự đoán của mọi người chính là, phiền phức rất nhanh tới. Lúc Hàn Phi đang hưởng dụng miếng bánh ngọt thứ hai, một gã hộ vệ kỵ sĩ của quý tộc trẻ tuổi ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới bên người Hàn Bích Tuyền, khom lưng thi lễ:
-Vị tiểu thư mỹ lệ tôn quý, chủ nhân nhà chúng ta Cáp Đức Lai nam tước mời ngài qua ngồi một chút, không biết có thể được vinh hạnh đó không?
Tên kỵ sĩ này mời rất hợp với lễ nghi của quý tộc, thế nhưng chỉ là nhằm vào Hàn Bích Tuyền mà nói, hoàn toàn không nhìn tới sự tồn tại của Hàn Phi, có vẻ cực kỳ bá đạo cùng vô lễ.
Hắn xích lõa miệt thị thế này cũng không phải không có lý do, bởi vì hôm nay Hàn Phi chỉ mặc một bộ võ phục đơn giản, huy chương quý tộc, gia tộc, võ giai đều không mang một cái nào.
Hàn Bích Tuyền đưa chén trà lên trên miệng uống một ngụm mỉm cười nói rằng:
-Xin lỗi, ta không nhận ra chủ nhân nhà ngươi, còn có làm một gã kỵ sĩ, xin các hạ nên chú ý hành vi của mình!
Hàn Bích Tuyền nói bên ngoài mềm mỏng nhưng trong lòng có kim, tuy rằng khách khí, nhưng thực sự tát một cái vang dội vào mặt hai chủ tử kỵ sĩ.
Những khách nhân bên trong quán trà nghe thấy rõ ràng, đều âm thầm trầm trồ khen ngợi. Nhưng mà ngại quyền thế của quý tộc trẻ tuổi mà không dám lộ ra. Nhưng mà đồng thời với việc trầm trồ khen ngợi bọn họ cũng lo lắng âm thầm cho Hàn Bích Tuyền.
Hộ vệ kỵ sĩ sắc mặt nhất thời cứng đờ, trong mắt lộ ra vẻ xấu hổ, miệng hắn co rúm vài cái, đứng thẳng dậy cười lạnh nói:
-Vị tiểu thư này…
Coong!
Một thanh âm thanh thúy cắt đứt lời hắn nói, chỉ thấy Hàn Phi cầm lấy cái muôi gõ nhẹ xuống tách trà một cái. Ánh mắt băng lãnh nhìn vào mặt kỵ sĩ:
-Kỵ sĩ các hạ, ta nghĩ vị hôn thê của ta nói rất rõ ràng rồi, ở đây không chào đón ngươi!
Bị ánh mắt của Hàn Phi đảo qua, hộ vệ kỵ sĩ bỗng nhiên rùng mình cả người, đầu giống như bị người ta dội vào cả chậu nước đá, lửa giận ngập trời không cánh mà bay. Trong lòng tự nhiên mọc lên một nỗi sợ hãi mãnh liệt. Những uy hiếp tiếp theo cũng không thốt lên thành lời được nữa.
Tên nam tước trẻ tuổi Cáp Đức Lai cách đó không xa hừ lạnh một tiếng, một hộ vệ kỵ sĩ khác lập tức đi tới Hàn Phi, dĩ nhiên có tư thế mơ hồ muốn động võ.
Bầu không khí trong quán trà đột nhiên trở nên khẩn trương. Đặc Lệ Tát vẻ mặt lo lắng, một khách nhân đứng lên muốn nói cái gì, nhưng lại bị đồng bạn kéo xuống trên ghế ngồi.
Chính lúc này, cửa quán trà đột nhiên bị đẩy ra, chỉ thấy một quý tộc trung niên, khí độ nghiễm nhiên cất bước đi vào, phía sau còn có hai võ sĩ bưu hãn.
Hắn nhìn qua chừng bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, mái tóc đen vừa nhiễm sương được vuốt tròn chỉnh tề. Thần tình lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt lợi hại, chỉ nhìn đã biết là nhân vật có cá tính mạnh mẽ cường ngạnh.
-Đặc Lệ Tát, buôn bán hôm nay náo nhiệt nhỉ, còn chỗ không?
Vừa nhìn thấy người này, Đặc Lệ Tát trên mặt nhất thời như trút được gánh nặng vậy, nhanh chóng đi nghênh đón.
Sau khi hỏi một câu, trung niên quý tộc lập tức cảm thấy bầu không khí dị dạng trong quán. Ánh mắt đảo qua vài cái đã hiểu rõ mọi chuyện:
-Nguyên lai là nam tước Cáp Đức Lai hả, thế nào lại nghiện hồng trà sao?
Nam tước Cáp Đức Lai hiển nhiên rất kiêng kỵ trung niên quý tộc kia. Bị đối phương vừa hỏi như vậy, sắc mặt rất xấu xí, hừ một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài.
Hai hộ vệ kỵ sĩ tiến thối lưỡng nan vội vã đi theo, ba người xám xịt rời đi. Trong quán trà vang lên một trận cười, những khách nhân đều đứng dậy hành lễ vấn an với trung niên quý tộc.
-Trưởng trấn đại nhân, ngài tới thật đúng lúc, nếu không Cáp Đức Lai lại muốn gây sự rồi!
-Cáp Đức Lai này thực sự quá vô lễ, thật không biết La Á Đức Khải gia tộc dạy hắn như thế nào nữa.
Vị trung niên quý tộc này không ngờ trưởng trấn Thải Hồng. Hàn Phi cùng Hàn Bích Tuyền hai mặt nhìn nhau, đều cảm giác có chút không thể tin được. Có thực lực cùng khí độ áp chế được một gã nam tước, đảm nhiệm thành chủ một tòa thành nhỏ cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.
Đặc Lệ Tát hiển nhiên có quan hệ không tồi với đối phương. Thần thái trên mặt rất vui mừng, tiến tới bên trung niên quý tộc nói vài câu, trung niên quý tộc gật đầu, sau đó đi tới bên cạnh hai người Hàn Phi.
-Thực sự xin lỗi, vừa rồi làm cho hai người sợ hãi.
Trung niên quý tộc mỉm cười nói:
-Ta là trưởng trấn Hạ Lạc nam tước của trấn nhỏ này, hai vị khách nhân nếu có gì cần giúp, có thể tới tìm ta. Ta bình thường đều ở trong trấn vệ sở làm việc.
-Cảm ơn! Hạ Lạc nam tước.
Hàn Phi đứng dậy mời nói:
-Ta cùng hôn thê lần thứ hai tới Thải Hồng trấn uống trà được không?
-Được!
Hạ Lạc nam tước mỉm cười ngồi xuống, Đặc Lệ Tát rất nhanh đưa lên một chén hồng trà.
Vị nam tước trưởng trấn này hiển nhiên rất hiếu kỳ với lai lịch của Hàn Phi cùng Hàn Bích Tuyền. Hỏi vòng vèo vài câu đều bị Hàn Phi đánh lạc hướng, chỉ là nghe nói Thải Hồng trấn này phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, cho nên mới tới đây du ngoạn.
-Nghe nói gần đây có tòa thành Úc Kim Hương, chúng ta muốn tới xem.
Hàn Phi mỉm cười nói.
Nghe thấy cái tên tòa thành Úc Kim Hương, Hạ lạc nam tước sắc mặt không khỏi trở nên ngưng trọng. Hắn thấp giọng nói rằng:
-Hai vị, tòa thành Úc Kim Hương ở phía đông trấn này. Từ nơi này đi tới đó chỉ mấy có vài phút là được. Nhưng mà ta kiến nghị hai vị hay nhất là chỉ ở bên ngoài mà nhìn, ngàn vạn lần không nên nỗ lực đi vào bên trong.
-A? đây là vì sao?
Hàn Phi tỉnh bơ hỏi thăm.
-Các ngươi là người từ bên ngoài tới nên không biết.
Hạ Lạc nam tước nói rằng:
-Tòa cổ bảo này có chút đặc thù, truyền thuyết về nó rất nhiều. Hơn một trăm năm qua, rất nhiều người đã từng tiến vào trong cổ bảo đều biến mất, ngay cả thi thể cũng không tìm được. Cho dù là võ sĩ hay pháp sư cường đại cũng không ngoại lệ.
-Cảm ơn sự nhắc nhở của ngài, như vậy chúng ta ở bên ngoài nhìn là được rồi.
Hàn Phi cười nói.
-Như vậy là tốt nhất.
Hạ Lạc nam tước liếc mắt nhìn Hàn Phi thật sâu.
Vị trưởng trấn này cũng không dừng lại trong quán trà này quá lâu, uống xong chén trà, đứng dậy cáo từ.
Thấy không có nhiều tin tức có thể hỏi thăm, Hàn Phi trả tiền mang theo Hàn Bích Tuyền rời khỏi quán trà.
Hai người cưỡi ngựa đi theo phía đông, rất nhanh đã rời khỏi trấn Thải Hồng. Vừa rời khỏi cửa trấn liền nhìn thấy tòa thành Úc Kim Hương nguy nga phía trước, cách xa cũng chỉ không tới bốn năm km.
-A!~ Hàn Phi phát ra một tiếng tán phục.
Từ xa nhìn lại, tòa thành có rất nhiều truyền thuyết này có quy mô còn vượt xa dự liệu của hai người. Nó như một tòa thành nhỏ thấp thoáng bên trong rừng rậm trên núi. Trong tòa thành nhỏ này những kiến trúc chằng chịt đan xen lẫn nhau, những ngọn tháp đỉnh nhọn hoắt cao thấp liên miên như rừng rậm. Bảo vệ chung quanh là hai tòa linh pháp tháp cùng võ hồn tháp cao vót trong mây ở trung tâm thành, từ xa nhìn lại cực kỳ đồ sộ.
Hàn Phi tinh thần rung lên, lập tức thôi động Phi Hỏa gia tốc tiến lên, rất nhanh đã tới phía trước tòa thành.
Tường vây của tòa thành hơn mười mét, toàn bộ đều được làm bằng đá lớn màu xanh đen. Những tảng đá lớn ghép với nhau hầu như không nhìn thấy khe hở tồn tại. Nhìn qua đã biến được để kiến tạo được tòa thành này trước kia phải tốn hao bao nhiêu nhân lực cùng vật lực.
Tuy rằng đã trải qua hai trăm năm bị bỏ hoang, mưa nắng gió tuyết vui dập, cổ bảo nhìn vẫn không bị bao nhiêu ảnh hưởng cùng tổn thương. Chỉ thấy một cỗ khí thế uy nghiêm tang thương đập vào mặt.
Chung quanh tòa thành cỏ hoang mọc thành bụi, còn có sông đào bảo vệ quanh thành, nhưng mà quá nhiều năm không tu sửa khiến cho nó đầy nước bùn, mất đi tác dụng lâu rồi. Cửa lớn tòa thành rộng mở, một cái cầu treo mục nát nối tiếp đường vào thành.
Một tòa thành lớn như vậy muốn dỡ xuống chỉ sợ cũng rất khó. Phỏng chừng cũng là một trong những nguyên nhân mà đế quốc hoàng thất thà để hoang phí chứ không muốn dỡ bỏ.
Hai người tới trước cầu treo thì xuống ngựa, cầu treo này đã mục nát quá rồi. Những tấm ván gỗ này sợ rằng không thể chịu nổi sức nặng của hai người với con ngựa.
-Một tòa thành tốt như vậy, hoang phế thực sự quá đáng tiếc rồi!
Hàn Bích Tuyền nhìn tòa thành cảm thán nói, trên đường đi Thánh Kinh, nàng cũng nghe nói nhiều về tòa thành Úc Kim Hương này và nhiều truyền thuyết về nó.
-Ta cũng nghĩ như vậy.
Hàn Phi ánh mắt chớp động.
Hắn thực sự không ngờ tòa thành Úc Kim Hương lại to lớn như vậy. Thậm chí còn có võ hồn tháp cùng linh pháp tháp. Kỳ thực giá trị của nó rất khó dùng tiền tài để so sánh. Chỉ cần tu sửa một chút, tuyệt đối trở thành một tòa thành lĩnh chủ tốt!
-Chàng có phải muốn vạch trần bí mật ở nơi này?
Hàn Bích Tuyền cười hỏi:
-Hiện giờ khẳng định là luyến tiếc không muốn buông tha đi?
-Chính là Hàn Bích Tuyền hiểu ta nhất.
Hàn Phi cười ha hả, đưa tay ôm lấy thân hình thon thả của nàng, lam thủy chi dực bỗng nhiên triển khai sau lưng.
Đấu sí bỗng nhiên vung lên, Hàn Phi mang theo Hàn Bích Tuyền bay lên bầu trời, từ trên cao nhìn xuống tòa thành, toàn bộ cảnh vật thu hết vào trong đáy mắt.
Từ trên nhìn xuống, tòa thành Úc Kim Hương lại có một cảnh tượng khác. Hàn Phi tuy rằng không hiểu lắm ảo diệu trong kiến trúc tòa thành, thế nhưng có thể nhìn ra cấu tạo của tòa thành này tương đối ảo diệu.
Tòa thành lấy song tháp cùng một quảng trường lớn làm trung tâm. Những kiến trúc sắp hàng chỉnh tề, đường phố ngay ngắn không chút hỗn độn nào. Ít nhất có thể dung nạp được mấy vạn cư dân.
Chỉ là hiện giờ tòa thành này vô cùng tĩnh mịch, không nhìn thấy người nào tồn tại, hoang vắng làm người ta phải hoảng sợ.
-Chúng ta đi xem đi, nàng có sợ không?
Hàn Phi nhẹ giọng hỏi.
Hàn Bích Tuyền thản nhiên cười:
-Có chàng bên cạnh, ta không sợ gì cả!