Linh Vũ Cửu Thiên

Chương 248: Lấy yếu chế mạnh




Hàn Phi trong không trung bắt đầu bay ngược lại khá khó khăn, cái chém mạnh của Hàn Thiên Quân đã để lại vết thương trên người hắn không thể xóa nhòa, một đôi cánh bị cháy xém mấy chỗ, trang phục võ sĩ trên người hoàn toàn bị kiếm xé rách ra.
Trên mặt hắn còn có một vết máu, rõ ràng là do kiếm khí gây ra, huyết châu đỏ thẫm từ vết thương không ngừng chảy ra, nhưng so với vết thương ở ngực ở bụng thì không đáng kể gì, từ cổ đến bụng một vết thương lớn chừng một thước, máu tươi chảy ra ngoài bị hỏa diễm cháy đen, vừa nhìn thấy vô cùng ghê sợ.
Hàn Thiên Quân ngưng tụ lĩnh vực lực lượng thôi phát ra một kiếm, rất nhanh, rất mạnh, rất đáng sợ! nếu Hàn Phi không kịp thời phóng ra lá chắn thủ hộ và gia tăng phòng ngự chân khí hộ thể, một kiếm này hoàn toàn có thể chém hắn thành hai đoạn!
Đúng là như vậy, Hàn Phi đã từng tu luyện tâm pháp Long Linh cao giai thân thể mạnh mẽ nếu không xém chút nữa đã bị kiếm rạch vỡ bụng, đấu khí hỏa diễm ẩn chứa trong kiếm quang không chỉ phá tan huyền môn chân khí phòng hộ, hơn nữa còn đánh vào trong nội phủ kinh mạch của hắn.
Hàn Phi thở ra một khí đục, hai phế hỏa nóng hừng hực đau buốt, trong khẩu khí có mùi hỏa diễm nóng rang, hắn đã bị thương không nhẹ.
Đây chính là thực lực của võ sĩ thiên không cấp đỉnh, đây chính là thực lực của nguyên lão Hàn thị Minh Lam, không thể không thừa nhận, thực lực của Hàn Phi vẫn kém hơn so với Hàn Thiên Quân một bậc, đường kiếm này là minh chứng tốt nhất, Hàn Thiên Quân cách thần giai một bước đây không phải là tin đồn!
Thế nhưng, dường như mãnh thú hoang dã, bị thương dưới tay đối thủ lớn mạnh không làm cho Hàn Phi mất đi ý chí chiến đấu, nắm chặc lấy mạch đao trong tay, ý chí chiến đấu trong lòng hắn cuộn trào mãnh liệt, bành trướng tới cực hạn, nhiệt huyết toàn thân dường như kịch liệt bốc cháy.
Linh khí trong mạch đao cảm nhận được ý chí chiến đấu của Hàn Phi, thân đao màu bạc đang dần dần phát ánh sáng như muốn chiến đấu, thúc giục Hàn Phi xông thẳng lên phía trước nhất quyết sinh tử với đối phương.
Chỉ là càng tiến sát đến sự sống chết, Hàn Phi càng lãnh tĩnh, để vượt qua kẻ thù đang đứng trước mặt mình, mất đi lãnh tĩnh chính là đem sinh mệnh của mình giao cho đối phương, lúc trên không trung, huyền môn chân tử khí trong đan điền của hắn cuồn cuộn chảy ra, thông qua kinh mạch đấu khí khó biến thành thủy hệ đấu khí tinh thuần nhu hòa, nhanh chóng lưu chuyển toàn thân.
Thủy tức khắcc hỏa, càng bị thương, dưới độ ẩm của đấu khí thủy hệ, khí kình hỏa diễm xâm nhập trong cơ thể lập tức bị bài trừ, kinh mạch rất nhanh được khỏi hẳn, đến lúc da thịt đều lành lại, vết thương trước ngực càng nhanh chóng khép lại.
Hàn Phi đang tiến đến một mức độ cao mới, đôi cánh chiến thần của chiến thần quang huy cô đọng lại chợt mọc ra sau lưng hắn, cả người không tự chủ được hạ xuống thấp một chút.
Lập tức, đôi cánh màu lam nhạt bỗng nhiên xuất hiện, giúp Hàn Phi ổn định lại thân hình.
Cánh lam thủy, đấu kỹ bay lượn cấp thủy hệ, đây là sau khi hắn thăng lên võ sĩ thiên không duy nhất nắm giữ đấu kỹ cấp thiên không, tuy trước đó, Hàn Phi đã dùng đôi cánh chiến thần và phó cánh chi thánh bay lượn, nhưng chúng có tác dụng không giống nhau, do vậy Hàn Phi vẫn còn học thêm về cánh thủy lam.
Đấu kỹ bay lượn thủy hệ, với tốc độ và linh hoạt tăng lên, thế nhưng có năng lực tự khỏi rất mạnh, hơn nữa đôi cánh duy trì phải tiêu hao không ít khí kình.
Hí!
Kình phục võ sĩ bị rách nát dưới tác động của kình khí bị đẩy ra, bộ bộ đầu giáp màu vàng vô cùng hoa lệ trong nháy mắt hình thành, vây lấy kín cơ thể Hàn Phi, chiến thần Quang Huy từ trạng thái đôi cánh chiến thần biến thành hộ giáp chiến thần.
Trên không trung, chữa lành vết thương, thay đổi đôi cánh, một loạt hành động của Hàn Phi hầu như hoàn thành trong nháy mắt, mà khoảng cách giữa hắn và Hàn Thiên Quân cũng càng rút ngắn không tới một trăm mét.
Nhìn Hàn Phi cơ hồ hoàn toàn không tổn hại gì bay đến trước mặt mình, Hàn Thiên Quân không khỏi giật mình, mục ưng trở nên thâm trầm không gì sánh bằng.
Tuy biểu hiện trên mặt nhìn như bất động thanh sắc, nhưng trên thực tế trong lòng Hàn Thiên Quân vô cùng kinh hãi, một kiếm này vừa nãy lão phát ra là sau khi nhập vào cảnh giới võ sĩ thiên cấp đỉnh, kết hợp lĩnh vực lực lượng làm siêu cường kiếm kỹ và hỏa liên kiếm kiếp diệt kiếm.
Trong lúc chiến đấu, Hàn Thiên Quân chỉ dùng ba lần hỏa liên động diệt kiếm, kích sát một lần làm hai tên cùng giai bị thương nặng, lão vốn nghĩ dùng một kiếm này sẽ đánh hạ triệt để được Hàn Phi, nhưng trên thực tế lại làm hắn phản công mạnh mẽ.
Hắn, thật chỉ mới có mười chín tuổi thôi sao? Trong đầu Hàn Thiên Quân có chút hoang mang hiện lên, thần hồn tâm chí của võ sĩ thiên không cấp đỉnh này vô cùng kiên định không để ra chút khe hở tiêu cực nào.
Lúc Hàn Thiên Quân đang do dự, bên thắt lưng Hàn Phi, dưới đôi cánh thủy lam đột nhiên mọc ra một đôi cánh khác màu trắng, thánh phó chi cánh.
Bốn cánh nhất tề huy động, trong nháy mắt tốc độ của Hàn Phi thôi phát tới cực hạn, hắn bay thẳng về phía Hàn Thiên Quân, trong phạm vi một trăm mét, gần với Hàn Thiên Quân trên bầu trời.
Kình khí bao trùm rống giận như sấm xét nổ vang, Hàn Phi huy động mạch đao chém vào đầu Hàn Thiên Quân!
Lấy mắt trả mắt lấy răng trả răng, một đao này chứa đầy chiến ý nén giận mà phát ra, lựa chọn thời cơ, tốc độ tiến công và lực lượng công kích đều đạt tới trạng thái đỉnh, tinh khí toàn thân hoàn mỹ nhập vào trong cơ thể, một đao huy hạ, từ trước đến nay chưa từng có.
Mạch đao dài xé rách cả không khí gào thét phát sinh kỳ dị, kim mang bùng lên có thể so sánh với ánh sáng của mặt trời, đừng nói đứng ở phía trước là một người, cho dù là một ngọn núi cũng có thể bổ ra.
Đao khí sắp tới đầu, Hàn Thiên Quân mới bỗng nhiên kinh giác, vốn với thực lực của lão không đến mức tới phản ứng như vậy, có thể thấy vừa nãy thất thủ làm cho vị nguyên lão này tâm thần có chút chấn động gì đó.
Ngàn cân treo sợ tóc, cường giả Hàn Thiên Quân khí phách tận hiện, tuy bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng thần sắc vẫn không thay đổi, hai tay cầm kiếm hộ trên đỉnh đầu, dĩ nhiên là để cản một đao này của Hàn Phi.
Là võ sĩ thiên không cấp đỉnh, Hàn Thiên Quân đương nhiên có sức mạnh như vậy.
Keng!
Hai tinh thuần linh võ phát sinh lần đầu tiên, cũng là quyết đấu hung mãnh nhất, lưỡi đao và mũi kiếm cùng chạm thẳng vào nhau, đấu khí ẩn chứa trong hai người là lực lượng thuần túy bỗng bạo phát trên không trung!
Màu vàng và màu đỏ trong nháy mắt đan xen vào nhau, ánh sáng bùng lên bao phủ Hàn Phi và Hàn Thiên Quân, thân hình của Hàn Thiên Quân chợt thấp xuống một chút, rõ ràng là bị Hàn Phi đánh trúng một đao!
Hàn Thiên Quân cuối cùng cũng biến sắc, một đao này của Hàn Phi là hắn cản, nhưng không phải không có giá trị, ngoài trừ bị đánh rớt xuống mấy chục thước, hộ giáp đấu khí của lão bị lực lượng đao mang công kích kịch liệt, nguồn lực lượng này chí ít trực tiếp áp bách cơ thể của lão, làm hai tay lão dĩ nhiên không tư chủ được hơi run.
Lực lượng như vậy, tuyệt đối không phải là võ sĩ thiên không sơ cấp.
Mà điều làm Hàn Thiên Quân cảm thấy không thể tin nổi nhất và vô cùng đau đớn là, cái chuôi của thanh trọng kiếm tinh thần linh võ Xích Diễm trong tay lão bị phá hỏng một lỗ, linh khí trong kiếm bị thương năng!
Cái chuôi kiếm của thanh trọng kiếm Xích Diễm đã theo lão mấy chục năm, linh khí tương liên với thần hồn của lão, từ trước đến nay trong các cuộc chiến chưa từng bị tổn thương như vậy.
Sao lại có thể như thế!? Hàn Thiên Quân tâm thần chấn động mãnh liệt, khe hở trong lòng bất giác mở rộng.
Nếu đơn giản chỉ nói về thực lực, Hàn Phi tuyệt đối không bằng Hàn Thiên Quân, nhưng cuộc chiến giữa hai cường giả cao giai, ngoại trừ thực lực bản thân ra, thiên thời nhân hòa, tốt xấu của võ khí, ý chí chiến đấu vân vân đều có thể ảnh hưởng đến.
Ba năm nay, Hàn Phi lúc nào cũng nỗ lực cho cuộc chiến này hôm nay, vào sinh ra tử không ngừng đột phá bản thân, trong vô số cuộc chiến sinh tử đã luyện cho tâm chí của hắn trở nên vô cùng kiên định.
Thanh mạch đao linh võ chi thần này trong tay hắn, từ khi sinh ra đã giết chết biết bao sinh mạng, đã từng được Hàn Phi ngày đêm dùng huyền môn chân khí săn sóc ân cần, liên hệ chặc chẽ với thần hồn có khả năng giống như linh khí, giết chóc huyết chiến, dính kết máu thịt, mới hình thành như ngày nay.
Một đao lúc nãy, Hàn Phi không dùng chiêu thức gì phức tạp, cũng không thôi phát đấu kỹ, chỉ là đề tụ huyền môn chân khí cực mạnh hóa thành kim hệ đấu khí, và linh khí trong đao sinh ra cộng thêm, uy lực tăng gấp bội!
Còn trái lại Hàn Thiên Quân, tuy bốn mươi năm trước đã bước vào cảnh giới thiên không, nhưng bốn mươi năm qua thủy chung cũng không có đột phá thành thần giai, không phải thiên phú của lão không đủ, mà là lão mưu cầu quyền thế, đem một nữa thế lực đầu nhập vào kiến thiết phát triển võ đường, tiến bộ trên con đường võ đạo tất nhiên bị ảnh hưởng.
Lúc lão gần mười tuổi không có ai nhất quyết sinh tử, vũ khí trong tay thêm lợi hại, thời gian dài không có chiến đấu và lễ rữa máu huyết, sao có thể bảo trì được trạng thái đỉnh, chống lại Hàn Phi, lấy bị đối với không phòng, gặp thất bại cũng là chuyện thường tình.
Cả Hàn Thiên Quân trong cục diện cũng không lập tức nghĩ thông điểm này, chỉ thấy trước mắt bao người, Hàn Phi thực lực không bằng lão lại làm cho lão kinh ngạc, thậm chí võ khí cũng bị tổn thương, phẫn nộ vô biên che lắp cả thần trí của lão.
Chết đi!
Hắn ngẩng đầu lên phát ra tiếng rống giận dữ, đôi cánh phong hệ màu xanh nhạt toàn lực huy động, từ phía sau bay lên trên.
Nhưng Hàn Phi lại không cho chút cơ hội để thở, cơ hồ vô thanh vô tức mà lao xuống.
Có phụ trợ của phó cánh chi thánh, cánh thủy lam cũng có thể phát huy tác dụng không thua kém gì với gió, tốc độ lôi đấu khí, hắn huy động mạch đao lần nữa thôi phát ra một đao mang thất luyện bàn, tập kích lại Hàn Thiên Quân.
Bên ngoài cả ngàn thước, một đám cường giả thiên giai của thành Tắc Ân giương mắt nhìn, bất luận là ai cũng nghĩ không ra, Hàn Phi không những không bị một kiếm kinh thiên động địa của Hàn Phi kích sát, trái lại vừa chớp mắt đã chiếm thế thượng phong, triển khai tập kích Hàn Thiên Quân.
Đao mang sáng như tuyết trên không trung phủ kính cả bầu trời, giữa đất trời dường như hoàn toàn bị sức mạnh của loan đao ngự trị che phủ, trong ánh đao, Hàn Phi thân ảnh cao to đang bay lượn.
Còn Hàn Thiên Quân không chịu nỗi hoảng loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.