Linh Vũ Cửu Thiên

Chương 246: Duy chiến mà thôi




Tới hôm nay trong tình huống này, Hàn Thiên Quân cho dù trong lòng không muốn cũng không thể không hạ mình, vì Hàn Phi đã đạt tới trình độ như thế này, nếu cứ yên lặng, vậy thì uy nghiêm của mấy chục năm tích lũy của dòng họ Hàn thị sẽ không còn gì!
Trên thực tế, lúc Hàn Phi xuất hiện trước mặt Hàn Thiên Quân, lão giận không thể lấy can đảm tát một cái tên phạm thượng này, phá bỏ mối quan hệ hai nhà Hàn Vân.
Vì là nguyên lão của dòng họ Hàn thị, Hàn Thiên Quân đứng hàng thiên giai tay nắm quyền quản lý võ đường nuôi dưỡng tính cách độc đoán chuyên quyền, hận nhất là người cùng họ với hắn, nhưng ngày hôm nay vô cùng đặc biệt, nếu trong lòng luôn muốn so đo tính toán với tên đệ tử chi thứ kém hơn mình ba đời, quả thật có chút làm mất thân phận của lão sẽ làm khách quan cười chê.
Hàn Thiên Quân vốn định tạm thời nhẫn nhịn, cho qua khỏi này hôm này, kết quả Hàn Lễ Đức lại nhảy ra ngăn chặn Hàn Phi.
Nói thật, đối với lòng trung thành của Hàn Lễ Đức, Hàn Thiên Quân vẫn rất bằng lòng, lão tuy không tiện ra tay, nhưng có Hàn Lễ Đức thay lão giáo huấn cũng rất thích hợp.
Chỉ là vạn vạn cũng không ngờ rằng, Hàn Lễ Đức vừa bước một chân đã gặp thiết bản, Hàn Phi rõ ràng là một tước tử của đế quốc Quang Huy có lãnh địa, tình hình này tiếp tục sẽ càng thêm tệ, nhất là chuyện lạ không thể tin nổi.
Võ sĩ thiên không! Võ sĩ thiên không mười chín tuổi, lại chỉ trong ba năm, từ võ sĩ đại địa thăng lên võ sĩ thiên không, đúng là thiên tài, Hàn thị truyền thừa ngàn năm, có bao nhiêu đệ tử tài giỏi như vậy?
Trong võ sĩ Cửu Thiên Đại Lục có một truyền thuyết, phàm người nào có thể thăng làm võ sĩ thiên không trong vòng hai mươi tuổi, tươi lai sẽ nhập vào thần giai!
Khi nhìn thấy đôi cánh mọc sau lưng của Hàn Phi, Hàn Thiên Quân giật mình khiếp sợ trong lòng có chút hối hận, có đệ tử kiệt xuất như vậy, vương quốc Minh Lam trong mấy chục năm sắp tới hoàn toàn có thể phồn thịnh như mong muốn, lão lại kiên quyết đuổi đối phương, lan truyền ra ngoài sợ rằng sẽ làm người khác cười vỡ bụng.
Nhưng Hàn Thiên Quân cầm quyền dòng tộc cả mấy chục năm, bản thân lại là võ sĩ thiên không cấp đỉnh, tâm chí kiên quyết thế nào, lão biết rõ trừ khi mình chịu thua, bằng không Hàn Phi tuyệt đối không chịu giải hòa.
Cho nên hối hận đó vừa mới phát sinh lại mất đi.
Không sai, vị nguyên lão dòng họ Hàn thị này bắt đầu có sát khí đối với Hàn Phi, không chỉ là vì Hàn Phi mạo phạm tôn nghiêm của lão, lão càng thấy rõ sự uy hiếp của Hàn Phi.
Ưng mục của Hàn Thiên Quân hàn quang sắc bén cực kỳ, nếu thiên tài như vậy nhất định sau này sẽ là kẻ thù ghê gớm, như vậy sẽ tạo sự uy hiếp càng lớn hơn.
Lúc Hàn Thiên Quân bước xuống cầu thang, Hàn Phi chậm rãi xoay người, trực diện đây chính là cường giả võ sĩ thiên không.
Phía sau Hàn Phi, Hàn Lễ Đức đại nhân thở dài một hơi, mồ hôi trên trán đổ cuồn cuộn rớt xuống làm ướt cả áo, lão không kêu ngạo như lúc nãy, cúi đầu lui sang một bên.
Nhưng Hàn Mộ Hoa lại nhìn chằm chằm về phía sau lưng Hàn Phi, Hàn Phi lúc này ngoài phóng ra đôi cánh, trên thân không có hộ giáp của đấu khí, chẳng khác nào nói là toàn bộ phía sau lưng lộ ra trước mặt y, khoảng cách giữa hai bên lúc đó chỉ năm sáu thước mà thôi.
Y hận không thể rút kiếm ra đâm thẳng vào, chỉ có máu tươi mới rửa sạch mối nhục này, nhưng ý niệm trong đầu như vậy vừa mới xuất hiện lại bị sợ hãi ức chế bao phủ, y không thể, cũng không dám.
Chỉ là lúc đó không ai chú ý đến Hàn Mộ Hoa, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Hàn Phi và Hàn Thiên Quân, ai cũng không biết chuyện va chạm giữa hai người họ sẽ xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì, và ai cũng biết giữa họ sẽ xảy ra một trận chiến.
Hàn Phi và Hàn Thiên Quân cùng thuộc một tộc, nhưng vai vế hơn kém nhau ba bậc, địa vị trong tộc lại càng không thể sánh bằng, nhưng bây giờ một tước đế quốc một bá tước vương quốc, hai người đồng thời là võ sĩ thiên không, với thân phận Hàn Phi có đủ tư cách đánh.
- Thật không ngờ, ta thật sự khôn ngờ, ba năm không gặp, ngươi tiến bộ như vậy, Hàn Phi chậm rãi nói, bước xuống bậc thang cuối cùng.
Giọng nói của lão và thần tình vô cùng bình thản, trong khẩu khí có ý tán thưởng:
- Nếu như năm đó ta không nhận ngươi là đệ tử truyền thân, có lẽ sẽ không có như ngày hôm nay, nhưng nếu nói như vậy, ngươi cũng không nhất định sẽ có thành tựu như ngày hôm nay.
Hàn Phi nhìn thẳng đối phương không trả lời, bình tĩnh thong dung không sợ hải, chỉ có đôi cánh hơi rung động, lúc nào cũng có thể bay lên trời.
Chỉ có hẳn có thể nhận ra, dưới sự bình tĩnh của Hàn Thiên Quân, đang tiềm ẩn một cơn thịnh nộ.
Tất cả mọi người đều cho rằng Hàn Thiên Quân muốn nói những lời nói mềm dẻo để võ sĩ thiên tài này trở về gia tộc, đôi cánh của Hàn Thiên Quân bỗng nhiên dang rộng ra mấy thước, lửa cháy hừng hực quanh khắp thân người, nhiệt độ xung quanh rất cao, giống như thần lửa hạ phàm!
- Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, ta có thể tha thứ cho phạm thượng và bất kính của ngươi, nhưng tôn nghiêm của dòng tộc không thể để người khác bôi nhọa, đôi mục ưng của Hàn Thiên Quân như bốc lửa:
- Chẳng phải muốn dẫn Hàn Bích Tuyền đi sao? Không thành vấn đề, chỉ cần đánh bại ta, ngươi lúc nào cũng có thể dẫn đi!
Đôi mắt Hàn Phi vốn trầm tĩnh đột nhiên thay đổi, vô số tinh thần mờ mờ ảo ảo hiện ra.
Được!
Hắn chờ chính là giây phút này, chờ câu nói này của Hàn Thiên Quân, bắt đầu giây phút bước vào tông phủ, hắn đã làm nhiều chuyện để khiêu chiến Hàn Thiên Quân.
Ngàn năm truyền thừa Hàn thị Minh Lam, võ đường Hàn thị vốn là ngọa hổ tàng long, tuy bây giờ thực lực Hàn Phi tiến bộ nhiều, nhưng muốn đột nhập vào võ đường dẫn Hàn Bích Tuyền đi, tuyệt đối là vạn khó ngàn khó, lấy sức mạnh của một mình hắn sao kháng cự được nhiều cường giả trong võ đường.
Cho nên Hàn Phi không có ý định xông vào võ đường, then chốt của chuyện này là ở chỗ Hàn Thiên Quân, chỉ cần Hàn Thiên Quân buông tha, người khác sao dám nhiều chuyện, do đó hắn đem mâu thuẫn trực tiếp đổ lên chính chủ, hôm nay mỗi tiếng nói mỗi hành động ở đây đều là do Hàn Thiên Quân bức bách xuất thủ!
Tất cả đều ở trong lòng bàn tay, nhưng khó nhất lại là đánh bại nguyên lão dòng tộc sắp là thần giai.
- Đi theo ta, Hàn Thiên Quân trầm giọng quát, không có vị tân khách nào nói gì về chuyện này, cả người nhưng tên rời khỏi cung bay thẳng lên trời, đôi cánh rực lửa có vô số đốm lửa lóng lánh.
Đôi mắt Hàn Phi ngưng lại, cùng bay thẳng lên trời, đuổi theo Hàn Thiên Quân, để lại trên ngàn vị tân khách và đám đệ tử nhìn nhau.
Trong đám đông, có năm sáu võ sĩ và pháp sư hầu như cùng lúc khai mở đôi cánh và pháp sí, cùng bay theo hai người, bọn họ là người có tiếng tăm lừng lẫy ở Tắc Ân, đều đến để tham gia đại thọ bảy mươi của Hàn Thiên Quân, bây giờ Hàn Thiên Quân và Hàn Phi đánh nhau những cường giả này cho dù không muốn tranh đấu nội bộ gia tộc, cũng không muốn bỏ lở màn náo nhiệt này
Những tân khách đó không có thực lực như vậy chỉ trừng mắt đứng nhìn, không biết là đi hay ở.
- Đáng tiếc!
- Câu nói này, rất nhiều người nói.
...
Thành Tắc Ân hướng về phía Bắc mười mấy km, đồng bằng màu vàng.
Sông Lan Thương bắt người ở phía bắc tình đồng bằng mênh mông chạy qua, ở đó có một cái đảo lớn, đất nhô ra thành một cái đầm nước. Bây giờ đang là mùa xuân hoa nở, đồng cỏ và nước trong đầm um tùm khác thường, nương theo sườn núi có mọc nhiều, làm hấp dẫn mục dân đến đây chăn thả trâu bò.
Một mục dân của tộc Hồ Dương đang vội vàng thả đàn dê ra, đàn dê sau khi ăn cỏ đến đây uống nước, thỉnh thoảng lại hí lên mấy tiếng vui tai.
Tộc Hồ Dê là một nhánh của thú tộc, tất cả tộc Hồ Dương đều là mục dân trời sinh, bọn chúng tụ lại từng đàn ở những nơi có cỏ trên đại lục, chất lượng thịt dê vàng nuôi dưỡng rất ngon, tuyệt đối là mỹ thực trên bàn ăn.
Mục dân Hồ Dương này chính là dùng roi da quất vào nhưng con dê con không nghe lời trở về, y đột nhiên nghe thấy từ trên không trung truyền đến một âm thanh, nên ngẩng đầu nhìn lên trời.
Chỉ thấy trên bầu trời sâu thẳm, có hai thân ảnh bay vút ra, trên trời có hai đường quỹ tích dài màu vàng, hơn nữa tốc độ này từ từ chậm lại.
Thị lực của mục dân Hồ Dương này rất tốt, y vừa nhìn thì nhận ra hai thân ảnh đó chính là hai người có đôi cánh kỳ lạ, sau lưng bọn họ, còn có không ít người bay theo sau.
Mục dân chết lặng trừng mắt lập tức nằm phục xuống cỏ, miệng lẩm bẩm nói mấy câu như đang cầu khẩn, trong nhận thức của y, người có thể bay lên trời chỉ có thể là hậu duệ của thần.
Nhưng Hàn Phi và Hàn Thiên Quân ở trên không trung ai cũng không chú ý đến sự tồn tại hèn mọn của mình, vì quyết chiến giữa hai người sắp bạo phát!
Hai người cách nhau cả trăm thước, hơn hai mươi võ sĩ và pháp sư từ thành Tắc Ân bay ra ngoài, những người này đều là tân khách tham gia thọ yến, cảm thấy kỳ dị nên đến góp vui.
Những cường giả cấp thiên không này đại đa số đều biết như vậy, sau khi hiểu được nguyên do của sự việc, bọn họ ngầm hiểu đứng bên ngoài cả ngàn thước cách Hàn Phi và Hàn Thiên Quân, đây là khoảng cách tốt nhất để bảo đảm không bị liên can.
Cuộc chiến giữa cường giả thiên không là rất hiếm thấy, nhưng một khi xuất thủ là kinh thiên động địa.
Trong đám người vây xem, một nữ pháp sư trung niên thùy mị thướt tha nhíu nhíu đôi chân mày lại, nhẹ nhàng nói:
- Hỏa khí của Hàn Phi đang càng ngày càng lớn, xuất thủ đối với một hậu bối lão cũng không biết xấu hổ, thật là hồ đồ!
- Lão tu luyện đấu khí hỏa diễm, hỏa khí nhỏ mới là lạ! một võ sĩ trung niên đứng bên cạnh nữ pháp sư cười nói:
- Đây là chuyện của gia tộc nhân gia, nàng cũng không nên làm loạn mà đồng tình.
Nữ pháp sư bất mãn trừng mắt liếc nhìn võ sĩ trung niên, đang muốn bác bỏ, xa xa Hàn Phi và Hàn Thiên Quân cùng lúc xuất thủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.