Là yếu tắc lớn số một số hai trên đại lục, yếu tắc Hồng Hà có gần 30 vạn nhân khẩu trú ở đây. Nếu như tính cả những nông dân chăn nuôi cùng dong binh, người mạo hiểm ở trên thảo nguyên bên ngoài khe sâu yếu tắc thì số lượng bình dân cũng phải lên tới 40 vạn nhân khẩu. Có thể nói đây là một tòa thành thị siêu cấp, cũng chỉ có Thánh Kinh mới có thể vượt lên trước nó mà thôi.
Vô số dân cư đã di chuyển tới đây sinh sống từ khi yếu tắc mới thành lập. Cho nên vinh nhục của họ đều cùng tồn tại với yếu tắc. Cho nên nghe thấy cửu công chúa điện hạ xinh đẹp nhất đế quốc đi tới, rất nhiều người lập tức vọt tới quảng trường, khát vọng có thể trông thấy công chúa một lần.
Hiện giờ, Băng Hồng công chúa lại đích thân đi tới gần đoàn người, đoàn người chen lấn không khỏi xuất hiện dấu hiệu hỗn loạn. Tâm tình của quần chúng là rất dễ bị kích động, bọn họ lớn tiếng kêu la công chúa điện hạ, phía sau chen lên phía trước.
Hàn Phi đi theo bên cạnh công chúa rất trực tiếp cảm nhận được bầu không khí cuồng nhiệt của đoàn người. Trong lòng hắn nhất thời cảm giác được một chút không ổn. Tư thế của cửu công chúa điện hạ dường như muốn đi một vòng quanh quảng trường, mà đoàn người đã có một vài dấu hiệu không thể khống chế được.
Đám vệ thành quân hiển nhiên cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm trong việc ứng phó tình cảnh như bây giờ. Số lượng chiến sĩ phân công tạo thành bức tường người chung quanh quảng trường cũng không nhiều. Bọn họ cũng không có khả năng cầm vũ khí trong tay mà chém về phía mọi người được, chỉ có thể dựa vào thân thể cường tráng của mình mà liều mạng ngăn trở.
Hàn Phi nhanh chóng nhìn chung quanh một vòng, phát hiện không phải không có những người khác chú ý tới vấn đề này. Nhưng mà đám kỵ sĩ này đối với Dạ Băng Hồng công chúa đều răm rắp nghe lời. Bọn họ chỉ chăm chứ bảo vệ bên cạnh cảnh giác nhìn vào đoàn người, mà không một ai mở miệng ra khuyên can công chúa.
-Băng Hồng muội muội, hôm nay nhiều người lắm, có thể có nguy hiểm, chúng ta trước tiên vào trong quân bộ đi!
Phượng Khinh Âm uyển chuyển khuyên răn.
-Khinh Âm tỷ tỷ, bọn họ đều là con dân đế quốc, tin tưởng không có ai sẽ hại ta đâu!
Dạ Băng Hồng mỉm cười lắc đầu, vẻ mặt phi thường kiên quyết:
- Ta tuy rằng đại biểu cho hoàng thất tới phong thưởng cho tướng sĩ có công, nhưng bọn họ cũng quan tâm tới đế quốc chứ.
Phượng Khinh Âm nhất thời á khẩu không nói được, nàng không thể nói là đám bình dân này đều không quan trọng được.
- Quan tâm tới đế quốc hay không không phải dùng phương thức như vậy để mà thể hiện.
Một thanh âm từ bên cạnh nhất thời vang lên, chỉ thấy Hàn Phi lắc mình chặn lối đi của Dạ Băng Hồng nói rằng:
-Công chúa điện hạ, Phượng tướng quân kiến nghị là hoàn toàn chính xác, xin ngài đi trước quân bộ đi!
Dạ Băng Hồng nhất thời sửng sốt, một kỵ sĩ hoàng gia bên cạnh lập tức nổi giận nói:
-Lớn mất, ngươi có tư cách gì ra lệnh cho công chúa, mau tránh ra!
Hắn khinh miệt nhìn đám người chung quanh một chút, ngạo nghễ nói rằng:
-Cho dù những người đó thực sự xông lên, kỵ sĩ hoàng gia chúng ta cũng có thể bảo đảm an toàn cho công chúa điện hạ. Nếu như phát sinh ra chuyện như vậy, hoàn toàn là do các ngươi vô năng!
-Lai Áo Ni!
Công chúa nhíu mày bất mãn nói, tên kỵ sĩ hoàng gia này lập tức cúi đầu.
Nàng nhìn Hàn Phi ôn nhu nói rằng:
-Xin lỗi, mang tới phiền phức cho các người rồi, nhưng mà…
-Không có gì nhưng mà !
Hàn Phi thô bạo cắt ngang lời của nàng, chỉ thẳng vào đám người đang cuộn trào mãnh liệt nói rằng:
-Nếu như ngài còn ở tại chỗ này, vạn nhất đoàn người mất đi khống chế xuất hiện tình huống chạy loạn. Đám kỵ sĩ của ngài có thể đảm bảo an toàn cho ngài, thế nhưng những người dân vô tội này sẽ bị chết không biết bao nhiêu người. Ngài cũng không cần phải lấy danh tiếng nhân từ bằng sinh mệnh của những người dân này chứ?
Những lời này nói rất nặng, không thua gì việc tát một cái vào mặt Dạ Băng Hồng. Vị công chúa bình thường tôn quý vô cùng này làm sao lại nghe lời trách cứ như vậy, khuôn mặt nhất thời đỏ bừng.
Đám kỵ sĩ hoàng gia hai bên cạnh nhất thời giận tím mặt, mỗi người đều căm tức Hàn Phi. Có mầy người thậm chí rút vũ khí ra muốn chém người dám mạo phạm công chúa thành thịt vụn.
Hàn Phi một bước không rời, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dạ Băng Hồng, hoàn toàn không nhìn đám kỵ sĩ đang phẫn nộ.
-Mụ mụ! mụ mụ ở đâu rồi?
Một tiếng thét chói tai của đứa nhỏ từ trong đám người ầm ĩ truyền ra, tiếng khóc nghe đặc biệt chói tai.
Dạ Băng Hồng đang buồn bực xấu hổ lập tức sợ hãi cả kinh. Nàng lập tức đưa mắt nhìn về hướng thanh âm truyền tới, đám người đang kích động vô cùng, đứa nhỏ kia cũng đã không nhìn thấy thân ảnh của mụ mụ nó.
Mà đám người kích động hiển nhiên đã mất đi dấu hiệu khống chế được. Thậm chí có người còn bị ngã xuống mặt đất, một hồi thảm kịch mắt thấy sắp thực sự phát sinh!
Bình thường, nàng thân cận đám bình dân nghèo, tự tay đưa thức ăn cho những người nghèo khó. Danh tiếng nhân từ của nàng lan truyền cả đế quốc, nhưng mà lúc này tình huống hiện tại quả là lần đầu tiên gặp phải. Tại đế đô có rất nhiều vệ đội phụ trách đàn áp bảo hộ, càng không có tràng diện kinh người như hôm nay. Những thành thị khác càng không phải nói.
Nàng rốt cuộc cũng ý thức được hậu quả do hành động mình tạo ra, trong lòng vội vàng hối hận, nước mắt không nhịn được mà rớt xuống, kéo Phượng Khinh Âm bên cạnh gấp giọng nói rằng:
-Tỷ tỷ…
Không đợi nàng mở miệng cầu xin sự giúp đỡ của Phượng Khinh Âm. Hàn Phi đột nhiên tiến tới, vươn hai tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng, đấu sí màu vàng sau lưng bỗng nhiên triển khai, dĩ nhiên mang theo công chúa bay lên không trung.
Đứng ở trên bầu trời quảng trường, tiếng hô sấm sét của Hàn Phi chợt vang lên:
-Mọi người bình tĩnh, công chúa điện hạ có chuyện muốn nói với mọi người!
Đồng thời với tiếng hô phát ra, Hàn Phi phóng lực lượng lĩnh vực của mình xuống dưới, đương nhiên là không chế cực kỳ cẩn thận. Đoàn người bị lĩnh vực bao trùm lấy kinh sợ vô cùng, mỗi người giống như bị nước lạnh dội vào, tràng diện hỗn loạn đã giảm bớt đi nhiều.
Vài thiên không cường giả bao gồm của Phượng Khinh Âm cũng lập tức hiểu ra, tất cả bay lên không trung tới những vị trí khác nhau bắt đầu thả lĩnh vực triển khai áp chế. Tràng diện hỗn loạn lập tức được đè ép xuống, tình huống xấu nhất cũng không kịp phát sinh.
Quảng trường lập tức yên tĩnh đi nhiều, mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn Hàn Phi cùng công chúa điện hạ trên không trung.
Dạ Băng Hồng thở dài một hơi, nếu như vì nàng mà tạo ra cảnh dân chúng tử thương vô số, như vậy sợ rằng cả đời này nàng phải chịu áy náy.
Tâm tình bình tĩnh lại, lúc này nàng mới cảm giác được bàn tay lực lượng cùng khí tức nam nhi đặc biệt của Hàn Phi đang ở bên cạnh mình. Mà nàng thì chưa từng thân cận bất kỳ một nam nhân nào khác ngoài phụ thân của mình, không khỏi phương tâm hơi loạn.
-Công chúa điện hạ, ngài nên nói một hai câu!
Hàn Phi thấy nàng không nói lời nào, không nhịn được mà nhắc nhở một câu.
Chết tiệt! Dạ Băng Hồng lập tức tỉnh táo lại, vội vàng mở miệng nói rằng:
-Các con dân đế quốc!
Chỉ là nàng không phải võ sĩ cũng không phải pháp sư, căn bản không có lực lượng phát sinh ra thanh âm cả quảng trường nghe thấy được. Nàng nói nhiều lắm cũng chỉ vài người bên cạnh nghe thấy mà thôi.
Lúc này, vệ thành quân pháp sư thủ tịch của yếu tắc Áo Đan Ni Nhĩ huy động pháp sí bay lên. Lão hướng về phía hai người cười ý vị thâm trường, huy động pháp kỹ phóng ra một pháp thuật.
Ánh sáng trắng chợt lóe lên, thanh âm trong trẻo của công chúa chợt truyền ra khắp mọi ngõ ngách của quảng trường:
-Các con dân của đế quốc, phi thường cảm ơn mọi người đã dành tình cảm cho ta nhiều như vậy. Thế nhưng ta khẩn cần mọi người bình tĩnh trận tự, ngàn vạn lần không nên chen lấn.
Thanh âm của nàng có chưa một loại lực lượng trấn định nhân tâm, ngoại trừ những người bị lực lượng lĩnh vực làm kinh sợ ra, những bình dân đang vọt tới quảng trường cũng dừng bước. Bọn họ nhìn công chúa trên không trung, nghe thanh âm tới từ hoàng tộc đế quốc.
Dần dần, trên quảng trường ngoại trừ thanh âm của Dạ Băng Hồng ra không còn bất luận tạp âm nào, không có ai liều mạng chen lấn, trật tự rất tốt.
Nói một hơi xong, khuôn mặt Dạ Băng Hồng hiện lên một tầng ửng đó, trên quảng trường yên tĩnh chợt bộc phát ra tiếng hô như biển gầm:
-Đế quốc muôn năm, hoàng đế bệ hạ muôn năm, công chúa muôn năm!
Bọn kỵ sỹ phía dưới ánh mắt nhìn Dạ Băng Hồng ngưỡng mộ không gì sánh được. Đương nhiên không ít ánh mắt đố kỵ nhìn vào Hàn Phi, giương cánh ôm công chúa bay lên trời cao, đây là ước mơ tha thiết của biết bao nhiêu người!
Chỉ là trải qua một trận vừa rồi, thanh danh của Hàn Phi một lần nữa lan truyền khắp đế đô, không biết có bao nhiêu người coi hắn là tình địch.
Mà trong lúc Hàn Phi đang được vạn chúng chú mục, đồng thời một võ sĩ trẻ tuổi mang theo cô đơn phẫn hận vô cùng đi ra khỏi cửa thành yếu tắc. Hắn bước trên con đường trở lại đế quốc.
Hắn chính là người trăm phương ngàn kế muốn Hàn Phi phải chết, Vân Ngạo Thiên. Ngày hôm nay là kỳ hạn cuối cùng cho hắn rời khỏi yếu tắc Hồng Hà.
Lúc này Vân Ngạo Thiên không còn là quan quân mới hăng hái của đế quốc nữa. Quân hàm cùng quân công của hắn đã bị tước đoạt hoàn toàn, mà đây là do nghĩa phụ Vân Vạn Khai của hắn kiệt lực giúp đỡ mới được.
Quay đầu nhìn lại phía sau yếu tắc, trong lòng Vân Ngạo Thiên không câm, hắn hận không thể quay trở lại một sống một chết với Hàn Phi. Nhưng mà thanh âm của Vân Vạn Khai vẫn quanh quẩn bên tai hắn:
-Ngạo Thiên, lúc này tình thế đã không còn gì mà vãn hồi được nữa rồi. Chỉ có thể trách ngươi làm không sạch sẽ, bị người ta bắt được nhược điểm.
-Tướng quân đại nhân nếu không phải nhìn vào giao tình của ta, sợ rằng đã trực tiếp lấy mạng của ngươi để dẹp truy trách của Phượng Khinh Âm. Hiện giờ Hàn Phi lập được công lớn, thu được phong tước là khẳng định rồi. Thiên tài như vậy chúng ta không thể áp chế được đâu, nếu như muốn đối phó với hắn, còn cần phải nhờ gia tộc nghĩ biện pháp.
-Ngươi trở về đi, quay về Thánh Huy học viện tu vài năm, chỉ cần đột phá thiên không võ sĩ, tương lai vân thị là của ngươi rồi!
Vân Ngạo Thiên hiểu rõ dụng tâm của nghĩa phụ, nhưng mà càng như thế hắn càng hận Hàn Phi. Trải qua một lần thất bại thảm hại như vậy, tương lai một thời gian dài hắn khó có thể ngóc đầu lên được trong gia tộc. Nếu như sự tình truyền tới Minh Lam, sợ rằng vị trí thứ nhất kế thừa tộc trưởng của hắn cũng sẽ bị dao động. Khổ cực kinh doanh hơn mười năm sẽ hóa thành nước chảy mà thôi.
-Thiếu gia, chúng ta đi nhanh đi!
Tôi tớ bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở.
Cố gắng nuốt khó chịu vào trong lòng, Vân Ngạo Thiên yên lặng gật đầu, xoay người thúc ngựa đi về phía xa.
Hàn Phi, ngươi không nên đắc ý, không báo được thù này Vân Ngạo Thiên ta thề không làm người!