Trên thực tế, vào thời thượng cổ đã từng có tồn tại một loại truyền tống trận rất lớn, giọng của pháp sư Áo Đan Ni Nhĩ thấp trầm có chút khàn khàn:
- Tới ngày nay trên bình nguyên Trùng Lục phía nam đại lục vẫn lưu lại dấu tích, trong sách thượng cổ có ghi chép, loại truyền tống trận này một lần khai mở có thể truyền tống ba lần, mỗi lần có thể truyển tống mấy chục vạn quân ra bên ngoài xa xôi vạn lý.
- Phía bắc đại lục có một phế tích của một tòa truyền tống tận tồn tại, hơn nữa so với dấu vết trên bình nguyên Tùng Lục còn rõ hơn nhiều, ta biết các vu sư của man tộc nghiên cứu cả trên trăm năm không ngờ cuối cùng bọn họ cũng thành công rồi!
Vân Vạn Khai hơi biến sắc một chút, những lời nói của pháp sư Áo Đan Ni Nhĩ rõ ràng đã chứng minh tin tức tình báo này đáng tin cậy, cũng tát vào mặt y một cái không nhẹ cũng không nặng.
Chỉ là y nghi vấn tình báo của Hàn Phi truyền về, lại không dám có bất cứ dị kiến nào đối với pháp sư Áo Đan Ni Nhĩ, vì thứ nhất Áo Đan Ni Nhĩ là một pháp sư thất giai nên sẽ không ăn nói lung tung, thứ hai nếu bàn về địa vị, pháp sư Áo Đan Ni Nhĩ cũng trên y.
Thông qua tin tức tình báo truyền về, không ít nội dung trùng khớp mà ta nói về truyền tống trận loại lớn này, cuối cùng ta cũng hiểu được tại sao man tộc xây dựng nhiều tháp vu sư như vậy ở Cuồng Lan Yếu Tắc, Áo Đan Ni Nhĩ nói tiếp:
- Cho nên các ngươi phải chuẩn bị sẳn sàng, tuyệt đối không thể để cho man tộc xây dựng điểm truyền tống tạm thời trên thảo nguyên Simon.
Lão pháp sư hướng về phía thượng tướng La Tạp Tư gật đầu, im lặng không nói tiếp.
Thượng tướng La Tạp Tư chậm rãi nhìn qua một vòng mọi người đang ngồi, mở miệng nói:
- Ai còn có câu hỏi không?
Không có ai hỏi thêm, cho dù có nghi hoặc cũng đè nén trong lòng, thế là thượng tướng La Tạp Tư ra mệnh lệnh cuối cùng:
- Huyết sư, Liệng Phong, Hỏa Phượng chỉ huy đoàn quân chiến đấu, đoàn quân Thiểm Điện tiến vào chiếm giữ đại thảo nguyên Simon, phái thám báo toàn bộ, tất cả đội quân không kỵ sẳn sàng chờ lệnh, khi đế đô xảy ra chuyện khẩn cấp cầu viện.
Thượng tướng đứng dậy từng chữ từng câu nói:
- Chúng ta cần nhiều lực lượng không kỵ, chúng ta phải dạy cho bọn man tộc một bài học để đời.
- Tuân lệnh! Các quan quân chỉ huy nhất tề đứng lên đồng thanh đáp.
Sau khi hội nghị gần kết thúc, Khinh Âm trưởng đoàn quân của đoàn quân Hỏa Phượng được giữ lại một mình, đích thân thượng tướng quan chỉ huy tối cao mời nàng một chén hồng trà
- Phượng tướng quân, đến thưởng thức hồng trà Vụ Sơn từ đế quốc chuyển tới, là trà mới nhất của năm nay, mùi vị khá ngon, La Lạp Tư vốn nghiêm túc trên mặt lại thoáng vẻ tươi cười.
Trong chén trà màu vàng nhạt nóng nổi, phát ra âm hưởng sùng sục, khói bốc lên, hương trà lan tỏ khắp nơi.
Phượng Khinh Âm dùng hai tay đươc lên tới miệng, mỉm cười:
- Cảm tạ hậu ái của đại nhân, chén trà này rất ngon.
- Nếu nàng thích nó, đợi một chút ta phái người đi lấy một hộp tặng nàng, La Lạp Tư khoát tay nói:
- Hàn Phi thủ hạ của ngàng quả thật rất tài giỏi, hắn lập đại công cho đế quốc.
- Nàng có thể còn chưa biết, Hàn Phi ngoài gửi về tình báo nói về đoàn quân viễn chinh của man tộc ra, hắn còn nói thân phận của mình đã bại lộ, chuẩn bị trở về Hồng Hà Yếu Tắc!
- Thân phận bại lộ rồi... Phượng Kinh Âm trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ lo sợ:
- Hi vọng hắn có thể bình an trở về.
Trăm nay nay, tiểu đội Ám Thứ của quân bộ Yếu Tắc không ngừng phái thám báo lẻn vào man tộc dò xét tình hình, trên trăm nghìn tinh nhuệ vì vậy mà hi sinh, thủ đoạn phòng bị của man tộc càng ngày càng cao, làm cho hành động của tiểu đội Ám Thứ càng trở nên khó khăn vô cùng, Phượng Khinh Âm biết trong hai tháng này người của tiểu đội Ám Thứ tổn thất hơn phân nữa, chỉ có Hàn Phi thành công ẩn núp hơn nữa còn gửi về tình báo quan trọng.
Đối với Phượng Khinh Âm mà nói, Hàn Phi không chỉ là một thành viên trong đoàn quân của nàng, cũng là đối tượng nhận được nhiều chiếu cố nhất, thiên phú của Hàn Phi càng làm cho nàng khâm phục, đương nhiên không muốn Hàn Phi xảy ra chuyện gì.
- Yên tâm đi, ta nghĩ vị anh hùng của đế quốc chúng ta nhất định bình an trở về, La Tạp Tư mỉm cười nói:
- Hàn Phi đã thăng lên võ sĩ thiên không, hơn nữa còn giết được một đại vu sư thất giai của man tộc tên gọi là Ngả Tát Khắc Sâm.
- Cái gì? Sao có thể thế này? Phượng Khinh Âm tròn xoe đôi mắt khiếp sợ
- Ta nghĩ chắc hắn sẽ không nói dối, ta có hỏi qua pháp sư Áo Đan Ni Nhĩ, Ngả Tát Khắc Sâm không phải là nhân vật bình thường, là đệ tử chi thứ của hoàng tộc đế quốc Thái Thản, có tước vị hầu tước, nhưng chỉ luôn đi lại một mình, La Lạp Tư lắc đầu nói:
- Ngả Tát Khắc Sâm cùng đoàn quân Liệt Viêm tới Cuồng Lan Yếu Tắc, Hàn Phi chính là từ trong miệng của lão có được bí mật của man tộc, còn về phần hắn làm sao mà có được, e rằng chỉ chờ hắn trở về mới biết.
- Nếu ta nhớ không lầm, năm nay Hàn Phi chỉ mới mười tám tuổi?
- Không sai, hắn đích thực chỉ mới mười tám tuổi, nhưng bây giờ ta sắp nghi ngờ điểm này!, Phượng Khinh Âm cười khổ nói, tin tức của La Tạp Tư làm cho nàng quả thật quá chấn động.
- Võ sĩ thiên không mười tám tuổi, rất tài giỏi, La Tạp Tư thán tán nói:
- E rằng cũng chỉ có công chúa điện hạ mới có thể sánh với hắn, ta đã đem tất cả công trạng của hắn truyền cho đế đô, tin rằng sau khi kết thúc cuộc chiến này, đế quốc sẽ phong thưởng.
Phượng Khinh Âm lại giật mình lần nữa, vì tất cả bây giờ đều chỉ là lời nói một phía của Hàn Phi, thì đã thượng báo công tích của hắn, ít nhất cũng chờ sau khi quân bộ xác nhận qua thì mới được, nếu kết quả này không đúng như thật, như vậy La Tạp tư thượng báo công tích nhất định là phải chịu phạt theo.
Là quan chỉ huy tối cao của Yếu Tắc, thượng tướng La Tạp Tư tại sao phải làm thế này chứ?, Phượng Khinh Âm không phải là kẻ ngốc, liền hiểu được những điều này.
- Đế quốc tuyệt đối sẽ không quên công thần này, thượng tướng cuối đầu cầm lấy chén trà nói:
- Có một thuộc hạ kiệt xuất như vậy, cũng là vinh quang của ta và nàng.
- Về phần có những người, cũng không thích hợp tiếp tục ở Yếu Tắc, ta sẽ bảo họ đi, bây giờ quan trọng nhất là chống lại xâm lấn của man tộc.
Thì ra là vậy, Phượng Khinh Âm trong lòng sáng như tuyết, nàng cân nhắc trong lòng một chút, cuối cùng gật đầu nói:
- Đại nhân, Ngài rất đúng.
Một chén hồng trà Vụ Sơn, Phượng Khinh Âm cáo từ ra về, thượng tướng La Tạp Tư tiễn đến khi bóng nàng mất sau cửa, nụ cười trên mặt dần dần động lại, trong đôi mất giống như chim ưng tỏ ra quang mang sắc bén.
Nhưng không được một phút, cửa của phòng nghị sự bị người đẩy ra, một thanh niên đi vào, y đóng cửa lại đi tới sau lưng của thượng tướng La Tạp Tư, chìa tay lên vai của thượng tướng bắt đầu xoa bóp.
- Phụ thân đại nhân, xảy ra chuyện gì? Con nghe từ phía man tộc có tin tức quan trọng truyền tới, quan quân trẻ tuổi nhẹ giọng nói:
Thượng tướng La Tạp Tư nhắm mắt lại, trên mặt lại mỉm cười, tựa hồ như đang hưởng thụ sự phục vụ xoa bóp của con trai mình, lão hạ thấp giọng nói:
- Không sai, là tin tức vô cùng quan trọng, liên quan đến vận mệnh của đế quốc chúng ta!
Quan quân trẻ kinh hãi, với thân phận của y không có tư cách tham gia vào hội nghị cao cấp lúc nãy, nhưng vì là đứa con trai duy nhất trong Yếu Tắc của thượng tướng La Tạp Tư, y muốn biết một chút tin tức cũng rất dễ, La Tạp Tư cũng có ý bồi dưỡng năng lực của y.
- Là tin gì? Lại là Hàn Phi truyền tới, quan quân trẻ thân thiết hỏi.
- Không sai... nụ cười trên mặt của La Tạp Tư mất đi, lão chậm rãi đứng lên, xoay người tát một cái vào mặt con trai mình.
Chát!
Là một cường giả cấp thiên không, cho dù trên tay không có chút đấu khí, động thủ cũng rất bình thường, một cái tát thế này, một bên mặt của Đa Tư sưng lên và choáng váng.
- Phụ thân đại nhân...Đa Đức ôm mặt, vô cùng sợ hãi nhìn cha mình đang giận dữ.
- Ta không có đứa con ngu xuẩn như ngươi, La Tạp Tư thấp giọng nói:
- Ngươi cho rằng ngươi và thằng tiểu tử Vân gia làm chuyện xấu xa thì không ai biết? Sớm muộn có một ngày, ngươi sẽ bị chết bởi chính trò đùa của mình, đừng tưởng có ta yêu thương thì có thể vô pháp vô thiên, ta cũng không phải chỉ có ngươi là con.
Lời nói của La Tạp Tư giống như tia sấm sét đánh vào đầu của Đa Đức, y cho rằng chuyện mình và Vân Ngạo Thiên đối phó Hàn Phi không có ai biết, nhưng thật không ngờ rằng cha mình từ lâu đã biết rõ chuyện này.
Tâm thần và thể xác của Đa Tư trong nháy mắt bị nỗi sợ hãi bao trùm, nếu mất đi sự yêu thương của cha, y thật không biết tương lai của mình sống thế nào, lập tức quỳ xuống khổ sở nói:
- Phụ thân, con biết sai rồi, đều là Vân Ngạo Thiên tìm con, chuyện gì cũng là nó làm, con nhiều lắm là đưa ra chủ ý thôi!
- Vân gia... môt nguồn sát khí lập tức nổi lên mặt của La Tạp Tư
- Nhưng cái đầu heo ngươi bị nó dìm xuống nước rồi, ngươi có biết Phượng Khinh Âm và Dạ Không Minh đang điều tra chuyện này không? Chuyện tráo thuốc của pháp sư quân bộ, ngươi có biết là phạm trọng tội không, nếu bị bọn nắm được chứng cứ xác thực, không chỉ là ngươi, chính ta cũng không thoát khỏi liên can!
- Không có, bọn họ không có chứng cứ, tên học việc đó đã bị Vân Ngạo Thiên giết rồi, không ai biết chuyện này... Đa Đức đem toàn bộ đổ cho Vân Ngạo Thiên:
- Trong chuyện này con thật sự không có liên can!
- Không có người biết, vậy sao ta biết? La Tạp Tư cười lạnh nói:
- Ngươi có biết trong cuốn sổ ghi chép của mình tên học việc đó ghi lại sự việc này không? Nếu không phải ta phái người tới lấy trước cuốn nhật ký đó, e rằng ngươi cũng không thể đứng đây nói chuyện với ta!
Đa Đức trợn mắt, La Tạp Tư hít một hơi thật sâu, sắc mặt bình tĩnh trở lại:
- Lần này là lần cuối cùng ta tha cho ngươi, đợi một chút ngươi khởi hành về đế đô, sau này vĩnh viễn cũng không được quay lại!
Cái này chắc chắn là tuyên cáo đưa y vào lãnh cung, Đa Đức liền ngã lăn xuống đất, trong lòng hận Vân Ngạo Thiên và Hàn Phi tới cực điểm.
- Về phần Vân gia, tuy tạm thời không thể lật mặt bọn họ, ta cũng để bọn họ trả giá đắt.