Linh Vũ Cửu Thiên

Chương 13: Chân tướng rõ ràng




Đột phá! Huyền môn sinh tử quyết đệ tứ trọng thiên luyện khí hóa thần!
Tại giữa đan điền Hàn Phi ngưng luyện ra kim sắc khí châu, đây chính là mơ ước của vô số võ giả đời trước của hắn. Nó ngưng kết thành công, đại biểu cho Hàn Phi đã bước vào một cảnh giới võ đạo mới.
Võ đạo, dùng võ nhập đạo, huyền môn sinh tử quyết chính là tuyệt thế bí điển võ đạo, chính là nó có thể dẫn võ giả truy tầm thiên đạo chí cao. Huyền công cửu trọng thiên thì ba trọng thiên đầu tất cả đều là giai đoạn trúc cơ cùng tích lũy. Tới tứ trọng thiên mới chính thức hiển lộ ra uy lực của huyền công, tất nhiên về sau muốn đột phá một trọng thiên đều trở nên trắc trở không gì sánh được.
Đối với Hàn Phi mà nói, hắn có thể trong vòng hai nắm ngắn ngủi đột phá tới tứ trọng thiên của Huyền môn sinh tử quyết, ngoại trừ thiên phú cùng thiên địa nguyên khí sung túc ở bên ngoài ra. Trọng yếu nhất là kinh nghiệm tu luyện của hắn cho phép hắn làm được, mà hiện giờ hắn đã đạt được cảnh giới cao nhất của đời trước, huyền công về sau này chỉ có thể dựa vào mình thăm dò.
Đương nhiên, đột phá tứ trọng thiên mang tới cải biến cực lớn cho Hàn Phi, kim sắc khí châu trong đan điền do tiên thiên chân khí ngưng kết mà thành, được xưng là “nội khí nguyên thần” còn có một cái tên khác là: Võ thai.
Lúc nguyên thần đã có trong đan điền của mình, việc tu luyện huyền môn sinh tử quyết hàng ngày của Hàn Phi ngày càng đơn giản hơn. Nguyên thần có thể khống chế được tiên thiên nguyên khí vận chuyển đồng thời tự chủ thu nạp thiên địa nguyên khí, hoàn toàn dựa theo ý nguyên của hắn mà tu luyện liên tục cả ngày lẫn đêm.
Nếu như nói tiên thiên chân khí là thủ hạ binh sĩ của Hàn Phi, như vậy nguyên thần trong đan điền chính là đại tướng thống lĩnh binh sĩ. Sau này nếu đối mặt với thời khắc nguy cấp, hắn có thể thông qua nguyên thần thôi phát ra lực lượng công kích cùng phòng ngự cường đại hơn nhiều.
Ví dụ như lúc hắn vận dụng nhân kiếm hợp nhất công kích Tác Qua, nhất định sẽ có thể đột phá đấu khí hộ giáp của đối phương mà một kiếm chém chết. Huyền môn chân khí uy lực không thể nghi ngờ đã vượt lên trên đấu khí mà Hàn Phi tu luyện.
Ngoại trừ thực lực tăng lớn ra, nội khí nguyên thần cũng có thể hấp thu càng nhiều thiên địa nguyên khí bên ngoài cho mình dùng. Trong thời gian ngắn nguy hiểm của việc thu nạp nguyên khí thiên địa đã được hạ tới trình độ thấp nhất. Đồng thời chỉ cần kim châu không bị hủy, đan điền có bị phá cũng có thể một lần nữa khôi phục lại, rất nhiều chỗ có lợi.
Cửu Thiên đại lục diện tích vô ngần, trong đó ngọa hổ tàng long không biết có bao nhiêu cao thủ tồn tại. Trong thế giới dùng võ vi tôn này, tiến nhập vào cảnh giới huyền môn sinh tử quyết đệ tứ trọng thiên khiến cho Hàn Phi có thêm sức lực bảo vệ mình, kết hợp với 5 hệ đấu khí tiên thiên của mình trở thành một lưỡi dao sắc bén khiến cho hắn hoàn toàn có năng lực khiêu chiến đối thủ cao hơn cả một giai!
Nguyên thần vừa thành, bởi vì cảm giác không được khỏe do chân khí bành trướng đã biến mất hết, Hàn Phi cảm thấy toàn thân mình dạt dào cảm giác nhẹ nhàng giống như được tắm trong suối nước nóng vậy. Mười vạn tám nghìn lỗ chân lông trên người mở ra, khắp người dễ chịu vô cùng, càng câu thông thông thuận hơn với thiên địa nguyên khí chung quanh, ngay cả tinh khí hải cũng mơ hồ có dấu hiệu đột phá.
Tâm pháp Hàn Phi tu luyện tuyệt đối là độc nhất vô nhị trên đại lục cửu thiên này. Đấu khí với tiên thiên chân khí làm gốc, đệ nhị đan điền tinh khí hải ở đây, hai cái cùng chung một nhịp thở, do đó một cái cường đương nhiên sẽ kéo theo cái khác cũng cường theo!
Nhưng mà hắn biết rõ ràng lúc này không phải thời gian đột phá bình cảnh nữa, có thể đánh chết Tác Qua cũng không phải công lao mình hắn mà là do một kiện chiến phủ song nhận đột nhiên bay vụt tới.
Nếu như không có chuôi chiến phủ này xuất hiện đúng lúc, cuối cùng Hàn Phi không thể phản kích được một kích tối hậu mà đột phá được. Đây hoàn toàn có thể nói là cứu hắn một mạng, ai là người xuất thủ ở sâu trong rừng rậm như thế này đây?
Hắn nhanh chóng nhìn về phía chiến phủ vừa bay tới, nhìn xem nhân vật thần bí nào mới cứu mình.
Vừa nhìn, Hàn Phi nhất thời ngạc nhiên, chỉ thấy trên một mảnh đất rừng cách đó hơn mười thước thánh đường võ sĩ Tất Nhĩ đang giãy dụa từ trên mặt đất đứng lên, vũ khí chiến phủ ở sau lưng hắn đã không cánh mà bay! Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
-Tất Nhĩ sư huynh!
Hàn Phi không cần nghĩ ngợi mà vọt tới, lập tức khom lưng đã Tất Nghĩ đứng dậy.
Tất Nhĩ không ngờ còn chưa chết, Hàn Phi tận mắt nhìn thấy hắn bị một kiếm của Tác Qua xuyên tim ngã xuống mặt đất, bây giờ còn dùng tay trái che vết thương, máu không ngừng từ khe hở giữa các ngón tay chảy ra.
-Yên tâm, ta thế nhưng là võ sĩ hùng tộc, không chết được khục khục..!
Tất Nhĩ không ngờ còn cười được, ho khan hai tiếng máu tươi lại từ trong miệng trào ra ngoài.
-Ta lấy thuốc!
Hàn Phi nhanh chóng tìm trong bọc hành lý của mình kiếm thuốc trị thương.
Trong số các võ sĩ thánh đường, người hắn quan hệ tốt nhất chính là Tất Nhĩ, hơn nữa lần này hắn bị Tác Qua ám toán thiếu chút nữa toi mạng cũng hoàn toàn bởi vì do Hàn Phi. Hiện giờ Tất Nhĩ lại cứu Hàn Phi một mạng, làm sao Hàn Phi không cảm kích trong lòng chứ. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
-Để cho ta làm đi, Tất Nhĩ bị đâm xuyên qua phế bộ, thuốc trị thương đều vô ích!
Chính lúc này ở phía sau Hàn Phi một thanh âm truyền tới.
Hàn Phi nhất thời còn hơn bị sét đánh, thanh âm này làm cho hắn cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Với thực lực của hắn hiện giờ không ngờ để cho người khác tới tiếp cận phía sau mà không chút phát hiện ra, cho dù có nhân tố phân thần do quan tâm tới người khác cũng không thể như vậy được.
-Là ai? ~ Hàn Phi quay đầu lại hỏi.
Chỉ thấy một mái tóc trắng xóa, lão giả lưng còng đang đứng ở ngoài mấy mét mỉm cười nhìn hai người, dáng dấp này Hàn Phi phi thường quen thuộc!
-Đa Đức tiên sinh…
Tất Nhĩ thay Hàn Phi nói ra tên đối phương.
Lão giả đột nhiên xuất hiện chính là quản lý võ các của Thánh đường, lão giả Đa Đức phi thường keo kiệt.
Khiếp sợ cùng kinh ngạc liên tục làm cho Hàn Phi chấn kinh rồi, hắn không khỏi cười khổ nói:
-Đa Đức tiên sinh, người sao lại ở chỗ này, không sợ thư tịch đấu kỹ ở võ các bị người khác đánh cắp sạch sao?
Đa Đức mỉm cười tủm tỉm nói rằng:
-Không sợ, bởi vì những gì đáng giá bên trong ta đã mang đi theo cả rồi, người khác muốn lấy cũng không lấy được cái gì. Ngươi trước tiên buông hắn ra, ta trị liệu thương thế cho hắn một chút, tuy rằng nói đầu bổn hùng này rất mạnh mẽ nhưng chảy nhiều máu cũng khiến ngươi chết được đó!
Tới hiện giờ, nếu như Hàn Phi còn không biết Đa Đức là một vị cao thủ ẩn giấu trong thánh đường thì hắn nên tìm một khối đậu hũ đập đầu vào mà chết đi, cho nên hắn nhanh chóng đặt Tất Nghĩ xuống bãi cỏ.
Đa Đức ngồi xổm xuống, đưa tay đặt lên trên vết thương trên ngực Tất Nhĩ, nhất thời máu trong vết thương chảy ra.
Lão đầu thần sắc bất động, khéo tay xoa bóp một lần. Hàn Phi nhìn thấy trên bàn tay khô gầy của lão lộ ra quang mang màu trắng, tay còn chưa hoàn toàn làm xong thì máu đã không chảy ra nữa.
Ánh sáng màu trắng kỳ lạ từ trên bàn tay Đa Đức đặt lên trên vết thương của Tất Nhĩ bắt đầu toát ra, sau đó nhanh chóng lan tràn từ cánh tay phải tới toàn thân. Cả người Tất Nhĩ như được ánh sáng màu trắng nhu hòa bao vây lấy, đồng thời bày ra những gợn sóng như nước, không ngừng tuôn tới người Tất Nhĩ đang nằm trên mặt đất.
Dần dần, trên người Tất Nhĩ toàn bộ bị ánh sáng trắng này bao trùm, lông mày vốn cau lại bởi vì thống khổ nay đã được dãn ra, khuôn mặt tái nhợt từ từ khôi phục huyết sắc.
Sau nửa phút, Đa Đức dừng tay, Hàn Phi thấy vết thương trên ngực Tất Nhĩ đã có thêm một tầng lớp sẹo màu đen, minh mệnh tuyệt đối không có vấn đề gì nữa.
-Được rồi, hiện giờ các ngươi có thể nói cho ta biết tới cùng là có chuyện gì xảy ra ở đây không!
Không đợi Hàn Phi mở miệng Đa Đức đã nói trước.
Hàn Phi trong bụng tràn đầy nghi vấn nhất thời phải nuốt trở lại, bởi vì hắn ý thức được đối phương khẳng định là một vị trọng yếu trong thánh đường, bởi vậy hắn từ đầu tới cuối nói lại mọi chuyện một lần cho lão đầu Đa Đức. Đồng thời cuối cùng cũng cường điệu một chút, nếu như không có một búa của Tất Nhĩ, hiện giờ hắn sợ rằng không thể đứng ở đây được rồi.
-Vậy cũng không hẳn…
Đa Đức hời hợt nói rằng:
-Lúc Tất Nhĩ phi phủ ta vừa mới đuổi tới đây, không có hắn ta cũng có thể cứu được ngươi, hơn nữa có hắn một phủ này, sự tình ngược lại thêm không ít phiền phức.
-Ngài có phải đã biết từ lâu rồi không..
Hàn Phi dò hỏi:
-Đa Đức tiên sinh, ngài ở thánh đường là người như thế nào?
Một võ sĩ thủ tịch thánh đường bị chết không phải là một chuyện nhỏ, hơn nữa nguyên nhân trong đó có chút phức tạp. Nhưng mà với hình dạng của lão đầu Đa Đức thì nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng biết được một chút ít nội tình.
Mà Hàn Phi căn bản không biết được lão đầu thần bí này rốt cuộc là nhân vật như thế nào, thủ đoạn trị liệu của lão vừa rồi rất kỳ diệu, thoạt nhìn khá giống như linh pháp sư, nhưng lại không cần mượn bất kỳ pháp trượng nào mà có thể dễ dàng trị liệu hết được cho Tất Nhĩ các thương thế trong người.
Đa Đức thở dài một hơi nói rằng:
-Ta trước kia chỉ biết một chút, hiện tại đã biết toàn bộ chuyện này nếu như lan truyền ra ngoài thực sự là sỉ nhục của thánh đường rồi!
Nguyên lai Đa Đức từng là một võ sĩ giáo đạo của thánh đường Vương Đô. Trước đây mấy năm lão đã trở về cố hương là Tập Thủy thành để dưỡng lão, vẫn ẩn cư trong thánh đường võ các, đồng thời cũng chịu trách nhiệm giám sát thánh đường Tập Thủy.
Tác Qua cùng Hàn Lâm Hải lai vãng với nhau trong lúc vô tình bị lão biết được. Đa Đức thậm chí còn tra ra được Tác Qua gần đây dùng nhiều tiền mua vài cửa hàng trong thành, cái này làm cho lão ngày càng hoài nghi, sau đó nghĩ tới gút mắc của Hàn Lâm Hải và Hàn Mộc Thiên. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Có hoài nghi nhưng không có chứng cứ, cho nên thí luyện thánh đường này Đa Đức lẳng lặng lẻn vào trong rừng rậm truy tung, thật không ngờ Tác Qua đúng thật là hạ thủ với Hàn Phi, hiện giờ tất cả mọi việc đều sáng tỏ rồi.
-Hàn Phi, chuyện như vậy xảy ra, hoàn toàn là trách nhiệm của thánh đường.
Đa Đức cuối cùng nói rằng:
-Thế nhưng ngươi phải tin tưởng võ sĩ bại hoại như Tác Qua chẳng qua chỉ là số ít.
-Thánh đường truyền thừa nghìn năm, vinh dự không thể làm bẩn, hiện giờ Tác Qua đã chết trong tay Tất Nhĩ, đây là báo ứng của hắn. Người chủ sự phía sau màn nhất định cũng sẽ chịu nghiêm phạt! Ta chỉ hy vọng mọi chuyện dừng ở đây, ngươi nếu có yêu cầu gì, chỉ cần trong phạm vi hợp lý, ta đều tận lực thỏa mãn, ngươi xem thế nào?
Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Đa Đức ý tứ rất minh bạch, nhưng mà Hàn Phi càng không ngu xuẩn mà làm chuyện này ồn ào hơn. Bởi vì như vậy ngoại trừ đắc tội thánh đường ra một chút lợi cũng không có. Hiện giờ Tác Qua vừa chết, Tất Nhĩ cũng không có việc gì, Đa Đức bảo đảm người chủ sự phía sau phải chịu nghiêm phạt, như vậy là đủ rồi.
Đương nhiên Hàn Phi không lãng phí cơ hội của mình:
-Đồng ý!
Nhìn dáng cười cười trên mặt Hàn Phi, Đa Đức đột nhiên cảm giác lạnh cả người, không khỏi thầm than mình đúng là đã già rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.