Linh Võ Đế Tôn

Chương 4: Một Kiếm Vang Danh




Dư Chương Kỳ hấp dẫn Ma Lang đến bên người Thần Thiên, thân hình cũng lóe lên rồi hiện lên ở nơi xa, Ma Lang mất đi kẻ thù trước mắt, lập tức chuyển mục tiêu sang Thần Thiên.

Y Vân sốt ruột vô cùng, dù sao thì Thần Thiên cũng là do nàng nhờ vả mà ở lại, nếu như bị Ma Lang giết chết thì trong lòng nàng nhất định không yên.

Khẽ kêu lên một tiếng, sau lưng Y Vân hiện ra Võ Hồn Tiễn, giương cung bắn tên về phía Ma Lang, Ma Lang bị thương, lập tức quay đầu tiến đến.

Dư Chương Kỳ giận dữ: “Y Vân sư muội, ngươi đang làm gì thế?”

Tất cả những điều này, Thần Thiên đều nhìn thấy, tên Dư Chương Kỳ này rõ ràng là đang muốn hại chết mình, bất quá, từ trước đến nay, Y Vân là người đầu tiên quan tâm đến mình, trong lòng có chút cảm động.

“Thần Thiên, nhanh trốn đi.” Nhìn thấy Thần Thiên còn ngây người bất động, mấy người Thiết Hùng cũng lên tiếng nhắc nhở.

“Ha ha ha ha, tên tiểu tử này xem ra là sợ đến choáng váng rồi a.” Dư Chương Kỳ cười lạnh, đối mặt với Ma Lang, lại bị dọa đến không dám động đậy, tên tiểu tử này nhất định phải chết rồi.

“Hống.” Tiếng sói tru quanh quẩn bên tai, miệng mở lớn như bồn máu công kích Thần Thiên, hiển nhiên là đang muốn xé nát kẻ thù nhỏ yếu ở trước mặt.

Ngay lúc này, gió bỗng nổi lên, một cỗ khí thế vô hình từ quanh người Thần Thiên bộc phát ra, dập dờn tạo thành một vòng tròn hình gợn sóng.

Thần Thiên nghiêng người rút kiếm, thân thể hơi ngả xuống, phảng phất như đang rơi vào một trạng thái huyền diệu, tiếng hít thở của Ma Lang, tiếng gió rít, âm thanh đại địa phun trào, cùng với tiếng kiếm reo trong tay, Thần Thiên đều nghe hết sức rõ ràng, Ma Lang lập tức xông tới, Thần Thiên đột ngột mở mắt ra.

“Nghênh Phong!”

Tốc độ của Nghênh Phong Đạp Tuyết được phát huy đến cực hạn, Thần Thiên mượn lực lượng của gió, tốc độ tăng vọt, giống như phù quang lược ảnh.

Một đạo kiếm quang giống như ánh chớp vạch ra không khí, vô cùng sáng chói nhưng chỉ lóe lên một cái rồi biến mất. Giờ khắc này, mọi thứ dường như đứng yên, thân thể Ma Lang nằm trên mặt đất, bước chân Thần Thiên cũng dừng lại, chung quanh yên tĩnh đến kinh khủng.

Mà bốn người vừa xem một màn trước mắt đều nín thở, vừa rồi nhìn thấy Thần Thiên nhào đến chỗ Ma Lang, mọi người chỉ có một ý nghĩ duy nhất, Thần Thiên tiêu rồi!

Nhưng mà, ở ngay một khắc đó.

“Thử”

Âm thanh máu tươi rơi xuống trong hoàn cảnh yên tĩnh như thế trở nên đột ngột, thân thể Ma Lang lần lượt ngã rầm trên mặt đất, máu tươi tràn lan trên đất.

“Nhất Giai hậu kỳ Ma Lang đã chết? Chỉ với một kiếm…”

Bốn người hít sâu một hơi, nhớ lại đạo ánh sáng lóe lên lúc đó.

“Đó là Kiếm Quang, ngươi cũng là Kiếm tu!” Y Vân cùng Thiết Hùng, Thanh Y đều kích động vô cùng.

“Ngươi rõ ràng chỉ là một tên phế vật, tại sao có thể là Kiếm tu?” Thần sắc Dư Chương Kỳ hoang mang, dường như không thể nào tin được tên phế vật Thần Thiên đã giết chết Ma Lang là sự thật.

Hắn là Võ Sĩ tầng chín, dù là người có tu vi cao nhất trong đám người này cũng không phải là đối thủ của hắn, tên phế vật Thần Thiên này làm sao có thể có thực lực giết được Ma Lang.

Nghe được nghi vấn của Dư Chương Kỳ, Thần Thiên hoàn toàn không để ý, mặt khác ba người kia không khỏi cười lạnh, phế vật? Bọn họ chưa từng nhìn thấy phế vật nào có thể một kiếm giết được Ma Lang có tu vi tương đương với một người tu vi bậc Võ Đồ.

Thần Thiên thực sự là phế vật sao? Chỉ sợ tất cả mọi người đều bị tên này lừa gạt rồi.

“Thú Hạch của Nhất Giai Hậu Kỳ Ma Lang, có thể đổi được ít nhất là hai viên Nguyên Khí Đan.” Thiết Hùng lấy chủy thủ ra lấy đi Thú Hạch, tới trước mặt Thần Thiên: “Thần Thiên, Ma Lang này là do một mình ngươi giết chết, những Thú Hạch này đều là của ngươi.”

“Đừng có mà nói đùa, lúc đầu chính là ta muốn giết Ma Lang , tên phế vật này chỉ là được tiện nghi thôi, tại sao có thể đem hết Thú Hạch giao cho hắn!” Dư Chương Kỳ nổi giận.

“Dư Chương Kỳ, em gái nhàcon ngươi, ngươi trước đó còn muốn hại chết Thần Thiên, ngươi xem chúng ta đều mù cả sao? Hiện tại còn có mặt mũi mà đòi Thú Hạch!” Thiết Hùng nổi nóng tiến lên chửi, hắn đã sớm khó chịu với tên Dư Chương Kỳ này rồi.

“Thần Thiên, chúng ta đi thôi.” Y Vân cũng rất chán ghét hành vi của Dư Chương Kỳ trước đó, đối với hắn khinh thường mười phần, không muốn tiếp tục làm bạn cùng hắn.

Nhìn thấy bọn họ muốn bỏ đi, sắc mặt Dư Chương Kỳ ngày càng âm trầm, cả giận nói: “Các ngươi muốn phản lại ta? Đừng quên đại ca của ta là ai, nếu không đem Thú Hạch giao cho ta, các ngươi tự biết rõ hậu quả!”

Sắc mặt mọi người khó xử, bước chân cũng ngừng lại.

Thần Thiên khẽ nhíu mày, hỏi: “Đại ca của hắn là ai?”

“Đại ca của hắn là ngũ đệ tử Dư Chương Hạo của Nội Môn, Võ Đồ tầng bảy, đồng thời là Kiếm Võ Hồn, thực sự đáng sợ.” Y Vân giải thích.

Là hắn? Thần Thiên lập tức quay đầu lại, hắn sớm nhìn ra mặt mũi Dư Chương Kỳ có mấy phần tương tự với Dư Chương Hạo, không nghĩ đến quả thật là huynh đệ.

Dư Chương Kỳ nhìn thấy Thần Thiên quay đầu, lúc này mới cười lạnh: “Phế vật, biết sợ rồi sao? Mau đem Thú Hạch giao cho ta!”

“Đem Thú Hạch giao cho ngươi rồi thì ngươi sẽ buông tha cho ta sao?”

Thần Thiên cười mà như không cười, trong mắt Dư Chương Kỳ lóe lên vẻ kinh hoảng: “Ngươi muốn làm gì?”

Còn chưa dứt lời, một đạo Kiếm Quang đã xuyên tim.

“Làm cái gì sao? Dù thế nào thì ngươi cũng không buông tha cho ta, ta vì sao phải bỏ qua cho ngươi?” Thần Thiên vẩy đi máu tươi trên thân kiếm, thu vào vỏ.

Miệng Dư Chương Kỳ mở lớn, ánh mắt nhìn Thần Thiên vẫn tràn đầy vẻ không thể tin, hắn làm sao cũng không nghĩ đến, tên phế vật kia lại dám giết mình.

Thần sắc Thần Thiên lạnh lùng: “Các ngươi yên tâm, người nào làm người đó chịu, việc này do ta làm, không liên quan đến các ngươi.”

Thần Thiên bây giờ đã không còn là tên phế vật Thần Thiên trước kia nữa, bất kể là Dư Chương Kỳ hay Dư Chương Hạo, trước kia đều muốn mạng của hắn, vậy thì hắn tuyệt đối cũng không tha cho kẻ địch!

Nghe được những lời hắn nói, ba người kia đều nhìn về phía bóng lưng hắn, gia hỏa này thật sự là tên phế vật Thần Thiên trong truyền thuyết sao?

Thủ đoạn của hắn làm cả ba người đều lạnh từ đầu đến chân!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.