Linh Sát

Chương 42: Lâm Trận Mới Mài Gươm






Thời gian buổi trưa.
“Mặc lão… Mặc lão…”
Một nam kiếm sĩ, độ tuổi trung niên bước nhanh tới chỗ Mặc Vô, vừa đi vừa hô lớn.
Mặc Vô híp đôi mắt say lờ đờ nhìn người tới, người này tên là Ngô Thích, là giáo sư ở bộ vũ kĩ, cấp bậc đại kiếm sĩ, ở cái tuổi như vậy mà đạt được đến cấp bậc này cũng được coi là vô cùng hiếm có. Người này cũng là vị giám khảo đã đánh với Đông Phương Ngạo ở trước cổng học viện.
“Có việc?” Mặc Vô lười biếng nói.
“Mặc lão, cái tên tiểu tử Đông Phương Ngạo kia đâu? Sao mấy ngày nay chưa tới tìm ta học kiếm pháp.” Ngô Thích có chút bất mãn nói, hắn vốn dĩ đồng ý để tên tiểu tử kia tới bộ ma pháp là bởi vì tên kia đã đồng ý sẽ học kiếm pháp cùng hắn thế nhưng tên tiểu tử kia lại dám trốn biệt suốt mấy ngày không thấy đâu.
“Nha, thì ra là ngươi tìm tên tiểu tử kia nha, ta để hắn đi làm nhiệm vụ rồi, tính ra… Đã xuất phát từ bốn ngày trước rồi.”

“Nhiệm vụ gì thế? Mặc lão a, ngươi lại làm khó dễ học viên sao?”
“Ngươi nói thế là ý gì!” Mặc lão tay cầm bầu rượu đập một cái trên đầu Ngô Thích, cư nhiên lại dám nói ông giống như loại giáo sư vô lương tâm.
“Chỉ là một nhiệm vụ thường cấp mà thôi, đến Thủy Hàn Thành diệt mấy con ma thú, không tới nửa tháng là có thể xong, ta còn rộng lượng cho thời gian tận 1 tháng liền, ta đây cũng gọi là làm khó dễ sao?!”
“Cái gì?!”
Khiến cho Mặc Vô kinh ngạc là Ngô Thích sau khi nghe ông nói cư nhiên lại kích động hét lên một tiếng “Mặc lão! Ngươi vừa nói là Thủy Hàn Thành?!”
“Đúng vậy, có vấn đề gì không?” Mặc Vô kì quái liếc mắt nhìn hắn, Thủy Hàn Thành thì sao, không phải chỉ hơi xa một chút thôi sao?
Mặc Vô thừa nhận, lúc trước ông lựa chọn Thủy Hàn Thành chính là bởi vì nơi này đủ xa, như vậy ông có thể tự do lâu thêm một chút. Nếu như lựa chọn nhiệm vụ chỉ cần một hai ngày là có thể hoàn thành vậy chẳng phải là ông cũng chỉ được nghỉ ngơi hai ngày thôi sao.
“Ôi trời ạ! Nên làm sao bây giờ? Mặc lão, ông không biết sao, nhiệm vụ ở Thủy Hàn Thành đã được thăng thành Siêu cấp, nghe đồn rằng trừ ma thú là giả, có hắc ma pháp quấy nhiễu mới là thật!” Vẻ mặt Ngô Thích kích động, tiểu tử Đông Phương Ngạo kia đi chuyến này hẳn là lành ít dữ nhiều nha! Điều này làm cho hắn thật đau lòng, tên kia là mầm non mà hắn rất coi trọng mà.
Siêu cấp! Hắc ma pháp!
Nắm bắt được hai cụm từ mấu chốt, Mặc Vô cũng biến sắc, hắn đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc, cả người phóng xuất ra khí thế mạnh mẽ.
“Nhiệm vụ kia là do ai ban bố?”
“Thánh giáo hội.”
“Ngươi đi theo ta đến Tổng bộ Thánh giáo hội!”
Nói xong, Mặc Vô lập tức hành động, lắc lư thân mình, bộ pháp mơ hồ, cho dù Ngô Thích có tu vi Đại kiếm sư cũng miễn cưỡng mới có thể theo kịp.
Đến Thánh giáo hội tìm hiểu tình ình, Mặc Vô và Ngô Thích mới biết thì ra Thánh giáo hội cũng không biết gì về tình huống của Thủy Hàn Thành.
Ma pháp sư ngày đó ngã trước cổng Thánh giáo hội cũng không phải thành viên của giáo hội, hắn chỉ để lại một câu liền trút hơi thở cuối cùng.
Mà câu nói hắn để lại là: “Sự kiện ma thú ở Thủy Hàn Thành là ngụy trang, nơi đó có hắc ma pháp…”
“Nếu như nơi đó xuất hiên hắc ma pháp, tại sao Thánh giáo hội không phải người đến Thủy Hàn Thành mà lại treo giải thưởng ở công hội!”
Mặc Vô có chút phẫn nộ, hắn quát một quan viên ở Thánh giáo hội.
Thánh giáo hội ngày nay đã không còn lớn mạnh như trước kia, tình huống cụ thể như thế nào cũng chưa biết đã tuyên bố trao giải thưởng, làm như vậy chỉ sợ sẽ có thêm nhiều người khác bị hại. Vốn dĩ tôn chỉ thành lập của Thánh giáo hội chính là “Tiêu diệt hắc ma pháp”, nhưng những hành động của Thánh giáo hội thực sự làm cho người ta thất vọng thậm chí có thể nói là đã làm cho trái tim ông trở nên lạnh lẽo! Hừ! Cư nhiên treo giải thưởng để người khác đi dò đường, chính mình lại núp ở phía sau tiêu dao, thực sự nực cười!
Bước ra khỏi cổng Tổng bộ Thánh giáo hội, Ngô Thích nhíu mày, câu trả lời của Thành giáo hội thực sự khiến cho người ta tức giận, hắn hỏi: “Mặc lão, hiện tại nên làm cái gì bây giờ?”
--
Trong xe ngựa xóc nảy, không khí áp lực
Sở Lạc Lạc nhìn bức bản đồ kia, theo như tốc độ của bọn họ, chỉ cần năm ngày là có thể đến Thủy Hàn Thành, cũng chính là khuya ngày hôm nay. So với dự tính ban đầu thì sớm hơn một ngày, điều này phần lớn là nhờ xe ngựa mà Đông Phương Ngạo cung cấp, hai con ngựa đỏ sẫm kia là ngựa tốt không thể nghi ngờ.
Thủy Hàn Thành nằm ở biên giới phía đông bắc của Minh Nguyệt quốc, có một bộ phận tiếp giáp với sơn mạch ma thú, nhện nước cũng là một loại trong đó.
“Phụ cận Thủy Hàn Thành ngoại nhện nước còn có loại ma thú nào khác không?” Sở Lạc Lạc cảm thấy mình đã bỏ qua một tin tức rất quan trọng cho nên mở miệng hỏi.
Lúc này Đông Phương Ngạo đang ngẩn người và Lệ Vô Ngân đang minh tưởng cùng đưa mắt nhìn nàng,
“Ách… Còn có hỏa hạc, nhưng loại ma thú này rất thưa thớt cũng rất ngoan ngoãn.” Đông Phương Ngạo suy nghĩ một lát đáp.
Hỏa hạc, một loại ma thú ăn chay. Thân hình khổng lồ, thể hình lớn khoảng bốn mươi nam tử trưởng thành, cổ dài nhỏ, cả người được bao phủ lông chim màu đỏ. Loại ma thú này còn có được một đôi cánh thật lớn, là loại ma thú bay rất giỏi. Bình thường bọn chúng chỉ ở trên núi cao, rất ít người có thể nhìn thấy thân hình của chúng. Nhưng tư thế bay của chúng vô cùng tao nhã, khi chúng bay từ phía chân trời qua, trên bầu trời giống như có một rặng mây đỏ vô cùng diễm lệ.
Sắc mặc Sở Lạc Lạc bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng, nàng nhìn Lệ Vô Ngân và Đông Phương Ngạo hỏi: “Phi hành chú các ngươi có biết thực hiện không?”
Hai người không nghĩ tới Sở Lạc Lạc sẽ hỏi bọn họ vấn đề này, chẳng lẽ?

Bản chất của nhện nước cũng không phải thị huyết, nhưng là cảnh tượng đêm qua bọn họ đã thấy lại làm cho bọn họ khắc cốt ghi tâm. Đúng vậy a! Nếu như nhên nước có thể bị hắc ma pháp ăn mòn, hoàn toàn thay đổi như thế, vậy thì hỏa hạc…
Như vậy, bọn họ nhanh chóng trở nên khẩn trương, đồng thời lắc đầu.
Sở Lạc Lạc khẽ cau màu, hô một tiếng: “Trương đại thúc, dừng xe!”
Một tiếng “Hu..” dài qua đi, tuấn mã dừng lại.
“Đợi các ngươi học thật tốt Phi hành chú rồi chúng ta mới tiếp tục đi Thủy Hàn Thành!” Sở Lạc Lạc liếc mắt nhìn hai người, nói.
Ý của cô gái này là muốn bọn họ học Phi hành chú từ cô?
Lệ Vô Ngân nghe vậy chỉ nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt cũng không có gì khác thường, với hắn mà nói, chỉ cần sớm ngày có thể học được ma pháp cao siêu vậy là đủ rồi.
Mà Đông Phương Ngạo thì lại ngây người, vẻ mặt quẫn bách, thậm chí còn ngại ngùng cúi đầu, trông khác xa với bộ dạng kiêu ngạo thường ngày của hắn.
“Ngươi không muốn học từ ta?” Muốn biết suy nghĩ của Đông Phương Ngạo, Sở Lạc Lạc hỏi, theo như tính cách của tên tiểu tử này, khả năng này là rất lớn.
“Không… Không phải…” Đông Phương Ngạo ngẩng đầu lên, vội vàng giải thích nói. Hắn cũng không hiểu trong lòng nghĩ gì, khi tưởng tượng Sở Lạc Lạc muốn dạy hắn pháp thuật, trong lòng hắn bỗng cảm thấy có chút ngượng ngùng, ẩn ẩn trong đó còn có một tia vui sướng.
Nhưng mà, khi Đông Phương Ngạo học tập Phi hành chú, tia vui sướng trong lòng đã bị tức giận và không cam lòng che dấu.
Vì sao cô gái kia luôn khen ngợi Lệ Vô Ngân nắm giữ pháp thuật tốt nhưng lại chưa từng nói lời nào hay ho với hắn. Tuy rằng hắn học được chậm một chút, độ cao thấp một chút, động tác bay lên cứng ngắc một chút, thậm chí có lúc còn không hiểu được tại sao lại đột nhiên rơi xuống. Nhưng mà gương mặt hắn đã dính đầy đất cát, vì sao nàng không thể an ủi hắn một câu, cho hắn một ánh nhìn hòa nhã.
Nhìn thấy Lệ Vô Ngân nắm giữ càng ngày càng tốt mà Sở Lạc Lạc khi nhìn bóng dáng của hắn, đôi mắt hổ phách lóe lên tia vừa lòng, trong lòng Đông Phương Ngạo không biết là tư vị gì, thậm chí còn sinh ra cảm giác thất bại mà chính hắn cũng không hiểu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.