Linh Sát

Chương 138:




Sáng sớm ngày tiếp theo, quả đúng như Vân Khuynh dự đoán, quân đội Phong Vũ Quốc đã nhân lúc đêm tối, đưa một chiếc xe thiết giáp lên đỉnh núi.
Lúc này, Vân Khuynh và đám người Sở Lạc Lạc đứng trên đỉnh núi nhìn tòa tháp bên cạnh, bọn họ nhìn về ngọn núi cách đó không xa, mắt người thường chỉ có thể nhìn ra đại khái nơi đó có một ngọn núi, lấy tu vi của của đám người Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng cũng chỉ có thể nhìn ra hình dáng ngọn núi.
Nhưng mà Sở Lạc Lạc lại có thể nhìn rất rõ những gì đang xảy ra trên đỉnh núi.
Thứ khiến nàng tò mò là ngọn núi kia ít nhất cũng cách nơi này hơn 10 km, tòa tháp này rốt cuộc có bí ẩn gì mà Vân Khuynh lại tự tin như vậy?
Lúc này, tòa tháp bống phát va tiếng vang, thì ra là tường đá trên đỉnh chóp đã mở ra hai lỗ hổng, từ lỗ hổng có hai khẩu pháo dài mấy thước thò ra ngoài.
"Khai hỏa..."
Dưới tiếng ra lệnh của Vân Khuynh, một khẩu pháo bắn ra một quả cầu màu lam, bắn theo quỹ đạo thẳng tắp về phía ngọn núi kia.
"Là vũ khí được thêm ma pháp!" Sở Lạc Lạc kinh hỉ nói.
"Không sai, tòa tháp này là công trình kiến trúc chuyên tấn công xa, tầm bắn là mọi khu vực của bình nguyên Hồng Hoang. Trước kia do Vu Tàn Quái Nhân sống ở đầm lầy dưới tòa tháp này để bảo vệ nơi này cho nên tên vu sư kia mới có thể thống trị bình nguyên Hồng Hoang suốt mấy trăm năm."
"Quả cầu màu lam kia có tác dụng gì?" Sở Lạc Lạc hỏi.
"Dùng viên tinh thạch mà ta vưa đưa cho các ngươi là có thể nhìn thấy tình hình trên ngọn núi kia."
Sở Lạc Lạc muốn nói cho hắn, nàng căn bản không cần dựa vào thứ đó, chỉ cần nhắm hai mắt lại thì có thể nhìn rõ tất cả những gì trên ngọn núi kia, ngay cả ở đó có mấy cái cây cũng có thể nói được.
Nhưng mà nàng vẫn tò mò viên tinh thạch kia có thực sự có tác dụng như vậy hay không. Vì vậy, nàng đặt tinh thạch lên trước mắt, nhìn về phía ngọn núi phía xa.
Chỉ thấy khi quả cầu màu lam va vào ngọn núi thì lập tức vỡ tan. Khi quả cầu vỡ tan thì từng làn khói giống như là sương trắng bình thường bay ra.
Khi binh lính của Phong Vũ Quốc hít phải làn sương này thì liền nổi điên, có người tự nhảy xuống vách núi, có người vung vũ khí trong tay, thấy người liền chém, có người đẩy chiến xa xuống vách núi, tóm lại, người trên đỉnh núi trong một khắc đều phát điên!
"Thì ra bên trong quả cầu đó là chất khí có thể khiến người ta sinh ra ảo giác."
Mà quả cầu màu lam kia chỉ có tác dụng bao bọc chất khí bên trong, khi va chạm với vật rắn thì sẽ vỡ ra, làm cho chất khí bên trong thoát ra ngoài.
Nhưng mà, dường như không phải tất cả mọi người đều bị chất khí này ảnh hưởng. Chỉ thấy có một người dẫn theo một số người không bị ảo giác khống chế, chế ngự hết những binh lính khác, nếu như thực sự không thể chế ngự thì lập tức giết chết.
"Xem ra binh lính của Phong Vũ Quốc có không ít người tâm trí kiên định." Vân Khuynh nói, trong giọng nói của hắn dường như có vài phần tiếc nuối.
Nói xong, hắn vẫy tay một cái, khẩu pháo còn lại bắn ra một quả cầu màu đỏ.
Quả cầu vẫn đánh trúng đỉnh núi, trong lúc nhất thời, toàn bộ đỉnh núi biến thành một biển lửa...
"Thật lợi hại! Ngọn lửa kia thật hung mãnh, làm thế nào mới dập tắt được?" Sở Lạc Lạc nói. Nếu tòa tháp này lợi hại như vậy, cho dù có đối phó với đại quân của hai quốc gia cũng không phải việc khó.
Vân Khunh nghe vậy cười nói: "Ngọn lửa kia không phải ngọn lửa bình thường, sau nửa canh giờ chúng sẽ tự động tắt. Đáng tiếc hai khẩu pháo ma pháo này sau khi sử dụng thì trong vòng ba ngày tiếp theo sẽ không thể dùng được nữa."
Đó là bởi vì phản lực mà ma pháp sinh ra khi bắn sẽ tác động trực tiếp lên tòa tháp. Tuy rằng bên trong có nhất nhiều viên đá kì lạ có thể hấp thu phản lực ma pháp nhưng mà nếu miễn cưỡng bắn tiếp thì chỉ sợ cả tòa tháp cũng bị sụp đổ.
"Nếu tình hình thuận lợi, sau khi biết được tin tức chiến xa đã bị hủy thì quân đội của Phong Vũ Quốc sẽ nhanh chóng rút binh, trận chiến này sẽ không thể diễn ra, đây là kết quả tốt nhất."

Một khắc sau, có người vội vã chạy đến, bẩm báo với Vân Khuynh: "Phong Vũ Quốc không lui binh, ngược lại còn tăng tốc để đi tới, khoảng hai canh giờ nữa quân đội của hai nước sẽ gặp nhau!"
"Cái gì?!" Vân Khuynh giận dữ nói, xem ra trận chiến này đã định rồi! Đây là tình huống xấu nhất.
"Xem ra chúng ta chỉ có thể tự mình đi một chuyến."
Lang Tà đứng trên đỉnh núi bỗng nhiên ngẩng mặt lên trời, hú một tiếng thật dài. Sở Lạc Lạc kinh hỉ nhìn thấy rừng rậm gần chân núi có rất nhiều con sói nhảy ra, không lâu sau chúng nó đã vây quanh ngọn núi. Hàng vạn con sói đều ngẩng đầu, đáp lại tiếng gọi của Lang Tà.
"Ngươi gọi cả bọn chúng đến sao!"
Lang Tà chỉ vào con sói xám dẫn đầu, nói: "Ngươi còn nhớ nó không?"
"Nó là..."
"Chính là con sói con mà ngươi đã chơi đùa ở bên ngoài nhà gỗ đó, hiện tại nó đã là một tướng quân."
"Thì ra là nó! Đã trưởng thành rồi, ta cũng không nhận ra nó nữa."
Con sói xám kia không phải có phải là nhận ra Sở Lạc Lạc hay không mà sau khi nghe thấy giọng nói của nàng thì phát ra một tiếng hú thật dài, mà vạn con sói đứng sau nói nghe thấy tiếng hú này cũng đều ngửa đầu hú lên.
Lang Tà cười nói: "Chúng nó nhận ra ngươi đã đến rồi, dũng sĩ của Lang tộc!"
Sở Lạc Lạc nhìn về phía xa, thấy được hai đại quân đang ngày càng tiến đến gần nhau, vì vậy, trong lòng nàng cảm thấy cực kì chán ghét. Cho dù không phải vì Vân Khuynh, nhưng vì những con sói đáng yêu này, nàng nhất định phải trục suất đám người kia ra khỏi bình nguyên Hồng Hoang!
--
Đại quân của Phong Vũ Quốc dốc toàn lực tiến lên, phía trên treo một tấm cờ lớn, trên cờ thêu một con kền kền.
Đi đầu là một viên đại tướng cao lớn, đây là tướng quân anh dũng nhất Phong Vũ Quốc, Uy Viễn tướng quân, đã từng lập vô số chiến công cho Phong Vũ Quốc. Mấy năm trước thực lực của Phong Vũ Quốc kém Minh Nguyệt Quốc không ít nhưng mà luận thắng bại thì hai nước lại không chênh lệch nhau là mấy.
Một viên phó tướng cưỡi ngựa từ phía sau vọt lên, hô: "Tướng quân, vì sao ngài lại hạ lệnh tiếp tục hành quân? Vừa rồi đã truyền đến tin tức chiến xa thiết giáp đã bị tấn công, toàn quân bị diệt, lúc này quân ta đã mất đi ưu thế!"
Uy Viễn Tướng quân chỉ quay đầu liếc hắn một cái, không mở miệng trả lời nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy ánh mắt của hắn đã trở nên vô thần.
Lúc này, một người cưỡi chiến mã đi bên cạnh Uy Viễn tướng quân bỗng mở miệng nói: "Triệu phó tướng, đây không phải là chuyện của ngươi, ngươi chỉ cần quản lí binh lính của mình, lo liệu trị thương kịp thời là đủ rồi, quyết sách của tướng quân cũng dám nghi ngờ sao?"
Triệu phó tướng kia nghe vậy tức giận nói: "Ta nói chuyện với tướng quân, ngươi lại dám ngắt lời!"
Không ngờ, hắn vừa mới nói xong thì Uy Viễn tướng quân lại rút bảo kiếm ra, không nhiều lời đã đâm thẳng vào ngực của Triệu phó tướng, hắn còn không kịp mở miệng đã ngã xuống.
Người vừa mới nói chuyện thấy vẻ mặt kinh hoảng của mọi người xung quanh thì nói: "Các vị không cần sợ, chúng ta đã nắm giữ được tin tức Triệu phó tướng thông đồng với địch bán nước, cho nên tướng quân mới giết hắn."
"Truyền lệnh của tướng quân, Triệu phó tướng dĩ hạ phạm thượng, truyền lời đồn đại, nhiễu loạn lòng quân, đã bị tướng quân hành quyết."
Sau đó hắn tùy tiện chỉ một tên tướng lĩnh nhỏ, nói: "Từ giờ trở đi, ngươi thay thể vị trí của Triệu phó tướng đi."
Người kia nghe vậy kinh hỉ nói: "Đa tạ tướng quân, đa tạ Dạ đại nhân!"
Sau khi nói xong, hắn lui về phía sau, không ai phát hiện một con bọ cánh cứng từ trên người Uy Viễn tướng quân rơi ra, chui vào trong thân thể của Triệu phó tướng.
Đại quân của Minh Nguyệt Quốc, một tên lính dò đường chạy tới bẩm báo: "Tướng quân, ngoại trừ đại quân của Phong Vũ Quốc thì còn có một quân đội khác đang tới đây."

"Hẳn là quân đội của bình nguyên Hồng Hoang, vừa rồi quân của Phong Vũ Quốc bị tấn công trên ngọn núi kia hẳn cũng là bị bọn họ đánh bại."
Lang tướng quân cười nói: "Ha ha ... chẳng lẽ bọn họ muốn trợ giúp chúng ta đánh bại Phong Vũ Quốc?"
Lời này vừa nói ra, những tướng lĩnh xung quanh đều phá lên cười.
Lúc này, lại có một binh lính dò đường khác về bẩm báo: "Tướng quân, cách đây không xa có một quân đội đang dần tiếp cận chúng ta, quân đội kia không phải là binh lính, mà là sói, là sói thật!"
"Chẳng lẽ là sói chiến nổi danh Hồng Hoang Dã Lang?!" Một viên tướng lĩnh kinh hô.
Lang tướng quân nghe vậy, trong con ngươi lo lắng lại tràn đầy vẻ khinh thường: "Cùng lắm cũng chỉ là súc sinh mà thôi, đến lúc đó cho chúng nó biết thế nào mới là sói chiến thực sự."
Qua nửa canh giờ, quân đội của hai quốc gia đều đã đến địa điểm quyết đấu, hai quân đối chọi nhau.
Ngoài dự đoán của mọi người là trận này không bắt đầu đánh, bởi vì bên trong đại quân của hai quốc gia đều truyền đến tiếng cười to. Một người là Lang tướng quân của Minh Nguyệt Quốc, người kia là thân tín của Uy Viến tướng quân Phong Vũ Quốc, Dạ đại nhân.
"Ha ha ha... Dạ Thương, hai đội quân của chúng ta cuối cùng cũng tập hợp rồi."
Dạ Thương nói: "Chủ tử, hiện tại hai quốc gia đều đã nằm trong lòng bàn tay của chúng ta, tính toán của Mộng Cơ đã thất bại rồi.
Tướng lĩnh của Phong Vũ Quốc lại gọi tướng quân của Minh Nguyệt Quốc là chủ tử?
Trong lúc nhất thời, quân đội của Phong Vũ Quốc loạn thành một đoàn, mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì Dạ Thương đã rút một thanh đao lớn ra, bổ về phía đầu của Uy Viễn tướng quân.
Uy Viễn tướng quân anh hùng thiện chiến kia lại không hề tránh né, tùy ý để cho thanh đao kia chặt đầu của hắn xuống. Khi đầu của hắn đã rơi xuống đất, một đám bọ cánh cứng màu đen cuồn cuộn không ngừng chui ra từ thân thể của hắn. Thì ra thân thể của hắn đã sớm bị những con bọ ăn sạch, chỉ còn lại cái túi da bên ngoài!
"Ha ha ha..."
Tiếng cười của Dạ Thương càng ngày càng lớn, đám bọn cánh cứng này chỉ cần chạm vào da thịt liền lập tức chui vào bên trong, ngay cả ngựa cũng không may mắn thoát khỏi.
"Bọ cánh cứng ma mà vị đại nhân kia chế tạo cho chúng ta quả nhiên lợi hại!"
Binh lính của Phong Vũ Quốc đều cảm thấy bất an, những con bọ cánh cứng này rấy nhỏ như vậy lại càng khó đối phó. Trong lúc nhất thời, quân đội của Phong Vũ Quốc không ngừng truyền ra tiếng kêu thảm thiết.
Binh lính của Minh Nguyệt Quốc thấy tất cả những chuyện này cũng không khỏi kinh hãi.
Chẳng lẽ đây là mưu kế của Lang tướng quân sao?
Nhưng vào lúc này, Lang tướng quân vốn còn ngồi nghiêm chỉnh trên lưng ngựa bỗng biến thành một làn sương mù màu đỏ dày đặc. Bộ áo giáp không có gì chống đỡ lập tức rơi xuống đất, còn làn sương mù quỷ dị kia lại một lần nữa hợp lại.
Chỉ trong nháy mắt, một nam tử tuấn mỹ mặc y phục đen xuất hiện trước mặt mọi người, người kia có một mái tóc dài màu đỏ sậm, hai con ngươi đỏ như máu, cả người tản ra sát khí.
"Hắn không phải là Lang tướng quân!"
Có người hô lên, đại quân của Minh Nguyệt Quốc cũng bắt đầu xôn xao.
"Ha ha ha..."Lãnh Nguyệt phát ra một tiếng cười lớn, giơ tay phải lên, từ lòng bàn tay bay ra một làn sương màu đen dày đặc, lập tức bao phủ những tướng lĩnh muốn tấn công hắn.
Làn sương quanh quẩn, không ai có thể nhìn rõ tình cảnh bên trong, chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết không ngừng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.