Linh Sát

Chương 118:




Khi đám người Lệ Vô Ngân và Sở Lạc Lạc biến mất thì tộc Thiên Vũ và đám người của Đế Vương Cốc vẫn đang giằng co.
Tuy Xích Điêu vô cùng hung mãnh, nhưng chúng nó từng bị loài người hãm hại nên giờ vẫn hơi sợ hãi đám người từ bên ngoài vào.
Còn người của bộ tộc Thiên Vũ, vì lời nói của thiếu tộc trưởng nên bọn họ không tiếp tục công kích những người từ bên ngoài đến nữa, hơn nữa từ trong tâm người của bộ tộc Thiên Vũ không thích giết chóc, nếu không phải có người đột nhiên xâm nhập vào vùng đất của bọn họ thì bọn họ cũng sẽ không sử dụng vũ khí để đánh nhau. Nhưng mà, nếu như thả những người này ra thì người bên ngoài sẽ biết đến sự tồn tại của tộc Thiên Vũ, hậu quả của việc đó, thật không tưởng tượng nổi.
Vì vậy A Sơn vẫn vô cùng cảnh giác, hắn và những tộc nhân khác trông coi những người này, chờ đợi Lệ Vô Ngân trở về. đienanlequydon.anhtho
Thời gian không lâu, nhưng mà cốc chủ của Đế Vương Cốc là Tiêu Tuyệt đang mất thích khiến cho những người của Đế Vương Cốc bắt đầu bất mãn, hơn nữa đám người kia không ngừng đi lại xung quanh, đám Xích Điêu thì vẫn lượn quanh bầu trời khiến cho họ cảm giác mình giống như những con thù bị nhốt trong chuồng, tuy trong lòng bất an lo lắng nhưng lại không có cách gì để thoát khỏi tình trạng này.
Lúc này đã gần đến hoàng hôn, mặt trời dần lặn sau dãy nũi phía tây, những ta nắng cuối ngày giống như vô số mũi tên bay vụt qua không trung và mặt đất. Những đám mây cũng nhiễm ánh đỏ của buổi chiều tà, cả bầu trời là một rặng mây đỏ, cũng là một chuyện khó gặp, cảnh đẹp khiến người ta tán thưởng nhưng tiếc là lúc này không ai có tâm tư thưởng thức.
Trong lòng những người này, sau hoàng hôn thì chính là ban đêm. Trải qua những cơn ác mộng trong hang động tối đen khiến cho bọn họ có một loại sợ hãi không nói nên lời với bóng đêm. Cho nên, đám người của Đế Vương Cốc bắt đầu trở nên lo lắng không yên.
Triển Nguyên và Lục Đan đứng trong đám người âm thầm thương lượng với nhau.
"Hiện tại nên làm gì bây giờ? Cốc chủ biến mất, chúng ta không có mệnh lệnh, chẳng lẽ cứ đứng ở đây chờ đợi người của bộ tộc Vu Yêu tấn công hay sao?"
"Việc này... Cốc chủ nhất định phải đi tìm Mộng Cơ, còn nhiệm vụ của người của dong binh đoàn Bạo Phong đã xong, nếu như người của bộ tộc Vu Yêu chỉ đề phòng chúng ta thì ta nghĩ bọn họ sẽ không chủ động tấn công. Hiện tại bọn họ giống như cũng đang chờ đợi người ra lệnh."
"Lời này của ngươi nói cũng như không! Theo ta thấy, còn không bằng chúng ta tự mình mở một đường máu xông ra, đợi đến khi tìm được cốc chủ rồi tính tiếp."
Thấy Lục Đan buồn bực không yên thì Triển Nguyên thoạt nhìn có vẻ cẩu thả vội vàng ngăn ông ta lại.
Triển Nguyên nói: "Chúng ta vẫn nên yên tâm đợi ở đây đi, nếu như quấy rầy kế hoạch của cốc chủ thì chẳng phải là trở thành tội nhân sao. Chúng ta đợi thêm một chút nữa đi, đợi trời tối rồi tính sau."
Nhưng mà, vào lúc này, mặt trời đã lặn xuống nhưng một cảnh đẹp mĩ lệ đột nhiên xuất hiện giữa không trung. Tuy bầu trời tràn ngập mây đỏ nhưng cũng không thể ngăn nổi luồng ánh sáng bảy màu kia.
Trong nháy mắt khi ánh sáng bảy màu xuất hiện thì những con Xích Điêu vốn đang kiêu ngạo giữa bầu trời bỗng nhiên đáp xuống mặt đất. Chúng nó phát ra những tiếng kêu lớn, người của bộ tộc Thiên Vũ có thể nghe ra đây là tiếng kêu tôn kính khi gặp chủ nhân.
Loài vật hung mãnh như Xích Điêu lúc này lại ôn hòa giống như chim nhỏ vô hại. Sở dĩ, chúng nó đáp xuống là bởi vì chúng nó tự nhận là không xứng bay cùng với bóng dáng đang ở trên không trung kia.le quy don
Mà mọi người ở mặt đất, khi thấy Xích Điêu có biểu hiện khác thường thì đều nhìn về phía không trung. Vừa liếc mắt một cái đã khiến cho tất cả đều ngây ra, ánh mắt mở lớn không thể chớp mắt, nhưng ngay sau đó bọn họ đều cúi đầu giống như tự biết xấu hổ.
Mặt trời đỏ dần lặn đi, đôi cánh cầu vồng bảy sắc kia càng nổi bật hơn.
Bên trong đôi cánh đang vỗ nhẹ là một cô gái xinh đẹp mặt đồ đen, tuy bộ dạng chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi nhưng trông lại giống như một thiên thần.
Trên tay nàng cầm pháp trượng, trên pháp trượng là một quả cầu lớn màu lam phát ra ánh sáng màu xanh như ngọc, chiếu sáng cả mặt đất. Dường như mọi vật đều nằm dưới tầm nhìn của nàng. Cô gái đó có gương mặt tuyệt mĩ, người phàm không dám nhìn thẳng.
Trên người cô gái mặt đồ đen lộ ra khí chất vô cùng thanh nhã, cao thượng, trong ánh mắt của nàng lại ẩn giấu anh khí bức người.

Thấy phản ứng của mọi người, Sở Lạc Lạc cũng không thấy bất ngờ, chính xác hơn là nàng không hề để ý ánh mắt những người này nhìn nàng như thế nào.
Nàng chỉ giơ cao pháp trượng trong tay, niệm chúy ngữ. Quả cầu màu lam như có được sinh mệnh, ánh sáng phát ra càng sáng hơn, ánh sáng nhàn nhạt hóa thành vô số tia sáng giống như ánh sáng của mặt trời. Lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng thì những tia sáng đó đã bắn vào cơ thể bọn họ.
Trong nháy mắt khi đám người của dong binh đoàn Bạo Phong và Đế Vương Cốc bị những tia sáng bắn trúng thì bọn họ chỉ kịp hừ một tiếng, sau đó gục trên mặt đất.
Trong khoảnh khắc khi cô gái xuất hiện A Sơn liền nhận ra nàng, khiến hắn kinh ngạc không dứt là thanh pháp trượng trên tay nàng. Kia không phải là thanh thần trượng mà các trưởng lão của bộ tộc Thiên Vũ đã nói là bị Mộng Cơ ăn cắp sao? Tại sao thần trượng lại xuất hiện ở đây, hơn nữa rất rõ ràng là Sở Lạc Lạc vừa mới sử dụng thanh thần trượng này. Một con người bình thường làm sao có thể sử dụng được thần khí của bộ tộc Thiên Vũ chứ. anhtholqd
Những người thấy một màn đó còn có đám người Lệ Vô Ngân, Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng vừa chạy tới.
Sau khi Sở Lạc Lạc thi triển pháp thuật xong, đáp xuống mặt đất. Khi chân nàng vừa đặt xuống đất thì đôi cánh bảy màu kia lập tức biến mất.
"Vô Ngân, theo lời của Ngọc Lưu Ly thì những người này sẽ quên hêt những trí nhớ liên quan đến nhiệm vụ này, về phần xử trí bọn họ như thế nào, ngươi tự quyết định đi."
Nghe vậy, Lệ Vô Ngân hơi vuốt cằm.
Sở Lạc Lạc chỉ cảm thấy đã giải quyết xong một chuyện, cũng không biết tình huống vừa rồi khiến cho mọi người rung động như thế nào.
Lúc này Lãnh Tiêu Nhiên âm thầm thở dài nhẹ nhõm. Vừa rồi, vào lúc Sở Lạc Lạc xòe cánh bay lên thì trong lòng của hắn giống như trống rỗng. Thân ảnh kia càng bay xa thì hắn càng lo lắng khoảng cách giữa nàng và hắn sẽ càng ngày càng xa.
--
Lệ Vô Ngân thương lượng với các trưởng lão xong, quyết định đưa những người này ra ngoài. Bởi vì những người này đã trúng pháp thuật, ba ngày sau mới có thể tỉnh lại, mà lấy tốc độ của Xích Điêu thì chỉ cần nửa ngày là có thể xuyên qua hang động tối đen kia. Nhưng mà nước sông ở cửa hang bên kia thì chiều ngày mai mới rút xuống. Cho nên bọn họ quyết định sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát.
Sau khi hợp thể với thần thú Ngọc Lưu Ly, tuy rằng ma lực của Sở Lạc Lạc đã đạt tới trình độ ma đạo sư nhưng mà sau khi thi triển pháp thuật, nàng vẫn thấy vô cùng mệt mỏi, sớm đã đi nghỉ ngơi. Trừ nàng ra, đối với những người khác, đêm nay nhất định là một đêm mất ngủ.
"Vì sao thần thú kia lại nói là chờ đợi Sở Lạc Lạc đã hai trăm năm rồi?"
Đây là nghi vẫn trong lòng mọi người, cũng bao gồm cả viên thủy tinh đen mà Sở Lạc Lạc vẫn đeo trên cổ.
Trong khoảnh khắc khi Ngọc Lưu Ly xuất hiện thì viên thủy tinh đen đã biết được thân phận của nó. Nhưng mà không thể tưởng tượng được Ngọc Lưu Ly lại nói ra câu nói kia. Với hắn mà nói, Sở Lạc Lạc chỉ là một người có được tinh thần lực rất lớn, là thiên tài ma pháp mà thôi.
Một người có thể khiến cho thần thú nhận làm chủ nhân, tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, nhưng mà ma lực của Sở Lạc Lạc đã tăng đến trình độ ma đạo sư cho nên tinh thần lực cũng nhanh chóng tăng lên.
Vì thế, mới sáng sớm tinh mơ viên thủy tinh đen đã nói: "Nữ nhân, ngươi còn nhớ chuyện đã hứa với ta không?" ddle3quy^^don==
Sở Lạc Lạc vừa mới tỉnh dậy, nghe thấy lời nói của viên thủy tinh đen, thấy giọng điệu nóng vội
của hắn thì có vài phần kinh ngạc.
"Đương nhiên là nhớ rõ, ngươi không cần phải lúc nào cũng nhắc nhở ta đâu."
"Ta cảm thấy, thời cơ đã chín muồi, lấy tu vi hiện tại của ngươi, có thể thử một lần."

Chỉ là thử một lần? Nghe khẩu khí của tảng đá này thì dường như còn chưa thể chắc chắn thành công? Sở Lạc Lạc không khỏi nhíu mày hỏi: "Rốt cuộc đó là nơi nào?"
Viên thủy tinh đen nói: "Ngươi cứ xử lí xong mọi chuyện ở đây rồi nói sau, qua vài ngày nữa ta sẽ nói chuyện với ngươi."
Nói xong, viên thủy tinh đen yên lặng trở lại, không nói gì nữa.
Trời vừa sáng, những người của bộ tộc Thiên Vũ đã chuyển những người kia lên lưng Xích Điêu. Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng đương nhiên không quên hang động kia có khu vực có thể hấp thu ma pháp cho nên cũng ngồi trên một con Xích Điêu.
Sở Lạc Lạc thì lại cưỡi trên thần thú Ngọc Lưu Ly, cũng không phải nàng muốn khoe khoang mà là do hôm qua Lệ Vô Ngân đã nói chuyện Tuyết Cơ hóa thành thần thú cho mọi người. Người của bộ tộc Thiên Vũ rất muốn nhìn xem thần thú đã bảo vệ bọn họ hai trăm năm có hình dáng như thế nào.
Khi bọn họ nhìn thấy Ngọc Lưu Ly, người của bộ tộc Thiên Vũ không nhịn được, toàn bộ quỳ gối xuống, có ít người còn rơi nước mắt.
Còn Ngọc Lưu Ly nói: "Những người bạn của tộc Thiên Vũ, cảm ơn các ngươi đã chiếu cố ta những năm nay. Từ nay về sau, trên đời này chỉ còn Ngọc Lưu Ly, không còn Tuyết Cơ nữa. Chủ nhân của ta sẽ tặng cho mọi người một lời chúc phúc."
Sở Lạc Lạc nghe vậy sửng sốt, sử dụng tâm linh để nói chuyện với Ngọc Lưu Ly: "Chúc phúc cái gì, ta không biết làm nha."
"Chủ nhân, người biết làm, chỉ cần biểu đạt tâm ý của người ra là được.
Tâm ý sao? Hy vọng mọi người của bộ tộc Thiên Vũ có được một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ, từ nay về sau, những phân tranh trần thế sẽ không còn liên quan gì đến những người yêu hòa bình như bọn họ nữa. Mong ước như vậy có được không? lequyd0n.Catho
Sở Lạc Lạc không biết vào lúc nàng đang im lặng niêm trong lòng thì trêm bầu trời lặng im xuất hiện một đám mây bảy sắc, còn người của bộ tộc Thiên Vũ đều nhắm hai mắt, giống như đã nhận được lời chúc phúc đến từ nội tâm của nàng.
Cưỡi thần thú Ngọc Lưu Ly, Sở Lạc Lạc dẫn đầu đoàn người, đi đến chiếc thuyền u linh. Những u linh này khi nhìn thấy Sở Lạc Lạc xuất hiện thì có vẻ vô cùng kích động, dường như đã ở đây đợi nàng rất lâu.
Nhưng mà chúng nó lại rất sợ hãi thần thú Ngọc Lưu Ly cho nên không dám tới gần.
Sở Lạc Lạc không để cho chúng nó chờ lâu, thi triển quang minh ma pháp. Dưới sự bao phủ của ánh sáng trắng, những u linh này dần biến thành khói nhẹ, biến mất trong không khí.
Nhìn những u linh đã buông bỏ chấp niệm với trần thế, Sở Lạc Lạc mỉm cười, nụ cười kia rơi vào mắt mọi người. Lệ Vô Ngân nhìn cô gái cưỡi thần thú kia, bỗng nhiên nhớ tới ngày đó ở Thủy Hàn Thành.
Lúc đó, Sở Lạc Lạc vẫn trong hình hài của một cô bé mười hai tuổi nhưng mà trên thân thể của nàng đã có một loại tang thương không hợp tuổi, sự tang thương đó luôn vô tình hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Trong nháy mắt khi nàng siêu độ cho vong linh, Lệ Vô Ngân nhớ lại lần nàng trị liệu cho đứa bé kia. Lúc đó nàng cũng cười như thế này, vẫn ấm áp như vậy, thánh khiết như vậy...
Nhìn thấy nụ cười quen thuộc kia, Lệ Vô Ngân cũng không nhịn được mà cong môi cười như gió xuân.
Chưa bao giờ nhìn thấy thiếu tộc trưởng như vậy A Sơn có hơn giật mình.
Hắn lại càng không biết trong lòng Lệ Vô Ngân đang nghĩ: Lạc Lạc, ta quyết định vĩnh viễn ở lại đây, bảo vệ người trong tộc của ta, giống như lời chúc phúc của ngươi. Ta sẽ nhớ kĩ nụ cười của ngươi, vĩnh viễn bảo vệ mảnh đất ấm áp và thành khiết này.
===
Anh Vô Ngân nghĩ thế này là biết anh chỉ có thể ngậm ngùi đứng phía sau chị làm nam phụ rồi = =

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.