Linh Kiếm Tôn

Chương 48: Tuyệt không mềm lòng




“Lưu Hương, ngươi có ý kiến gì không?” Sở Hành Vân mở miệng hỏi Thủy Lưu Hương, hắn có vẻ tôn trọng quyết định của nàng.
“Chỉ cần là quyết định của Vân ca ca thì cho dù là bất cứ việc gì, ta đều có thể đáp ứng!” Thủy Lưu Hương nhìn Sở Hành Vân, vừa nói vừa nở một cười làm đám người chung quanh đều có chút xúc động.
Sở Hành Vân cũng mỉm cười nhìn Thủy Lưu Hương, trong lòng hắn cảm thấy rất ấm áp. Sau đó, hắn quay sang Lâm Băng Ly nói: “Ý tốt của Cửu Hàn Cung ta xin nhận, mời ngươi trở về.”
Nghe vậy, Lâm Băng Ly cực kỳ bất ngờ, cảm thấy hẳn là mình vừa nghe lầm.
Sau nhiều lần xác nhận, nàng rốt cục không kìm chế được tức giận trong lòng, quát lớn: “Sở Hành Vân, ta đã nói rõ ràng như vậy, lẽ nào ngươi còn nghe không hiểu sao? Nếu không tiến vào Cửu Hàn Cung, Thủy Lưu Hương căn bản không có khả năng nắm trong tay Cửu Hàn Tuyệt Mạch, thậm chí sẽ chết cực kỳ đau khổ, mà nửa năm công sức chăm sóc của ngươi sẽ không có bất kỳ ý nghĩa gì!”
“Ta sẽ không để cho Lưu Hương chịu bất kỳ đau đớn nào, đồng thời ta cũng tuyệt không để cho nàng rời khỏi ta. Về phần hàn khí Cửu Hàn Tuyệt Mạch thì không cần nhọc công của các ngươi, ta sẽ tự ra tay áp chế.” Lời nói của Sở Hành Vân cực kỳ cương quyết, đồng thời dùng tay làm dấu mời với Lâm Băng Ly.
“Ra tay áp chế? Ngươi dựa vào cái gì để áp chế?”
Lâm Băng Ly giận quá hóa cười, tựa hồ là nghe được chuyện cực kỳ hài hước, giọng nói châm chọc: “Cửu Hàn Tuyệt Mạch cực kỳ kinh khủng, ngươi ếch ngồi đáy giếng căn bản không có hiểu biết về nó. Ngay cả thế lực to lớn như Cửu Hàn Cung chúng ta đều cần mượn kỳ vật Tuyệt Hàn Huyết Ngọc mới có thể miễn cưỡng ngăn chặn, thật buồn cười là ngươi lại còn dám buông lời nói mình có thể ra tay áp chế!”
“Nhưng như vậy cũng tốt.”
Đã trở mặt nên giọng nói của Lâm Băng Ly cũng trở nên lạnh lùng. Nàng ta không còn nói lời khuyên bảo mà lạnh lùng nói: “Trước tiên, ta cho ngươi đắc ý một chút. Theo thời gian, hàn khí trong cơ thể Thủy Lưu Hương sẽ càng ngày càng nhiều, đến lúc vô pháp áp chế ngươi tự nhiên sẽ đi cầu ta, quỳ xuống mong ta nhận lấy Thủy Lưu Hương mà thôi.”
Lâm Băng Ly dùng một loại ánh mắt từ trên cao nhìn xuống nhìn Sở Hành Vân, trong giọng nói tràn đầy tự tin, tựa như đã thấy dáng dấp Sở Hành Vân thương cảm quỳ gối trước mặt nàng cầu khẩn.
Sau khi nói xong, thân hình của nàng ta ngay lập tức biến mất tựa như từ đầu tới giờ cũng không có xuất hiện tại Sở trấn vậy, chỉ còn sót lại hàn khí đóng thành băng trên mặt đất làm chứng cho tất cả việc vừa phát sinh.
Đến tối, màn đêm đen kịt bao phủ xuống, trên bầu trời xuất hiện một vầng trăng tròn sáng, tỏa ra ánh trăng nhu hòa.
Sở Hành Vân đứng ở bên trong đình viện, ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn kia, hơi chút chăm chú ngắm nhìn. Còn Thủy Lưu Hương đứng ở bên cạnh hắn, đồng dạng cũng ngẩng đầu ngắm nhìn vầng trăng trên bầu trời.
Một mặt trăng, hai người.
Toàn bộ bầu không khí trong đình viện có vẻ yên tĩnh, êm đềm làm cho người ta không đành lòng đánh vỡ.
“Lưu Hương, ngươi có nghĩ là ta ích kỷ không?” Giọng nói của Sở Hành Vân bỗng vang lên, trong giọng nói có mang theo vài phần cảm thán.
Thủy Lưu Hương lắc đầu nói: “Ta nói rồi, chỉ cần là quyết định của Vân ca ca thì ta đều có thể đáp ứng. Hơn nữa, Vân ca ca đã nói là biết cách giúp ta ngăn chặn hàn khí Cửu Hàn Tuyệt Mạch, đối với việc này ta tuyệt đối không có chút nào nghi ngờ.”
Sở Hành Vân hơi sửng sốt, sau đó hắn khẽ nhếch miệng lên cười, khóe miệng tạo thành một cái vòng cung, đồng thời đưa tay ôm Thủy Lưu Hương vào trong ngực.
“Ưm”
Thủy Lưu Hương theo bản năng phát ra một tiếng hờn dỗi, khuôn mặt nàng đỏ bừng nhưng cũng không có đẩy Sở Hành Vân ra. Nàng có thể cảm giác được sự ấm áp phát ra từ trên người của Sở Hành Vân, nó rất thoải mái, tràn đầy tình yêu thương.
Sáng sớm hôm sau, lúc trên bầu trời còn bóng mờ của ánh trăng.
Sở Hành Vân dặn dò Sở Hổ cùng Diêm Độc quản lý tốt Sở trấn, còn bản thân hắn thì mang theo Thủy Lưu Hương đi đến Bách Bảo Lâu.
Dựa vào thực lực hiện tại của hắn thì còn xa mới có thể giải quyết Cửu Hàn Tuyệt Mạch. Bây giờ, biện pháp duy nhất là thông qua đan dược ngăn chặn hàn khí tràn đầy cơ thể, dẫn tới bùng phát Cửu Hàn Tuyệt Mạch.
Bây giờ, Sở Hành Vân vẫn chưa thể nào luyện chế ra đan dược như vậy nên nhất định phải mượn nhờ sự trợ giúp từ Tần Vũ Yên.
“Vũ Yên tiểu thư đâu?”
Một người thị nữ dẫn Sở Hành Vân đi vào Bách Bảo Lâu, khẽ lắc đầu nói: “Vũ Yên tiểu thư đang mật đàm cùng thành chủ, còn chưa có đi ra.”
Sắc mặt của mặt Sở Hành Vân không chút thay đổi nói: “Ngươi cứ nói có Sở Hành Vân cầu kiến, nàng tự nhiên sẽ đi ra.”
Người thị nữ nhất thời không biết làm sao. Nàng cũng biết rõ ràng thân phận của Sở Hành Vân, không chỉ là gia chủ Sở gia mà còn có giao tình rất sâu cùng Tần Vũ Yên, ngay cả Tần Vũ Yên đều phải lấy lễ đối đãi với hắn.
Thế nhưng hôm nay thành chủ thành Tây Phong đột nhiên đi tới Bách Bảo Lâu tìm Tần Vũ Yên nói chuyện gì đó khá quan trọng, còn nói mặc kệ phát sinh bất cứ chuyện gì đều không cho phép quấy rầy.
“Nếu như Tần Vũ Yên có trách tội, tất cả hậu quả đều do ta gánh chịu, tất cả tổn thất của ngươi cũng do ta bồi thường.” Sở Hành Vân nhìn thấu lo lắng của thị nữ, giọng vẫn bình thản nói.
Thị nữ nhất thời run rẩy cả người, khuôn mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, trên trán bắt đầu chảy ra mồ hôi. Nàng đắc tội không nổi Tần Vũ Yên, cũng đắc tội không nổi Sở Hành Vân, cho dù làm theo ý của bất kì bên nào thì nàng đều có khả năng phải chịu hậu quả cực kỳ lớn.
Lúc này, đám người ở bên trong Bách Bảo Lâu đều tụ tập lại, đưa ánh mắt tò mò nhìn sang.
Sở trấn quật khởi là chuyện được bàn tán nhất hiện nay, đồng thời cái tên Sở Hành Vân cũng được mọi người biết đến. Bọn họ vừa nghe Sở Hành Vân nói thì trong lòng thì không khỏi âm thầm khiếp sợ.
Tên Sở Hành Vân này thật to gan, ngay cả lời nói của thành chủ thành Tây Phong cũng không để vào mắt, lại muốn Tần Vũ Yên đi ra tiếp đãi hắn. Theo bọn họ thì tuy Sở gia mạnh nhưng so với phủ thành chủ không phải là một đẳng cấp.
Lúc mọi người đang châm biếm, trào phúng Sở Hành Vân thì từ xa truyền đến âm thanh vui mừng của Tần Sơn: “Ngày hôm nay, là ngọn gió nào thổi Sở gia chủ tới đây. Ta không có tiếp đón từ xa, thất lễ rồi.”
Thị nữ vừa nghe âm thanh này, lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lui xuống.
“Ta không muốn nói nhiều lời vô ích. Ngươi bảo Tần Vũ Yên đi ra đây, ta dự định luyện chế một ít đan dược, cần sự hỗ trợ của nàng.” Sở Hành Vân nói ngay vào điểm chính khiến cho Tần Sơn bỗng ngây ngẩn cả người.
Ngày hôm nay đã có chuyện gì xảy ra, không ngờ Sở Hành Vân lại muốn Tần Vũ Yên hỗ trợ hắn luyện đan.
Vừa nghe lời nói của Sở Hành Vân, trong lòng của đám người trong Bách Bảo Lâu đều dâng lên cảm giác quái dị.
Tần Vũ Yên là ai?
Là người trong thế lực phía sau quản lý Bách Bảo Lâu, dung mạo như tiên, thực lực sâu khó lường, còn có thiên phú đan đạo cực kỳ kinh người. Lẽ nào Sở Hành Vân không biết số người đăng ký tìm Tần Vũ Yên nhờ hỗ trợ luyện đan đã xếp hàng đến tận năm sau?
“Ta tưởng rằng Sở trấn quật khởi, tên Sở Hành Vân này cũng có chút bản lĩnh nhưng xem ra là một tên ăn chơi trác táng, Tần Vũ Yên căn bản sẽ không thèm để ý tới hắn, nói không chừng còn có thể bị đánh đuổi ra khỏi Bách Bảo Lâu.”
“Vì luyện đan mà không tiếc đắc tội thành chủ, Sở gia lần này ắt hẳn phải gặp xui xẻo.”
Không ít người bắt đầu nghị luận, xen lẫn đó là trào phúng cay độc, nghiễm nhiên là một bức xem kịch vui hình dạng. Cảnh tượng này làm Thủy Lưu Hương có chút sợ hãi, hơi kéo ống tay áo của Sở Hành Vân, dường như không muốn để cho Sở Hành Vân vì mình mà đắc tội thành chủ thành Tây Phong.
Trên trán Tần Sơn bắt đầu chảy mồ hôi. Nếu như là bình thường, hắn khẳng định sẽ mang Sở Hành Vân đi gặp Tần Vũ Yên.
Nhưng ngày hôm nay, thành chủ thành Tây Phong đến nói là có một ít tin tức tuyệt mật liên quan tới Hoàng Thành. Mấy tin tức này đối với Tần Vũ Yên rất trọng yếu, là tuyệt mật trong tuyệt mật, không thể để cho bất luận kẻ nào có thể quấy rầy.
“Sở gia chủ, người có thể đợi trong chốc lát không?” Tần Sơn hậm hực nói, trên miệng nở một nụ cười có vẻ miễn cưỡng.
Sự kiên trì của Sở Hành Vân dần dần mất đi, thanh âm của hắn mang theo sự lanh lẽo: “Một câu cuối cùng, gọi hay không gọi!”
“Này...” Tần Sơn bị thái độ của Sở Hành Vân hù dọa.
Sắc mặt của hắn trở nên trắng xám làm đám người ở đây tức thì bị sợ đến thất hồn lạc phách. Tên Sở Hành Vân này lại dám lớn tiếng quát cả Tần Sơn...
“Tốt lắm! Đã như vậy, Lưu Hương, chúng ta đi.” Sở Hành Vân lạnh lùng nói.
Sau đó hắn xoay người mang theo Thủy Lưu Hương muốn rời đi.
Thấy thế, Tần Sơn bắt đầu thở phào nhẹ nhõm, cả người căng thẳng vừa mới chuẩn bị thả lỏng xuống thì đột nhiên nghe được âm thanh của Sở Hành Vân đã đi đến trước cửa ra vào nói rằng: “Tần Sơn, ta tìm Tần Vũ Yên nhờ hỗ trợ luyện chế đan dược là cho nàng một cái kỳ ngộ. Lần này mà bỏ lỡ thì lần sau, cho dù nàng tự mình đến Sở trấn cầu ta, ta cũng sẽ không đồng ý.”
Dịch giả: lushi
Team dịch Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: truyệnyy.com

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.