Linh Kiếm Tôn

Chương 18: Vô sỉ vu tội




“Ngươi thua!” Sở Hành Vân đứng cầm kiếm, nói ra hai chữ cực kỳ rõ ràng.
Ngoại trừ giọng nói của hắn thì cả từ đường không còn bất cứ âm thanh nào.
Tất cả mọi người sững sờ tại chỗ, trong đầu hồi tưởng lại hình ảnh vừa rồi. Nó giống như là mộng ảo vậy, làm cho bọn họ khó có thể tin được.
Thua! Sở Hải đường đường là đệ nhất thiên tài Sở gia không ngờ lại thua!
Sở Hải có Võ Linh U Linh Ma Lang, tu vi càng đạt đến cảnh giới Thối Thể Cảnh lục trọng thiên. Hắn toàn lực xuất thủ, cuối cùng lại bị đánh bại bởi Sở Hành Vân có Võ Linh cùng tu vi đều xa không bằng hắn!
“Không hổ là thiếu gia, khổ luyện kiếm chiêu mấy ngày, quả nhiên cường hãn. Một kiếm liền dễ dàng đánh bại Sở Hải!” Sở Hổ đứng ở trong đám người vô cùng kích động lớn tiếng hoan hô.
Nghe Sở Hổ nói, vẻ kinh ngạc trên mặt đám người càng rõ rệt, thậm chí là không hẹn mà cùng hít mạnh vào một hơi.
Kiếm chiêu vừa rồi, Sở Hành Vân chỉ khổ luyệna mấy ngày?
Ngay lập tức, Sở Hải cảm thấy cực kỳ khó chịu, một tia may mắn sâu trong nội tâm triệt để biến mất.
Ngay từ đầu hắn đã trào phúng Sở Hành Vân là một tên phế vật, tốc độ tu luyện thua xa hắn. Nhưng sau đó, hắn liền bị tu vi của Sở Hành Vân hung hăng đánh một cái bạt tai.
Tiếp đó, Sở Hải cùng Sở Hành Vân đánh một trận. Hắn sử dụng võ học nhân cấp cao giai U Linh Trảo, muốn lấy tư thái bá đạo đòi lại mặt mũi, làm cho Sở Hành Vân trả giá bằng máu.
Kết quả, Sở Hải thua cực kỳ thảm, thậm chí chỉ cần thấy Võ Linh của Sở Hành Vân thì trong nội tâm của hắn lại dâng lên cảm giác sợ hãi.
Mà vừa rồi Sở Hổ lại còn nói Sở Hành Vân chỉ mới tu luyện kiếm chiêu kia được mấy ngày!
Điều này làm cho tất cả mọi người trong từ đường không nhịn được rùng mình một cái.
Thiên tài, đây mới thật sự là thiên tài!
Phẩm cấp của Võ Linh cùng với tu vi đều không bằng đối thủ nhưng cuối cùng vẫn có thể chiến thắng cường địch, đạt được thắng lợi!
“Ta không tin, ta tuyệt đối không tin!” Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của đám người, Sở Hải đứng lên. Hắn giống như là nổi điên lên vậy, giọng nói đầy vẻ không thể tin: “Sở Hành Vân, ngươi là một tên phế vật, làm sao có thể đánh bại đệ nhất thiên tài như ta, ở đây nhất định có vấn đề!”
Hai mắt Sở Hải trở nên đỏ bừng, tiên huyết đã nhuộm đỏ áo bào nhưng hắn tựa như vẫn chưa phát giác ra, trong mắt của hắn chỉ còn lại hình ảnh của Sở Hành Vân.
Luận tu vi, Sở Hải cao hơn Sở Hành Vân hai cảnh giới.
Luận Võ Linh, Sở Hải cũng cao hơn Sở Hành Vân hai cái cấp bậc.
Luận võ học, Sở Hải tu luyện U Linh Trảo tới mức nhuần nhuyễn. Một trảo vừa ra bóng sói liền hiện, hầu như có thể đánh bại đối thủ cùng cảnh giới.
Hắn có nhiều ưu thế như vậy nhưng kết quả cuối cùng vẫn là thua.
Nếu bất kì ai gặp tình huống như vậy thì đều có thể trở nên điên cuồng, thậm chí sẽ bắt đầu hoài nghi bản thân hắn, cuối cùng trở thành một tên ngu ngốc.
Vẻ mặt Sở Hành Vân vẫn không thay đổi chút nào, ánh mắt lạnh lùng nhìn Sở Hải, nói: “Thắng làm vua, thua làm giặc. Sở Hải, ngươi đã thua. Cho dù ngươi không công nhận thì đây đều là sự thực. Hơn nữa, ở đây ta khuyên ngươi một câu. Bắt đầu từ hôm nay, bất cứ khi nào ngươi thấy ta xuất hiện thì đều phải gọi ta là gia chủ, ba chữ Sở Hành Vân này, ngươi còn chưa có tư cách gọi!”
“Ngươi...” Sở Hải tức đến run cả người, cả khuôn mặt bởi vì phẫn nộ mà vặn vẹo.
Lúc còn chưa chiến đấu kịch liệt, Sở Hải từng thách đố với Sở Hành Vân rằng nếu như Sở Hành Vân có thể chiến thắng hắn thì Sở Hải thừa nhận Sở Hành Vân là gia chủ mới của Sở gia.
Hiện tại, Sở Hải đã bị đánh bại. Dựa theo lời nói thì hắn nên gọi Sở Hành Vân một tiếng “gia chủ”.
Nghe Sở Hành Vân nói như vậy thì ở sâu trong nội tâm hầu hết mọi người đều có một tia tán thành. Ngày hôm nay, Sở Hành Vân thể hiện ra thực lực, tài lực cùng với quyết đoán rất xuất sắc, thật sự có tư cách trở thành gia chủ mới của Sở gia.
“Sở Hành Vân, ta coi như là...” Hai mắt Sở Hải tràn đầy âm lệ, trừng mắt với Sở Hành Vân nói. Nhưng hắn chỉ vừa nói được phân nửa thì Sở Bình Thiên đột nhiên bước ra, đứng chắn trước người của hắn, nói: “Hải nhi, ngươi lui ra.”
“Phụ thân!”Sở Hải không cam lòng kêu lên một tiếng nhưng thấy lãnh ý trong mắt Sở Bình Thiên thì trong lòng hắn run lên không dám nói cái gì nữa, cắn răng lùi lại về phía sau.
Sở Bình Thiên nhìn Sở Hành Vân, một lát sau, hắn đột nhiên cười nói: “Sở Hành Vân, tài lực cùng thiên phú của ngươi thật sự có tư cách kế thừa vị trí gia chủ. Nhưng trước đó, ngươi phải đem nhẫn trữ vật giao ra đây để ta kiểm tra một phen.”
“Nhẫn trữ vật?” Sở Hành Vân cau mày lại.
Sở Bình Thiên gật đầu, cố ý đề cao âm thanh nói: “Tất cả mọi người đều biết ngươi chân chính là một tên phế vật nhưng chỉ qua vài ngày thì ngươi bỗng có tài phú khổng lồ, tu vi và thực lực đều trở nên mạnh mẽ, thậm chí còn có cả nhẫn trữ vật quý giá. Việc này thực sự khó có thể dùng lẽ thường giải thích.”
“Tất cả những thứ ta có được đều danh chính ngôn thuận. Ngươi chỉ dùng một câu nói liền muốn kiểm tra nhẫn trữ vật của ta, cái lý do này quá gượng ép!” Sở Hành Vân phản bác cười nói, ánh mắt hắn nhìn Sở Bình Thiên tựa như nhìn một kẻ ngốc.
Nhìn thấy Sở Hành Vân biểu lộ như vậy, Sở Bình Thiên không chỉ không giận mà trong lòng hoàn lại nổi lên một chút mừng rỡ.
Dựa vào khí thế vừa rồi của Sở Hành Vân, chuyện thừa kế vị trí gia chủ cơ hồ là chuyện ván đã đóng thuyền, cho dù Sở Bình Thiên có cố gắng phản bác thì cũng khó mà ngăn cản được chuyện này.
Hắn nói muốn kiểm tra nhẫn trữ vật của Sở Hành Vân thuần túy là chỉ muốn làm khó dễ một phen, xem có thể hay không kéo dài thời gian.
Thật sự không nghĩ tới, Sở Hành Vân lại thể hiện ra sự chống cự như vậy.
Sau khi suy tư tính toán một lát, Sở Bình Thiên nói: “Sở Hành Vân, nếu ngươi là người bình thường, đương nhiên ta sẽ không để ý tới. Nhưng nếu ngươi trở thành gia chủ của Sở gia thì từ nay về sau, nhất cử nhất động của ngươi đại biểu cho Sở gia chúng ta. Thân là đại trưởng lão Sở gia, ta có tư cách và nghĩa vụ tiến hành điều tra ngươi thật kĩ lưỡng a!”
Nói đến đây, Sở Bình Thiên lộ ra một nụ cười đắc ý, giọng nói lạnh lùng tiếp tục vang lên: “Trừ phi trong lòng ngươi có quỷ, bên trong nhẫn trữ vật có cất giấu thứ gì đó không dám để lộ ra ngoài ánh sáng. Nếu không thì ngươi cần gì phải che che giấu giấu như vậy?”
“Đại trưởng lão nói cực phải, ta đã sớm cảm giác tên Sở Hành Vân này có chuyện. Hành động của hắn hôm nay cùng bình thường hoàn toàn khác nhau, rất có thể là thông đồng với người khác muốn hãm hại Sở gia ta!” Lúc này, nhị trưởng lão nhảy ra chỉ vào Sở Hành Vân mắng. Không ngờ, hắn lại nói xấu Sở Hành Vân, biến hắn thành kẻ âm hiểm giả dối.
Giọng nói lạnh lẽo của Sở Hành Vân lập tức vang lên:“Vô sỉ ngậm máu phun người! Các ngươi còn mặt mũi hay không?”
Hắn chưa từng gặp qua người vô liêm sỉ như vậy. Không ngờ bọn họ lại mượn cớ như vậy mà hắt nước bẩn lên người hắn.
“Sở Hành Vân, ngươi thấy sự tích bại lộ, không chỉ có không biết nhận sai còn lớn tiếng chửi rủa. Người đâu, lập tức xuất thủ đem tên cuồng đồ này bắt giữ, nhốt vào nhà lao cho ta!” Sở Bình Thiên quát to một tiếng.
Trong nháy mắt, một đội hộ vệ xuất hiện từ phía sau đám người đi tới bao vây xung quanh Sở Hành Vân.
Sở Hành Vân đưa mắt nhìn hộ đội vệ xung quanh, cười lạnh nói: “Chỉ bằng suy đoán này của đại trưởng lão liền vận dụng đội hộ vệ đem ta nhốt vào nhà lao? Đại trưởng lão cũng quá bá đạo quá đi!”
Sở Hành Vân đương nhiên hiểu nếu như hắn bị giam vào nhà lao tăm tối thì chẳng khác nào mất đi khả năng nói chuyện.
Đến lúc đó, Sở Bình Thiên không những có thể tùy ý chồng tội danh lên trên người hắn mà cho dù âm thầm giết người diệt khẩu thì cũng chẳng ai hay biết. Có thể nói là cục diện đã hoàn toàn do Sở Bình Thiên khống chế.
“Sở Bình Thiên ta hành sự quang minh lỗi lạc. Tất cả suy nghĩ cũng là vì Sở gia. Ngược lại, ngươi giấu đầu giấu đuôi, lòng mang kế hoạch nham hiểm. Dựa vào hai điểm này thì ta liền có quyền đem ngươi đuổi ra Sở gia.”
Sở Bình Thiên thể hiện một cái dáng dấp đại nghĩa, bàn tay bỗng nhiên vung lên, quát: “Hộ vệ đội nghe lệnh, bắt Sở Hành Vân!”
“Vâng!” Đội hộ vệ cùng nhau hô to dậm chận tiến về phía trước, trường thương quét ngang làm cả từ đường đều trở nên hỗn loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.