Linh Kiếm Tôn

Chương 104: Bạo Động Cổ Quái




Không lâu sau khi đám người Lý Dật rời đi, Sở Hành Vân cũng bắt đầu cảm nhận được mặt đất rung chuyển, hắn vừa quay đầu lại đã thấy vô số linh thú đang cắm đầu chạy như điên, trong mắt chúng toát ra màu đỏ như máu.
- Phong Lôi!
Sở Hành Vân cố nén cơn đau, linh kiếm quét ngang, Phong Lôi kiếm khí nhắm về đàn thú chém tới.
Nhưng số lượng linh thú đúng là quá nhiều. Phong Lôi kiếm quang chém vào bầy thú lập tức biến mất, đám linh thú vẫn tiếp tục lao đầu về hướng Sở Hành Vân, trên người tỏa ra khí tức hung bạo giống như phát điên.
Khoảng cách giữa Sở Hành Vân với bầy thú ngày càng gần, sắc mặt của hắn càng trở nên khó coi.
Kiếm khí vừa nãy của Lý Dật không chỉ làm tổn thương kinh mạch của hắn mà ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng ảnh hưởng nghiêm trọng.
Nếu ở nơi an toàn thì hắn có thể tiến vào không gian của Luân Hồi Thạch để dưỡng thương, nhưng tình huống bây giờ quá nguy hiểm, hắn không có một chút thời gian nào để tĩnh tâm ngưng thần.
Âm thanh ùng ùng truyền đến, Sở Hành Vân vô cùng ngạc nhiên khi thấy giữa bày thú xông ra một con linh thú có bộ lông màu đỏ vô cùng mạnh mẽ, thân hình giống với loài hổ nhưng trên đầu lại có một cái sừng dài, quanh thân nó tỏa ra khí tức tro đen, nơi nó đi qua tất cả linh thú khác đều né tránh không dám cản trở.
- Địa Linh Cảnh!
Khuôn mặt Sở Hành Vân nhăn lại, bị bầy thú vây quanh đã nguy cơ trùng trùng, hiện tại lại còn xuất hiện linh thú Địa Linh Cảnh.
Chỉ thấy đầu linh thú kia lao ra khỏi bầy, ánh mắt màu đỏ tươi khóa chặt Sở Hành Vân, nó nổi giận gầm lên một tiếng, khí tức tro đen trên người hóa thành một đạo phong nhận đánh tới.
- Liều mạng!
Sở Hành Vân cắn răng một cái rồi đem Trảm Không Kiếm giơ lên thật cao.
Oanh!
Phong nhận đánh xuống nhưng lại bị một đạo tuyết trắng ngăn cản, hai loại lực lượng va chạm trên không trung rồi đồng thời biến mất, dư chấn thổi áo quần của Sở Hành Vân bay phất phới.
- Đây là... Tuyết?
Sở Hành Vân mở to hai mắt, hắn phát hiện ở trên bầu trời đang có hoa tuyết nhẹ nhàng rơi.
Nhưng bông hoa tuyết này rơi trên người đám linh thú liền tỏa ra khí tức cực kì lạnh lẽo, đông cứng toàn bộ linh thú.
- Đi theo ta!
Một bóng hình xinh đẹp đáp xuống bên cạnh Sở Hành Vân, Sở Hành Vân chăm chú nhìn lại thì phát hiện người tới đúng là Tuyết Khinh Vũ.
Vào lúc này nàng giống như là một tinh linh đang điều khiển tuyết, hai tay khẽ động, vô số bông tuyết bay vọt về hướng bầy thú khiến cho địa hình kết tầng tầng băng sương ngăn trở thế tiến công của bầy thú.
- Đi mau, ta ngăn không được chúng nó lâu đâu.
Tuyết Khinh Vũ lại nói một câu khiến Sở Hành Vân phục hồi lại tinh thần, hắn cố gắng ép ra một phần linh lực cuối cùng trong người, thân thể chuyển động điên cuồng chạy.
Thấy thế Tuyết Khinh Vũ cũng xoay người thoát ra khỏi vòng chiến, chạy về hướng của Sở Hành Vân.
Cùng một thời điểm, tiếng răng rắc vỡ vụn vang lên, hàn băng đóng trên người linh thú vỡ vụn, bầy thú hoàn toàn khôi phục lại tự do, chúng liên tục rống giận khiến cho cả tòa rừng rậm đều chấn động.
- Có vẻ chúng ta trốn thoát rồi.
Tuyết Khinh Vũ nhìn bầy linh thú phía sau không tiếp tục truy đuổi liền thở phào nhẹ nhõm.
Lấy tu vi hiện tại của nàng muốn đối phó linh thú Địa Linh Cảnh có phần hơi quá sức, nàng có thể hạn chế chúng trong một khoảng thời gian ngắn đã rất tốt rồi.
- Tại sao ngươi lại cứu ta?
Sở Hành Vân nhìn nhìn cô gái tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành trước mặt, trong mắt lộ ra vài phần khó hiểu, hắn cho rằng Tuyết Khinh Vũ cũng muốn đưa hắn vào chỗ chết, không ngờ lại cứu hắn trong lúc nguy nan nhất.
Nghe Sở Hành Vân nói, Tuyết Khinh Vũ biến sắc, nàng không phẫn nộ ngược lại cuối đầu nhã nhặn:
- Lần trước tất cả là do ta đã hiểu lầm ngươi, xem ngươi là một tên tiểu nhân hèn hạ, xin ngươi bỏ qua.
- Cái gì?
Ánh mắt Sở Hành Vân co lại.
Hắn có thể cảm giác được một tia áy náy trong mắt Tuyết Khinh Vũ, lời này của nàng cũng là thật lòng, không một chút giả tạo, không ngờ nàng ta vì hiểu lầm hắn mà thật sự áy náy.
- Sau vụ việc lần trước, ta vẫn muốn tìm ngươi để xin lỗi, đáng tiếc vẫn không thực hiện được, mãi cho đến vừa rồi ta phát hiện ra có người đang chiến đấu, cuối cùng lại tìm thấy ngươi.
Tuyết Khinh Vũ có vài phần ủy khuất nói, nàng thấy Sở Hành Vân trầm mặc không nói còn tưởng rằng hắn vẫn còn trách nàng, không muốn bỏ qua.
Sở Hành Vân thấy được sự ủy khuất trong mắt Tuyết Khinh Vũ, ánh mắt cũng không còn đề phòng, hắn mở miệng nói:
- Dù sao ngươi cũng bị tên Lý Dật lừa gạt, chuyện này dừng ở đây thôi.
Đôi mắt Tuyết Khinh Vũ sáng ngời, nàng nhìn Sở Hành Vân, nét ủy khuất trên mặt đã biến mất.
- Được rồi, mà có chuyện gì xảy ra với bầy thú vậy?
Sở Hành Vân thay đổi đề tài, hắn chỉ vào bầy linh thú đang điên cuồng nói.
Hắn đã tỉ mỉ quan sát một chút, lần linh thú bạo động này hoàn toàn khác với thú triều.
Thú triều chính là do vô số linh thú kết bạn mà tạo thành, vô cùng dũng mãnh, phá hủy tất cả mọi thứ trên đường đi của chúng, gần như không sinh linh nào có thể tránh khỏi.
Nhưng những linh thú trước mắt này lại giống như phát điên vật, bọn chúng hoặc chém giết lẫn nhau, hoặc điên cuồng lao về phía trước, không hề có một quy luật nào cả, hoàn toàn khác biệt với thú triều.
- Ta cũng không rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, ta chỉ biết ở Mê Vụ Sâm Lâm cứ cách một khoảng thời gian thì linh thú lại bạo động, hơn nữa...
Tuyết Khinh Vũ đột nhiên nhíu mày, ngưng trọng nói:
- Lần linh thú bạo động này xuất hiện quá bất ngờ, hoàn toàn không có một dấu hiệu báo trước nào, mà những linh thú xuất hiện lần này cũng vô cùng cường hãn.
Sở Hành Vân nhìn theo hướng ánh mắt của Tuyết Khinh Vũ thì phát hiện cách đó không xa vừa xuất hiện một bầy thú, mà ở giữa bầy thú có vài con linh thú Địa Linh Cảnh đang chém giết lẫn nhau.
Không chỉ ở phía trước mà bên trái, bên phải, đằng sau, gần như tất cả mọi hướng đều xuất hiện cuồng bạo thú triều, không ngờ bọn họ lại bị vây lại ở giữa, không có cách nào mạnh mẽ lao ra.
- Tình huống hiện tại có vẻ chúng ta phải cứng rắn chống đỡ.
Tuyết Khinh Vũ cắn răng, trên người tràn ngập bông tuyết lạnh giá, nàng quay sang Sở Hành Vân nói:
- Ta đã phát ra tín hiệu, có lẽ rất nhanh sẽ có người tới cứu chúng ta.
- Chỉ sợ là chúng ta không thể chờ đến lúc đó.
Sở Hành Vân nhìn về phía trước, lúc này bầy thú xung quanh hình như phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ nên mạnh mẽ xông tới.
Bầy thú có số lượng linh thú vô cùng khổng lồ, lại có vài đầu linh thú Địa Linh Cảnh, may mà thực lực của Sở Hành Vân và Tuyết Khinh Vũ bất phàm nếu không đã bị giết chết ngay lập tức.
- Phía bên kia hình như không có bầy thú, mau chạy qua bên đó trốn đi.
Sở Hành Vân chỉ chỉ về phía sau, nơi đó có sương mù dày đặc bao phủ dĩ nhiên sẽ không phát hiện được con linh thú nào.
Tuyết Khinh Vũ nhìn về phía bên đó, sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng xám, nói:
- Bên kia là khu vực trung tâm của Mê Vụ Sâm Lâm, quanh năm sương mù dày đặc. Nghe đồn nếu tiến vào trong đó sẽ hoàn toàn mất phương hướng, không có cách nào thoát ra ngoài mà bị vây sống.
- Thà bị vây sống có lẽ vẫn tốt hơn bị linh thú nuốt chửng?
Sở Hành Vân nhìn Tuyết Khinh Vũ nghiêm túc nói khiến cho thần sắc của nàng có hơi khó khăn, nàng nhìn bầy linh thú đang tới gần, trong mắt không ngừng lóe ra tia sáng suy tư.
- Đi thôi!
Cuối cùng Tuyết Khinh Vũ cũng làm ra quyết định, bông tuyết phóng ra, bao bọc nàng và Sở Hành Vân vào trong rồi không ngừng lao đầu vào trung tâm Mê Vụ Sâm Lâm mà không hề quay đầu lại.
Hai người vừa rời đi, lũ linh thú đã tới nơi họ vừa đứng, vô số cặp mắt đỏ gắt gao nhìn chằm chằm vào hai nhân ảnh đang đi xa nhưng không có đuổi theo, có lẽ trong sương mù này có cái gì đó làm cho bọn chúng không dám tới gần.
Dịch giả: Hào Ca
Biên tập: Mei_hnmn
Nhóm dịch Vạn Yên Chi Sào

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.