Linh Kiếm Ma Đế - Ma Linh Song Tu

Chương 215: Lần đầu rung động




Ngôi nhà của Du Tâm Lan cũng rất giản dị, chỉ có mấy phòng đơn sơ. Hắn cũng không đòi hỏi gì, tùy tiện ngồi xuống một bên, Du Tâm Lan liền lanh lẹ chạy đi pha trà. Lão giả đối diện trước mắt như đang lột trần hắn, đánh giá từ trên xuống dưới, lão nhíu mày, lại khôi phục bộ dạng cũ. Vương Lăng không nhịn được nhìn vào cây dược thảo trong tay lão giả nói:
- Tiền bối, đó có phải là Thanh Ngọc Kim Sâm.
- Ồ, tiểu hữu có thể nhận ra đây là Thanh Ngọc Kim Sâm à.
Cũng không có gì lạ khi lão giả ngạc nhiên vì vốn dĩ Thanh Ngọc Kim Sâm trước khi thành hình như hiện tại, nhìn như thân cây khô héo bình thường tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, lại là một loại dược thảo bình thường không thể bình thường hơn, thật chất thứ quý giá là bộ rễ chôn sâu trong đất. Cây dược thảo trong tay lão giả đủ cầm một bàn tay chứng tỏ Thanh Ngọc Kim Sâm này cũng hơn vạn năm tuổi khiến Vương Lăng không thể nhịn được. Hắn cũng không muốn giấu giếm ham muốn gật đầu nói:
- Không giấu tiền bối, tiểu bối là một luyện dược sư nhị phẩm.
- Còn trẻ như vậy mà đã là luyện dược sư nhị phẩm.
Lão giả kinh hô lần nữa đánh giá hắn, chỉ là bộ dạng của một thiếu niên 16 tuổi không thể giả được, mặc dù có chút không tin nhưng cũng đã sống quá lâu, cũng đã từng chứng kiến nhiều thứ còn khó tin hơn nữa. Lão giả mỉm cười gật đầu với hắn:
- Không tệ, còn nhỏ như vậy đã là luyện dược sư nhị phẩm, tương lai ít nhất cũng là luyện dược sư tam phẩm.
- Gia gia, hai người nói chuyện gì thế.
Đang hai người trò chuyện thì Du Tâm Lan từ sau nhà đi tới bưng theo một ấm trà tỏa mùi thơm như ngải hương, có chút ngọt ngào gây hưng phấn. Lão giả cười ha ha nhìn lại cháu gái:
- Ta vừa nhận ra hiền tế con mang về bản lĩnh hơn ta tưởng.
- Gia gia.
Du Tâm Lan xấu hổ trừng mắt nhìn lão giả, mới liếc mắt thấy Vương Lăng cũng không để tâm lời lão giả thì cảm thấy ngượng ngùng không biết làm sao. Nàng không biết hắn đang nghĩ gì, thật sự không nghe hay giả vờ lờ đi. Với nàng cảm giác lần đầu rung động thật sự vô cùng mới mẻ, dường như hi vọng hắn để tâm dù chỉ một chút.
Du Tâm Lan sau đó rót trà đưa hắn cùng lão giả, nàng ngồi kế bên lão giả vừa cười vừa kể lại chuyện trên đường, kể hắn oai hùng ra sao, mạnh mẽ thế nào khiến Vương Lăng cũng phải xấu hổ đỏ mặt, tự hỏi bản thân từ khi nào lợi hại như vậy.
Sau khi nghe Du Tâm Lan nói chuyện, giới thiệu hắn mới biết lão giả này tính danh là Du Tam Đức. Lão giả Du Tam Đức liếc nhìn Vương Lăng mỉm cười hài lòng đưa cho hắn gốc Thanh Ngọc Kim Sâm kia, Vương Lăng ái ngại chần chừ thì Du Tâm Lan đã lên tiếng phá vỡ.
- Sư huynh mau nhận đi, gia gia thứ này có rất nhiều.
- Đa tạ tiền bối.
- Không cần bận tâm, chỉ việc cậu cứu cháu gái ta thì phần lễ này có hơi keo kiệt rồi. Dù sao ta giữ cũng không có tác dụng, tiểu hữu là luyện dược sư chắc hẳn vào tay cậu tác dụng hơn.
Đã như vậy hắn cũng không mặt mỏng chê bai gì, thứ này thật sự với hắn rất trọng yếu, huống chi là gốc Thanh Ngọc Kim Sâm vạn năm tuổi chứ. Nhìn Du Tam Đức hào phóng như vậy chứ thật ra lòng đang nhỏ máu, một gốc Thanh Ngọc Kim Sâm đấy a, lại là vạn năm tuổi, dù là linh dược tứ phẩm giá trị ngang ngửa linh dược ngũ phẩm đấy.
Hắn lấy ra một cái hộp ngọc cất thật kỹ gốc dược thảo này, đây là nguyên liệu tối trọng yếu luyện chế Tam Nguyên Tâm Đan giúp đột phá bình cảnh Khởi Nguyên tiến vào Nguyên Thân theo cách nói hiện giờ.
Du Tam Đức vuốt bộ râu mỉm cười, lão nghĩ dù sớm muộn thì tiểu tử này với cháu gái lão cũng thành đôi, đưa sớm một chút không vấn đề gì, vì sao lão nghĩ đơn giản vậy thì trông Vương Lăng còn trẻ như vậy mà lại là luyện dược sư nhị phẩm chắc chắn là từ nhỏ toàn chuyên tâm vào tu luyện, chưa từng tiếp xúc chuyện nhi nữ tình trường tốn thời gian nên mới lợi hại như vậy, huống chi cháu gái lão lại sinh ra thanh tú xinh đẹp.
Nếu lão mà biết bên cạnh Vương Lăng hồng nhan đông đảo lại còn toàn là mỹ nữ bậc tai ương thì không biết sẽ phản ứng ra sao.
Trò chuyện cùng Du Tam Đức một chút, hắn biết được hầu hết toàn bộ người tiến vào hồn cảnh đều tu luyện ở 3 nơi bao gồm Kim Lăng Hồn Vực, chỗ này còn tồn tại một số di tích cổ đại, có vẻ như là của một triều đại cổ nào đó, ở đây tập trung đông đảo người nhất, thậm chí còn xây dựng cả một tòa thành thị.
Một nơi khác cũng nhiều người tới nhất đó là Hồng Ánh Hồn Lăng, một tẩm mộ rộng rãi được xem như một bí cảnh mà trong đó dường như là nơi an nghỉ của các bậc tiến bối cổ để lại truyền thừa cùng bí bảo nhưng nơi này lại hung hiểm vô bờ, yêu thú mạnh mẽ còn thêm nhiều thứ quỷ dị, nhưng điều này cũng chả làm bao người rút lui, vẫn vô số người lao đầu vào như thiêu thân, hấp dẫn của bảo vật là không thể chối từ.
Còn một nơi nữa nhưng rất ít người tới là Tử Lâm Hồn Sâm, trước kia từng có rất nhiều người tới lui nhưng do không biết vì sao linh thảo nơi này càng ngày càng ít, chỉ còn sót lại chút linh thảo cấp thấp nên chỉ có mấy tu hồn giả yếu ớt đến để thu nhặt, mà cụ thể là như đám người Du Tâm Lan, ra ngoài lịch lãm phải may mắn lắm mới gặp được một gốc Thất Thạch Tâm Thảo.
Ngồi thiền trên chiếc giường được Du Tâm Lan chuẩn bị, Vương Lăng trầm mình suy tư, quyết định trước tiên đi Tử Lâm Hồn Sâm, dù sao chỗ hắn gần nhất là chỗ đó.
Lại trở mình tu luyện, hồn linh của hắn vẫn bộ dáng cũ chưa có biến hóa, dù sao muốn nâng cao cảnh giới cần có đan dược cần thiết, mà với hắn nhanh chóng nhất là cần tinh huyết yêu thú, chính xác là giết càng nhiều càng tốt.
Trước hết hắn cần luân chuyển nguồn huyền lực còn sót lại trong người để nuôi dưỡng hồn linh của bản thân, để hắn chọn tu hồn hay tu lực lượng thuần túy thì câu trả lời quá hiển nhiên.
Từng đợt khí lực mạnh mẽ tuôn trào vào trung tâm hồn linh của hắn, dần dần thanh kiếm hồn của hắn chuyển biến mạnh mẽ từ một thanh kiếm vàng bình thường trở thành một thanh kiếm được chạm khắc tinh tế, uy áp tỏa ra mạnh mẽ hơn hẳn, hắn biết rõ bản thân đã đạt đến Khởi Nguyên trung cấp. Từ bỏ Khởi Lực cao cấp để thành Khởi Nguyên trung cấp nhìn có vẻ thua lỗ nhưng thực chất chính như vậy mới khiến hắn mạnh mẽ hơn, so về thực lực hắn thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước.
Hắn mở mắt, dường như vẫn là ban ngày nhưng thật chất khi nghe Du Tâm Lan nói hắn mới biết là đã tu luyện 3 ngày, trong không gian ý thức là đã một tháng.
Hắn đã củng cố vững chắc cảnh giới hiện tại, trước kia nghe Linh Tôn nói Hỏa Linh Hồn của hắn yếu ớt nhưng qua mấy ngày này thì việc làm nó mạnh mẽ trở lại không hề gặp khó khăn, một phần là do hắn phát hiện ra kiếm hồn của hắn vậy mà tự động hấp thu năng lượng hỗn nguyên trong không gian ý thức của hắn. Phần chính vẫn là do hắn tu luyện pháp lực cùng huyền lực nhanh chóng làm nguồn cung giúp củng cố kiếm hồn, nhờ vậy mà 7 hệ pháp thuật của hắn dường như trở lại trạng thái tinh sa như chưa từng tu luyện, chỉ may là thủy hệ và lôi hệ chỉ giảm xuống đạo sĩ đỉnh phong.
Du Tâm Lan nhìn thấy hắn tinh thần dường như mạnh mẽ hơn, tỏa ra khí chất thu hút hơn trước liền cảm thấy bị thu hút, một khỏa trái tim thiếu nữ ngây ngô đập rộn. Biết hắn đột phá nàng vui vẻ cứ như nàng là người đột phá vậy.
Trải qua thêm 5 ngày ở lại, hắn thu thập được lượng lớn linh dược nhị phẩm, hơn trăm cây linh dược tam phẩm, vài chục cây linh dược tứ phẩm. Cũng do dân làng ở đây không hề bận tâm lắm về số dược thảo kia, hắn cũng chỉ lấy một phần, không thể quá tham lam được, đầy đủ để hắn trở thành tam phẩm luyện dược sư là được rồi, dù sao sau này khi đạt đến thất phẩm thì dược liệu quý hiếm với hắn cũng không còn quan trọng nữa.
Hắn cũng tiện tay luyện chế một số đan dược cho dân làng, Nguyên Tâm Đan, Liên Tâm Đan giúp Du Tâm Lan dễ dàng tu luyện. Dù nghe hắn nói nhưng khi tận mắt nhìn thấy hắn luyện dược mới khiến Du Tam Đức phải kinh hãi thán phục, tất cả đan dược của hắn đều là hàng đan dược cao cấp, thậm chí còn có cực phẩm. Nhìn Vương Lăng cũng làm lão phải than thầm yêu nghiệt a.
Trái lại Du Tâm Lan một bộ mặt sùng bái cùng cực, suốt ngày ở bên hắn quan sát, phụ giúp hắn. Có lúc rảnh cả hai lại cùng đi dạo quanh sơn cốc, cảnh vật đẹp đẽ như tiên cảnh làm nền cho đôi kim đồng ngọc nữ nua đùa càng thêm phần thoát tục. Hắn đối với nàng yêu thương như em gái ruột vậy, cũng khó dậy nổi cảm giác tình yêu nam nữ có vẻ là do nàng ta quá hồn nhiên, ngây thơ như trẻ em. Còn nàng khi ở cùng hắn cảm thấy khoảnh khắc lúc đấy vui vẻ nhất trên đời, hi vọng cứ kéo dài mãi mãi.
Đến ngày cuối cùng hắn vẫn quyết định phải rời đi, Du Tâm Lan có một cảm giác mất mát không nói nên lời, nàng biết ngày này sớm muộn cũng đến, dù vậy nàng vẫn hỏi:
- Vương sư huynh dự định sẽ đi sao.
- Ừm. Huynh định sẽ đi Tử Lâm Hồn Sâm xem thử.
- Nếu vậy huynh có quay lại không.
Nhìn vào ánh mắt mong đợi của thiếu nữ hoài xuân, Vương Lăng cảm thấy cổ họng khó nói nên lời, hắn cảm giác thiếu nữ này vẫn còn rất ngây thơ, non nớt như lúc mới gặp, lại muốn yêu thương nàng như muội muội. Có lẽ với nàng, hắn chính là tình đầu của nàng, thiếu nữ dễ yêu cũng dễ bị tổn thương.
Nhưng hắn với nàng chưa hề có cái cảm giác rung động hay nhục dục nào, đoán chừng nàng với hắn chỉ là do ngưỡng mộ nhất thời mà thôi, đợi nàng khôn lớn lên sẽ hiểu rõ tình cảm chân thành của nam nhân là thế nào, rồi có một ngày nàng sẽ yêu một người nam nhân xa lạ, hắn tự nhủ. Vương Lăng mỉm cười xoa mái tóc nàng:
- Dĩ nhiên rồi, một nơi tiên cảnh như thế này làm sao ta có thể không luyến tiếc chứ.
- Nếu vậy thì muội đợi huynh.
Nhìn nàng vui vẻ cười làm hắn khó nói nên lời, hắn muốn kêu nàng đừng có đợi hắn nhưng lại sợ tổn thương nàng, dù sao nàng cũng có chút cố chấp đi. Hắn cũng mặc kệ mọi thứ, dù sao thì mọi chuyện tùy duyên đi, có lẽ sau này nàng sẽ gặp được nam nhân nàng thật tâm yêu.
Cũng đến lúc hắn cần đi Tử Lâm Hồn Sâm, nán lại mấy ngày đủ lâu, mấy ngày này ở đây làm hắn có cảm giác yên bình kỳ lạ cũng không thể cứ u mê như vậy.
Hắn vẫn phải dẫn theo Cổ Lực để tên này rèn luyện, ngạc nhiên là Vu Phân nữ nhân này đòi đi theo, còn có La Phách cam tâm làm người dẫn đường hắn cũng không từ chối hảo ý. Du Tâm Lan dù muốn đi theo nhưng bị Du Tam Đức cản lại bắt nàng phải ở lại hoàn thành giai đoạn quan trọng tu luyện đột phá cảnh giới Khởi Nguyên.
Lúc chia tay Du Tâm Lan vẫn dõi theo bóng lưng hắn vẫy tay, gọi theo "Ta mãi mãi đợi huynh.", đến khi bóng dáng hắn biến mất thì mới thôi. Không biết vì sao khi hắn đi mất nàng có cảm giác mất mát, cô đơn không thể nói rõ, hai mắt ẩm ướt lao vào lòng Du Tam Đức nức nở:
- Gia gia, hắn đi rồi...
- Hài tử ngốc, nam nhân thì cần phải đi xa mới đủ bản lãnh được.
Du Tam Đức lắc đầu an ủi nàng, dù sao phương diện này lão nhân gia cũng không rõ ràng chẳng thể nói gì. Du Tâm Lan giọng vẫn nức nở tiếng khóc:
- Tại sao hắn không thể ở lại đây, ở đây không tốt sao...
- Chẳng phải hắn đã nói sẽ quay lại sao. Con cứ việc tu luyện thật tốt chờ hắn là được.
- Nhưng con lại có cảm giác như hắn đang càng ngày càng xa cách con, con không hiểu...
Du Tam Đức thở dài, cũng không thể nói ra cái gì, lão có chút chần chờ muốn bắt Vương Lăng vĩnh viễn chỗ này nhưng mà lão không làm được vì Vương Lăng rất giống lão trước kia, chí tại bốn phương đâu có bị gò bó bởi nữ nhi tình trường. Nếu lão thật sự nghĩ như vậy là hoàn toàn sai lầm rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.