Linh Kiếm Ma Đế - Ma Linh Song Tu

Chương 153: Viên Tâm hội




Mấy ngày sau một thế lực khác hình thành lấy tên là Viên Tâm, hầu hết là chiêu mộ tân sinh thực lực yếu kém không ai bảo hộ, vốn có thể nhanh chóng kiếm ra thành viên là vì khồng hề thu linh trị đồng thời tiêu chí bảo vệ kẻ yếu hấp dẫn một số thành phần, chủ yếu là người có thực lực kém nhưng với Vương Lăng cũng là một thành công đáng nói.
Nhanh chóng sau đó Vương Lăng chọn một thành chủ do Dược Thư Kỳ cấp cho mà sử dụng làm nơi hành dụng của Viên Tâm, điều kiện nàng đặt ra là hắn mau chóng ngoan ngoãn luyện đan. Tin tức Viên Tâm thành lập khiến ba thế lực kia không hề hành động gì mãnh liệt cũng khiến Vương Lăng khó lòng mà hiểu.
Long Hiên một trang hồng bào, khuôn mặt tinh khiết không chút son phấn nhưng tôn lên nét xinh xắn, hấp dẫn khiến ai ai cũng yêu thích. Nàng ở cùng Vương Lăng trong phòng của Viên Tâm hội, mấy hội viên ở đây ai cũng hiểu mối quan hệ của hai người này là không bình thường nên cũng không quá kinh ngạc. Trước kia nghe nói Vương thiếu chủ không ham nữ sắc nhưng giờ hồng nhan bên cạnh không thiếu làm nhiều người nghĩ tin đồn là trái ngược, mấy nữ đệ tử gia nhập cũng là vì hắn nhưng có vẻ là Long Hiên động tay động chân nhanh chóng đuổi hết.
Long Hiên cười ngồi vắt chân đung đưa ly trà nhìn hắn hỏi:
-Không nghĩ ngươi lại đi mở ra cái bang hội này, là như thế nào.
-Chẳng phải là sợ Ảnh sư tỷ cho ta có nhà mà không thể về sao.
-Ta cũng không hiểu vì sao Ảnh sư tỷ lại có thành kiến với ngươi như vậy, mặc dù tỷ ấy có không thích nam nhân thì cũng không đến nỗi quá đáng thế đâu.
Hắn cười khổ, sở dĩ việc của Ảnh Tư Mệnh hắn cũng không quan tâm chẳng qua là hắn muốn tạo thêm một chi lực lượng ở trong tông môn giúp hắn một chút mà thôi, nói với Long Hiên thì chưa chắc nàng hiểu.
May cho hắn là nơi này có Tuyết Ưng trấn thủ, dù cho có bao người lợi hại cũng khó làm được gì nàng nhưng đệ tử bên trong bị nàng sai bảo cực khổ, dù thế do vẻ ngoài đáng yêu nên cũng rất được yêu thích mà không ai nói gì. Vương Lăng đặt tách trà đang uống dở trên tay xuống cười với Long Hiên.
-Hay là bây giờ chúng ta đi ra ngoài chơi đi, lần trước hứa với tỷ nhưng chưa thực hiện được.
-Được, lần này đừng viện cớ nữa đấy.
Long Hiên cao hứng đứng bật dậy, nàng vui vẻ vì giờ có thời gian mà ở bên cạnh hắn chơi lâu hơn. Nhưng nàng cao hứng chưa bao lâu thì Vương Hàn từ bên ngoài chạy vào nói:
-Đệ mau ra ngoài xem người của Phi Long hội kiếm chúng ta gây chuyện rồi.
-Thật không đúng lúc.
Long Hiên dậm chân, khuôn mặt cau có, Vương Lăng cười mỉm đi sau Vương Hàn.
-Sư tỷ đừng nóng, đợi ta giải quyết xong chuyện đã.
Quả nhiên thế lực mới thành lập khó khăn trùng trùng, nếu không phải là hắn quen biết Dược Thư Kỳ thì Viên Tâm hội của hắn là bị dẹp trong những ngày đầu rồi.
Ở trước một quầy bán dược thảo thuộc quản lý mới của Viên Tâm, đây vốn là chỗ của Dược Kinh Phường mà Dược Thư Kỳ đưa hắn quản lý mà hắn cũng hiểu mấy phần đạo lý vì sao nàng lại giao cho hắn.
Người của Phi Long hội đã đánh bị thương 5,6 đệ tử. Liêu Tịch là kẻ đứng đầu bên cạnh có Vương Lôi cùng hơn chục đệ tử thuộc Phi Long hội đứng im cười.
- Đám phế vật các ngươi mau chóng giao trả nơi này lại cho bọn ta, nếu không đừng hòng thoát ra khỏi đây.
- Các ngươi, đợi bang chủ của bọn ta tới, chắc chắn các ngươi sẽ biết tay.
Đám đệ tử Viên Tâm dù bị thương nhưng vẫn cố đứng dậy đỡ nhau lau máu trên miệng nói. Liêu Tịch khinh thường cười lớn:
-Hắn cũng chỉ là một thiếu gia có chút thực lực, vào Minh Lam Tông thì thân phận hắn chả có ích gì. Căn bản hắn với ta mà nói vẫn là phế vật.
-Ai dám nói huynh đệ của ta là phế vật.
Lĩnh Phong mau chóng xuất hiện, nhìn đám sư đệ bị thương nhướng mày, hai mắt trừng to nhìn Liêu Tịch:
-Ở trong tông môn không cho phép đánh nhau, các ngươi đây là vi phạm môn quy.
-Ngươi là ai. Đây là Vân Nguyệt thành, không thuộc sở hữu của mình tông môn thôi đâu, môn quy ở đây không có bao tác dụng với ta.
Liêu Tịch nhìn Lĩnh Phong không chút gì là để vào mắt, Vương Khôi bên cạnh đi đến nói nhỏ bên tai hắn, hắn nghe xong gật gù nói:
-Hóa ra là Lĩnh Phong huynh đệ, ngươi có bản lĩnh như vậy không bằng gia nhập Phi Long hội bọn ta, lợi ích với ngươi sẽ không thiếu.
-Vương Lăng là huynh đệ tốt của ta, hắn ở đâu ta ở đó.
Lĩnh Phong lạnh nhạt nói, bên cạnh Hàm Trương cũng xuất hiện vẻ mặt cũng tỏ vẻ kiên định, hắn sau khi nghe Viên Tâm hội do Vương Lăng mở ra thì không chậm trễ lập tức gia nhập, thực lực hắn bây giờ cũng không yếu đã tiến nhập dung linh đỉnh phong. Liêu Tịch ánh mắt tối lại, cười như không cười:
-Rượu mời méo uống đi uống rượu phạt. Để ta xem bản lĩnh của các ngươi.
-Nếu các ngươi đã muốn đánh thì cùng lên đi.
Hàm Trương nóng nảy chạy lên cầm trong tay đại chùy sẵn sàng trả thù cho huynh đệ bị thương. Vương Lôi cười lạnh phất tay ra hiệu:
-Cho đám người này biết Phi Long hội là ai đi.
Đám người Phi Long hội lập tức lao lên, Hàm Trương cùng Lĩnh Phong lập tức động thủ, tuy đám người kia thực lực không kém nhưng so ra với Lĩnh Phong vẫn kém rất xa, nhanh chóng đã tặng mỗi người một mũi tên vào chân.
Riêng Hàm Trương thì chật vật hơn khi đối đầu với Vương Khôi, Một chưởng uy lực của Hàm Trương dù áp vào người Vương Khôi cũng không có bao tác dụng bị pháp bảo Vương Khôi đang mặc chặn lại. Vương Khôi nhếch môi một hỏa chưởng uy mãnh của ma đạo sĩ sơ kỳ áp tới đánh trả làm Hàm Trương bay ra, đầu tóc cháy xém, bay đi nằm ngã ra đất. Lĩnh Phong lập tức chạy tới nhìn Vương Khôi tức giận:
-Ngươi lại dùng pháp bảo phụ trợ, không có chút bản lĩnh.
-Thế thì sao, ai bảo các ngươi không có mà sử dụng. Phi Long hội to lớn như vậy pháp bảo cũng có rất nhiều.
Bộ dáng bây giờ của Vương Khôi làm Lĩnh Phóng chán ghét, một mũi tên không biết từ lúc nào đã bắn xuyên tới, mũi tên này xuất ra quá nhanh không kịp nhìn ra động tác giương cung, nó còn mang theo phong thuật xé gió mà vun vút. Vương Khôi ý thức kịp thì kinh hãi khi thấy mũi tên bắn tới trước mặt mình, dù có linh bảo nhưng cùng không thể che chắn phần mặt.
Liêu Tịch tức thì xuất hiện, tốc độ nhanh chóng giương tay ra, một đầu giác ngưu hiện thân cản lại mũi tên. Hắn cười nhìn Lĩnh Phong với vẻ thưởng thức.
-Không cần nhiều lời nữa, mau chóng cút đi trước khi ta đổi ý.
-Việc này ngươi không có tư cách mà nói.
Tức thì Vương Lăng cùng Long Hiên xuất hiện làm Lĩnh Phong cùng đám đệ tử vui mừng, ánh mắt Vương Lăng nhìn qua Hàm Trương bị thương thì quay qua hỏi chuyện rồi đưa cho hắn một viên “Hồi Linh Đan”. Ánh mắt Liễu Tịch quét qua nhìn trúng Long Hiên tỏ vẻ kinh diễm, lại lướt xuống nhìn bộ ngực đầy đặn kia cười mỉm. Ánh mắt Liêu Tịch làm Long Hiên cảm thấy rợn da gà hai mắt trừng to tỏa ra sát khí nhìn Liêu Tịch.
-Đầu trọc, nhìn cái gì, muốn ta cạo luôn hai mái bên của ngươi không.
-Tiểu nương tử ngươi muốn chịu phạt phải không.
Liêu Tịch ghét nhất bị kêu là trọc đầu, vốn do tóc hắn khó mọc nên chỏm đầu tóc bóng loáng phải đội tóc giả tránh cho người khác để ý, nào ngờ Long Hiên lại nói trúng điểm ngứa của hắn. Long Hiên khinh thường cười cười:
-Ngươi mới phải chịu phạt đấy, mau quỳ xuống dập đầu 30 cái gọi ta một tiếng cô mẫu, ta sẽ tha cho ngươi không thành hòa thượng háo sắc.
-Được lắm, các ngươi mau lên bắt lấy nàng, nếu ta không khiến nàng trên giường kêu la thì không chịu nổi.
-Dám nói ra những lời dâm ngôn như vậy, ngươi thật muốn chết rồi đấy.
Long Hiên tuy là trước mặt Vương Lăng từng rất phóng khoáng cho hắn sờ mó hết cả nhưng đó là do nàng nhìn hắn thuận mắt, lúc đó nàng lại chả hiểu cái cái gì chuyện nam nữ mới tò mò, hiện nàng lại yêu thích hắn nên trong lòng chỉ giữ cho riêng mình Vương Lăng. Bây giờ có kẻ buông lời trêu chọc làm nàng cảm thấy kinh tởm, nhìn qua Vương Lăng thấy hắn mặt mày cũng tối sầm thay vào đó có chút vui vẻ.
Long Hiên một tay phóng ra 3 đạo thủy tiễn, cứ thế liên tiếp, nhìn mỏng manh nhưng khiến cho một lúc cả đám đệ tử Phi Long hội ngã lăn quay ra, trên đầu có một lỗ nhỏ chảy ra máu, chứng tỏ thủy tiễn kia đã xuyên qua đầu bọn chúng. Hiện chỉ còn lại mình Vương Khôi cùng Liêu Tịch, nhìn đồng bọn chết như thế Liêu Tịch mặt tối sầm nhìn Long Hiên.
-Dám giết người của Phi Long hội ta, ta chắc chắn sẽ dày vò người đến chết.
-A. Ta sợ, ngươi mau giúp ta.
Long Hiên thấy Vương Lăng bước ra thì chạy ra núp sau lưng hắn, hắn cười khổ nhìn nàng tinh nghịch hai mắt sáng trong đang nhìn hắn, bộ ngực no đầy ép chặt làm hắn cảm thấy xao động. Rõ ràng nàng dư sức đối phó Liêu Tịch, thậm chí mới đó còn giết người mà không nghĩ đến hậu quả nữa.
Hắn biết nàng tinh nghịch nên ung dung tiêu sái đi tới nhìn Liêu Tịch, lướt qua Vương Khôi đang run rẩy nhìn đồng bạn mới chết bất đắc kỳ tử.
-Không ngờ Vương Khôi ngươi làm mất mặt Vương gia làm chó săn cho người khác.
-Đây gọi là thức thời, ta không hề ngu ngốc như ngươi. Lại nói Liêu đại ca lợi hại, ta theo hắn là để học hỏi.
Vương Khôi trấn định đứng đằng sau lưng Liêu Tịch giọng tiếu ý càng làm Vương Lăng thêm sát ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.