Linh Huyễn Quốc Độ Hệ Liệt

Chương 3:




Mạc Ngữ Luân ở lại trong bệnh viện của Lãnh Tinh Hồn dưỡng thương, cậu đã biết Lãnh Tinh Hồn chính là đại danh đỉnh đỉnh Âm Dương sư của Lãnh Thị bộ tộc, trong lòng các yêu thú đều đặc biệt sùng kính Âm Dương sư, Mạc Ngữ Luân đối với Lãnh Tinh Hồn càng phi thường tôn trọng.
Trong bệnh viện của Lãnh Tinh Hồn còn có hai thành viên yêu thú khác, một là khuyển yêu Lôi Khắc Tư, hình dáng yêu thú là một Đỗ Tân khuyển (Doberman)* màu đen, nhân hình là một nam nhân cao lớn thành thục, anh ta là thức thần bảo hộ của Lãnh Tinh Hồn; còn lại tùng thử yêu thú Ô Mễ, nhân hình là một tiểu nam sinh tuấn tú dễ thương, cậu ta là trợ thủ của Lãnh Tinh Hồn. Ô Mễ nhiệt tình cởi mở lại hiếu khách, rất nhanh đã trở thành bằng hữu với Mạc Ngữ Luân.
Một thời gian sau, Trầm Sở Thiên cũng không đến, Mạc Ngữ Luân có chút nghi hoặc, như thế nào, Trầm Sở Thiên bỏ mặc cậu sao? Là do cậu biểu hiện quá sợ hãi Trầm Sở Thiên, còn nói những lời quá đả thương người, cho nên Trầm Sở Thiên không hề xuất hiện? Trong lòng cảm thấy Mạc Ngữ Luân có chút thất lễ.
“Anh ấy… không đến?” Nhìn Lãnh Tinh Hồn giúp cậu băng bó lại chân trái, Mạc Ngữ Luân kìm lòng không được bèn hỏi.
Lãnh Tinh Hồn không ngừng tay, nhướng mày liếc mắt nhìn Mạc Ngữ Luân, ngữ khí trêu chọc hỏi: “Như thế nào, cậu muốn cậu ta đến, hay không muốn cậu ta đến?”
Mạc Ngữ Luân đỏ mặt, nói không nên lời.
“Cậu ta cũng không rảnh rỗi như vậy, cậu ta là cảnh sát phụ trách những án hình sự của yêu thú, có trách nhiệm bảo hộ mọi người bình an, mặc kệ có vụ án lớn hay không, cậu ta gần như đều đem hết sức lực tập trung vào công việc, cố gắng làm cho những vụ án ác độc biến mất khi vừa phát sinh. Công việc của cậu ta làm hết phận sự cũng rất vất vả.”
Mạc Ngữ Luân im lặng nghe Lãnh Tinh Hồn nói.
Qua vài ngày, chân trái của Mạc Ngữ Luân cùng những vết thương khác trên người đã tốt hơn rất nhiều. Lãnh Tinh Hồn biết Mạc Ngữ Luân là bị những người trong tộc Mạc thị đánh, anh nghĩ Mạc Ngữ Luân khẳng định không muốn nhắc đến, anh chỉ chăm sóc mà không hỏi gì nhiều. Biết Mạc Ngữ Luân muốn rời đi, Ô Mễ khuyên cậu ở lại.
“Vậy cũng không tốt lắm, cái gì tôi cũng không biết làm.” Mạc Ngữ Luân do dự. Đến bây giờ Trầm Sở Thiên cũng chưa một lần đến thăm, Mạc Ngữ Luân vừa cảm thấy mất mác, lại vừa sợ sẽ gặp anh ở chỗ này, tâm tình thập phần mâu thuẫn.
“Không biết thì học, khi tôi vừa mới đến cũng không biết gì hết.” Ô Mễ cố hết sức khuyên Mạc Ngữ Luân ở lại.
Bản thân cũng không muốn tiếp tục một cuộc sống lang thang, nghĩ đến người Mạc gia lại càng không dám đến nơi này gây rắc rối, Mạc Ngữ Luân đồng ý. Lãnh Tinh Hồn cũng là người nhiệt tình hiếu khách, Mạc Ngữ Luân ở đây cảm thấy ấm áp và an toàn, thậm chí anh còn mua sách để Mạc Ngữ Luân và Ô Mễ cùng nhau học.
“Lãnh đại ca là người rất tốt.” Khi vừa mới đến Mạc Ngữ Luân vẫn gọi Lãnh Tinh Hồn là ‘Âm Dương sư đại nhân’, sau khi đã quen thân hơn liền sửa lại, gọi ‘Lãnh đại ca’ giống Ô Mễ.
“Ân, anh ấy rất tốt, bề ngoài thoạt nhìn sẽ khiến người ta cảm thấy hơi lạnh lùng, ánh mắt có chút tà mị, kỳ thật a, đối với người rất ôn nhu.” Mỗi khi Ô Mễ nhắc đến Lãnh Tinh Hồn là khen không dứt lời.
“Cậu thích Lãnh đại ca?” Mạc Ngữ Luân hỏi.
Ô Mễ sửng sốt, sắc mặt thay đổi, sau đó đẩy Mạc Ngữ Luân một cái, “Cậu không được nói lung tung.”
“Rõ ràng là như vậy, ai cũng nhìn thấy.” Mạc Ngữ Luân đối với lời phủ nhận của tiểu tùng thử cảm thấy kỳ quái.
Ô Mễ cúi đầu, “Cậu, cậu đừng nhắc đến nữa.”
“Vì sao?”
“Không vì sao cả, tóm lại, cậu không được nói.”
Mạc Ngữ Luân đoán hiện tại Ô Mễ vẫn còn đang thầm thương trộm nhớ, cậu gật gật đầu. Lúc này, Ô Mễ bị chọc đến ỉu xìu liền mở miệng, “Vậy còn cậu, cậu không phải cũng thích Trầm đại ca.”
“Cái gì!” Mạc Ngữ Luân kinh hãi.
“Trầm Sở Thiên đó, cậu không thích anh ấy? Anh ấy có lẽ là thích cậu, còn đặc biệt đưa cậu đến đây.”
“Mới, mới không phải, anh ấy thấy tôi đang bị thương, sau đó mới đưa đến đây. Yêu thú bị thương, đương nhiên phải nhờ Âm Dương sư khám, không thể đưa đến bệnh viện.” Mạc Ngữ Luân càng nói càng nhỏ, ngay bản thân mình cũng cảm thấy không tự tin.
“Khi anh ta đưa cậu đến đây khẩn trương muốn chết, Lãnh đại ca xem thương thế cho cậu, anh ta ở ngay phòng ngoài đi qua đi lại, anh còn cố ý nhờ Lãnh đại ca hảo hảo chiếu cố cậu, anh ta cũng chưa từng đối với những yêu thú khác như vậy. Còn nói là không thích?” Ô Mễ cũng thấy Mạc Ngữ Luân không thành thật. Yêu thú bị thương vẫn có thể đưa đến chuyên khoa yêu thú ở những bệnh viện lớn để điều trị, không cần phiền đến Âm dương sư đại nhân. Nếu yêu thú đều đến đây khám, Lãnh Tinh Hồn căn bản một giấc cũng không thể ngủ được.
“Có… có không?”
“Có chứ.” Ô Mễ nhìn trời.
Mạc Ngữ Luân trầm mặc.
Phát hiện Mạc Ngữ Luân tựa hồ có chút túng quẫn, Ô Mễ ngược lại nói: “Gần đây Trầm đại ca cũng không đến đây a! Anh ta và Lãnh đại ca là bạn thân, trước kia thường xuyên lui tới.”
“Bọn họ là bạn thân?”
“Đúng vậy, Lãnh đại ca nói người mà anh ấy thích nhất chính là Trầm đại ca.”
Nghĩ ngay cả Âm dương sư đại nhân cũng nói thích Trầm Sở Thiên, vậy rốt cuộc anh ấy là người tốt hay người xấu? Trong lòng Mạc Ngữ Luân vẽ một dấu chấm hỏi lên Trầm Sở Thiên.
Lại mấy ngày sau, không kiềm chế lo lắng trong lòng, Trầm Sở Thiên do dự mãi, vẫn là đến bệnh viện Lãnh Tinh Hồn. Ô Mễ và Mạc Ngữ Luân đang trong phòng bếp rửa hoa quả, đột nhiên phát hiện Trầm Sở Thiên dựa vào khung cửa nhìn bọn họ, hay người giật nảy mình.
Ô Mễ sẵng giọng, “Trầm đại ca thiệt là, đến đây rồi cũng không nói một tiếng, muốn làm chúng ta sợ a.”
Kỳ thật, Trầm Sở Thiên hy vọng có thể nhìn Mạc Ngữ Luân nhiều hơn một chốc lát.
Ô Mễ mang hoa quả ra khỏi phòng bếp, để không gian lưu lại cho hai người kia.
Trầm Sở Thiên thấp giọng hỏi: “Thương thế của cậu tốt hơn chưa?”
“Ân! Tốt lắm, y thuật Lãnh đại ca giỏi lắm.”
Trầm Sở Thiên mỉm cười, “Cái tên đó. Thời gian vừa qua cậu đều ở lại đây sao?”
“Ân.”
Sau những câu thăm hỏi đơn giản, hai người không ai mở miệng tiếp. Nhìn nhau, lại ngượng ngùng làm đối phương phát hiện mình đang nhìn người kia, liền nhìn thẳng tránh né ánh mắt đối phương, không khí trong phòng bếp mang một loại lưu luyến không rời. Thời gian trôi qua một lúc lâu, Trầm Sở Thiên nhấc người ra khỏi khung cửa, nói với Mạc Ngữ Luân: “Cậu ra phòng khách ngồi đi.”
Mạc Ngữ Luân cúi đầu, đi lướt qua trước ánh mắt của Trầm Sở Thiên, thấy cổ đang cúi xuống của Mạc Ngữ Luân, tóc gáy nhung nhung cùng làn da trắng mịn khiến cho từ đáy lòng Trầm Sở Thiên dâng lên một trận kích động, rất muốn vươn tay giữ chặt lấy cậu, lại không dám lỗ mãng, mắt Trầm Sở Thiên mở lớn nhìn cậu bước ngang qua anh.
Lãnh Tinh Hồn không biết ở trong góc nào từ từ đi ra, đứng bên cạnh Trầm Sở Thiên, nhìn về phía Mạc Ngữ Luân vừa rời đi, anh ghé vào tai Trầm Sở Thiên nói: “Là thích đi.”
Trầm Sở Thiên nâng tay phủi lỗ tai, sau đó đẩy Lãnh Tinh Hồn đang dựa sát vào mình ra, nhìn anh chằm chằm nói: “Đáng ghét.”
“Yêu, cậu mà cũng đỏ mặt a, hiếm thấy hiếm thấy, biết cậu lâu như vậy, tôi chỉ biết cậu bì thô nhục hậu, nóng nảy mạnh mẽ, ha hả.” Lãnh Tinh Hồn trêu chọc lão bằng hữu.
“Gần đây cậu ấy vẫn ở đây sao?” Trầm Sở Thiên cố không để Lãnh Tinh Hồn trêu chọc anh thêm nữa, anh truy hỏi về cuộc sống vừa qua của Mạc Ngữ Luân.
“Ân, vẫn không đi. Sau khi dưỡng thân thể hảo thì vẫn ở lại giúp tôi này nọ.”
“Đừng để cậu ấy vất vả.”
Lãnh Tinh Hồn liếc nhìn Trầm Sở Thiên một cái, “Như thế nào, đau lòng? Cũng dễ thôi, toàn bộ công việc ở đây cậu gánh vác hết nha, như thế nào?” Lãnh Tinh Hồn nguyên bản chỉ nói vui, không nghĩ đến Trầm Sở Thiên tin thiệt, anh thẳng thắn gật đầu, “Đi đi.”
“Nha, cậu nghiêm túc?” Lãnh Tinh Hồn nói.
“Tôi… tôi không biết.” Trầm Sở Thiên không thẳng thắn thừa nhận.
“Tiểu hồ ly rất tốt, thật sự thích thì đối xử tốt với cậu ta.”
“Cậu toàn nói gì đâu!”
Trong lòng sợ làm cho Mạc Ngữ Luân hữu vi hòa cảm, lại lo lắng anh đến sẽ làm cậu chạy mất, Trầm Sở Thiên cũng không ở lâu, chỉ chốc lát sau liền cáo từ rồi đi. Khi Trầm Sở Thiên ở đó, Mạc Ngữ Luân cảm thấy căng thẳng, anh vừa đi, trong lòng Mạc Ngữ Luân cũng tràn đầy thất vọng.
Lại qua vài ngày, Mạc Ngữ Luân cứ thắc mắc về Trầm Sở Thiên, cậu không biết Trầm Sở Thiên có phải do bận rộn công việc hay không. Nếu cảnh sát bận bịu, nghĩa là nguy cơ gặp nguy hiểm rất lớn. Thật rất muốn biết tình hình của Trầm Sở Thiên gần đây, Mạc Ngữ Luân do dự mãi, cuối cùng vẫn đến hỏi Lãnh Tinh Hồn.
“Nga, cậu ta nha, gần đây có án, công việc bận rộn thôi.” Lãnh Tinh Hồn thản nhiên đáp, ánh mắt lặng lẽ quan sát biểu tình của tiểu hồ ly. Quả nhiên là tiểu hồ ly lo lắng. Lãnh Tinh Hồn thầm buồn cười, hai người này, tôi nghĩ về anh, anh nghĩ về tôi, lại không thẳng thắn thừa nhận.
“Có án…”
“Trầm Sở Thiên là cảnh sát giỏi không phải là thùng rỗng nha, cậu ta luôn luôn xung phong trước tiên. Tuy rằng cậu ta không có linh lực, nhưng đối phó với yêu thú, đặc biệt là các yêu thú hắc bang cực kỳ giỏi, trong cảnh cục tương đối coi trọng cậu ta.”
Thế là thế nào? Mạc Ngữ Luân nhớ đến hình xăm của Trầm Sở Thiên, không hé răng.
Mấy ngày sau, vào một buổi chiều, Lãnh Tinh Hồn nhận điện thoại, sau đó nói với Mạc Ngữ Luân muốn dẫn cậu ta đến bệnh viện.
“Có chuyện gì sao?”
“Trầm Sở Thiên bị thương, cậu và tôi đến thăm cậu ta đi.”
Vừa nghe nói Trầm Sở Thiên bị thương, Mạc Ngữ Luân cực kỳ khẩn trương, theo sau Lãnh Tinh Hồn ra ngoài. Chạy đến bệnh viện, Mạc Ngữ Luân phát hiện trong phòng bệnh cao cấp Trầm Sở Thiên ở đã có rất nhiều cảnh sát đến thăm. Có người nhận ra Mạc Ngữ Luân từng giúp cảnh sát phá án, còn đến nói lời cảm ơn.
Đột nhiên nhìn thấy Mạc Ngữ Luân, Trầm Sở Thiên vừa mừng vừa lo. Thấy Trầm Sở Thiên nằm trên giường bệnh tinh thần rất tốt, Mạc Ngữ Luân thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Mạc Ngữ Luân ngồi trên ghế, nghe Trầm Sở Thiên và những cảnh sát đến thăm khác tán gẫu về chuyện phá án.
“Vẫn là Trầm ca gan dạ nhất, lấy một địch ba.”
“Trầm ca, anh hảo hải nghỉ ngơi, dưỡng thân thể hảo rồi trở về.”
“Gần đây trong cảnh cục không nghe tiếng gào thét của Trầm ca, thật đúng là không quen.” Vài cảnh viên cười nói.
Trầm Sở Thiên nhìn những viên cảnh khác, “Các cậu không được vì không có tôi ở đó mà lơi lỏng!”
“Chúng tôi nào dám.” Các cảnh viên cười đáp.
Nhìn thấy các đồng sự của Trầm Sở Thiên đều phi thường kính trọng anh, trong lòng Mạc Ngữ Luân có chút kinh ngạc, như thế nào, bọn họ đều không nhìn thấy hình xăm đầu rồng rất rõ ràng trên đầu vai Trầm Sở Thiên đang xích lõa nửa người trên sao?
Mọi người ngồi một lúc, khi Lãnh Tinh Hồn đề nghị ‘Để người bệnh an tĩnh nghỉ ngơi’ liền cáo từ ly khai, Lãnh Tinh Hồn quăng lại một câu ‘Tôi ra ngoài một chút’ liền biến mất sau cánh cửa, trong căn phòng mới rồi còn rất náo nhiệt trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Lúc này Mạc Ngữ Luân mới dám lén cẩn thận đánh giá Trầm Sở Thiên một chút, tay anh quấn băng vải trắng như tuyết kín mít, những chỗ khác không thấy có thương tích gì, tâm Mạc Ngữ Luân rốt cục cũng thả lỏng.
Ngửi thấy hương vị nam nhân trên người Trầm Sở Thiên hòa lẫn với mùi thuốc sát trùng trong phòng bệnh, Mạc Ngữ Luân vì cảm giác linh mẫn của mũi mình mà ngượng ngùng, cậu nắm chặt tay cúi đầu ngồi trên ghế, muốn nói vài câu an ủi, nhưng một chữ cũng không nói được. Trầm Sở Thiên cũng không nói ra lời, anh nhìn Mạc Ngữ Luân cúi đầu ngồi đó, anh rất muốn vươn tay ra sờ sờ tay Mạc Ngữ Luân, lại sợ cử chỉ đó quá đường đột, sẽ dọa tới tiểu hồ ly.
Qua một lúc lâu, Lãnh Tinh Hồn quay lại, anh nhìn hai người im lặng ngồi đối diện, nhịn không được cười thành tiếng.
Trầm Sở Thiên liếc mắt trừng Lãnh Tinh Hồn một cái, “Cậu chạy đi đâu, cũng không quan tâm tôi đang bị thương hơn một chút.”
“Cậu cần tôi quan tâm sao?” Lãnh Tinh Hồn một câu hai ý nói,
Đầu Mạc Ngữ Luân cúi càng thấp hơn.
Đánh giá Trầm Sở Thiên cao thấp một phen, Lãnh Tinh Hồn cười nói: “Cậu sẽ sinh long hoạt hổ mà quay về cảnh cục ngay tức khắc thôi, tôi yên tâm rồi, tôi về đây.”
“Từ từ,” Trầm Sở Thiên vội vàng kêu lên, sau đó liếc nhìn Mạc Ngữ Luân một cái, ngữ khí khẩn cầu, “Ngồi thêm một chút nữa thôi.”
“Thấy thương thế của cậu cũng không quá nặng như vậy, không ngồi.” Ném cho Trầm Sở Thiên một ánh mắt ‘Cậu thực không biết nắm lấy cơ hội’, Lãnh Tinh Hồn dẫn Mạc Ngữ Luân ly khai.
* * *
Để ý thấy tiểu hồ ly có tâm sự, Lãnh Tinh Hồn khẳng định có liên quan đến Trầm Sở Thiên. Biết Mạc Ngữ Luân đối Trầm Sở Thiên có chút hiểu lầm, lại thấy hai người họ ngượng ngùng không được tự nhiên, cũng không ai chịu mở miệng trước, Lãnh Tinh Hồn quyết định ra tay, tháo bỏ khúc mắc. Sau bữa cơm tối, Lãnh Tinh Hồn pha trà, cùng Mạc Ngữ Luân lên phòng khách nhỏ trên lầu hai xem TV, bắt đầu tán gẫu câu được câu không.
Đầu tiên là hàn huyên chuyện đông chuyện tây, sau đó, Lãnh Tinh Hồn làm như vô tình hỏi thăm: “Hình xăm của cậu ta rất đẹp đi.”
Mạc Ngữ Luân lắc đầu, “Tôi không thấy rõ.”
Làm ra vẻ kinh ngạc, “Yêu, tôi còn nghĩ tên gia hỏa kia đã cho cậu xem. Như thế nào, hôm nay cậu ta không có ý xoay lưng lại cho cậu thấy hả?”
Cảm thấy Trầm Sở Thiên sẽ không làm mấy chuyện con nít nhàm chán đó, Mạc Ngữ Luân lắc lắc đầu, “Tôi chỉ nhìn thấy đầu rồng trên vai và cái đuôi ở thắt lưng thôi.”
“Nga.”
“Lãnh đại ca, cảnh sát cũng có thể xăm mình sao? Hẳn là không được đi.” Mạc Ngữ Luân đem vấn đề vẫn tồn tại trong lòng hỏi ra.
Lãnh Tinh Hồn bắt đầu kể lại tỉ mỉ, “Hình xăm kia của Trầm Sở Thiên là cần thiết, đã được thượng cấp cảnh cục đặc biệt phê chuẩn. Ba năm trước, trong thành phố có một tội phạm yêu thú lưu nhập, lên các kế hoạch cướp bóc, cậu ta nhận lệnh giả làm tù nhân trà trộn vào trong đó, phải có hình xăm, mà phải là hình xăm thật, không có cách nào khác, vì nhiệm vụ thôi. Sau khi vụ án kết thúc thành công, cậu ta muốn xóa hình xăm đó đi, nhưng diện tích quá lớn, cuối cùng phải từ bỏ. Sau này, hình xăm đó có tác dụng tốt ở chỗ, hiện tại phàm là yêu thú hắc bang ở thành phố Hương Đảo nhìn thấy hình xăm con rồng đó, là biết Trầm Sở Thiên, bọn họ lập tức sẽ trở nên thành thật.”
Nguyên lai là như vậy, Mạc Ngữ Luân nhớ Trầm Sở Thiên đã từng nói “Cậu biết vì sao tôi lại có hình xăm không”, hiểu lầm Trầm Sở Thiên, Mạc Ngữ Luân cảm thấy thật ngượng ngùng.
Lãnh Tinh Hồn tiếp tục nói: “Trầm Sở Thiên vừa trở thành cảnh sát đã được chuyển đến khoa hình sự yêu thú, liên tục xử lý những vụ án hình sự, giao tiếp với hắc bang. Có thể người ngoài nhìn cậu ta, sẽ thấy cậu ta có chút dáng dấp lưu manh, có chút vô lại, nhưng này là chuyện vô pháp. Nếu làm cho có nề nếp, người còn chưa tiếp cận được với côn đồ, bọn chúng đã chạy trước, như thế nào tra án? Nếu muốn thống trị bọn chúng, đầu tiên ngoại hình phải làm sao để chúng không đề phòng được. Có người vừa nhìn thấy được tính tình cậu ta, đã hiểu lầm cậu ta trước rồi, kỳ thật cậu ta không thuộc kiểu nam nhân phóng đãng, thái độ làm người của cậu ta rất nhiệt tình thẳng thắn, có một tấm chân tình.”
Nguyên lai là vậy, Mạc Ngữ Luân nghe, thầm gật đầu.
“Mấy năm nay, Trầm Sở Thiên hoàn thành công việc rất xuất sắc, bất kể là ở cảnh cục hay trong hắc bang cậu ta đều có uy tín. Phải tiêu diệt hoàn toàn tội phạm chính là lý tưởng, tôi nghĩ cậu hiểu được chuyện này. Sự có mặt của Trầm Sở Thiên rất quan trọng, bất kỳ chỗ nào – chỉ cần có cậu ta, tội phạm yêu thú luôn được khắc chế ở mức thấp nhất, cậu ta dẫn đầu đội cảnh sát thống trị rất tốt yêu thú hắc bang trong thành phố. Tuy rằng không phải không có xảy ra chuyện các băng nhóm sống chết với nhau, không có những cuộc mua bán ngầm, nhưng có thể cố định số lượng tội phạm ở mức tiêu chuẩn, là đã phải bỏ ra rất nhiều công sức. Trầm Sở Thiên có trí tuệ, có can đảm, tầm nhìn xa, cũng nỗ lực thực hiện. Cậu ta là kiểu người thích hợp đứng ở tuyến đầu xông pha. Vì phi thường được nể trọng, cậu ta thực vất vả, thường xuyên bị thương. Vết thương trên người cậu ta, cậu nhìn qua chưa? Đều là móng vuốt hoặc răng nanh lợi hại của yêu thú lưu lại, cậu ta cũng rất lợi hại.”
Nói xong, Lãnh Tinh Hồn đột nhiên cười phì một cái, anh hỏi Mạc Ngữ Luân: “cậu có biết biệt danh của Trầm Sở Thiên không?”
Mạc Ngữ Luân ngoài mặt lắc đầu, trong đầu lại nhớ đến cái tên ‘Hỏa bạo lãng tử’ nghe được từ A Lẫm.
Lãnh Tinh Hồn cười nói: “Biệt danh của Trầm Sở Thiên là ‘Hỏa bạo lãng tử’, ha ha, tôi rất muốn biết là do ai đặt cho cậu ta, rất có ý tứ. Tính tình cậu ta nóng nảy là thật, bất quá cho đến bây giờ chỉ đối với công việc chứ không phải với người. Phá án đương nhiên phải nhanh chóng, đối phó với hắc bang phải coi trọng việc vừa đấm vừa xoa, bên trong cảnh cục Trầm Sở Thiên được gọi là ‘mặt đen’. Cậu đừng thấy cấp dưới của Trầm Sở Thiên sợ cậu ta, đồng thời bọn họ cũng biết đội trưởng của bọn họ là người khá mạnh. Về phần lãng tử, hì hì, cậu ta còn chưa quen bạn gái đâu! Cậu ta rất tuấn tú, mạnh mẽ, là một hán tử xương bằng thép gõ nghe boong boong, rất có vị nam nhân, tôi biết không ít các nữ nhân thầm mến cậu ta, bất quá cậu ta đều khéo léo cư tuyệt. Ha ha, Trầm Sở Thiên luôn cà lơ phất phơ, thoạt nhìn giống sắc lang, kỳ thật a, là một quân tử.”
Cuối cùng, Lãnh Tinh Hồn nói với Mạc Ngữ Luân vẫn luôn yên lặng: “Trầm Sở Thiên, nam nhân kia vào sinh ra tử, cũng không phải vì chính cậu ta. Tiểu Mạc, tôi nghĩ cậu hiểu được ý tôi muốn nói.”
Nghe Lãnh Tinh Hồn kể mấy chuyện cũ của Trầm Sở Thiên, tối đó sau khi nằm xuống, Mạc Ngữ Luân vẫn không ngủ, những lời Lãnh Tinh Hồn nói thỉnh thoảng vang lên trong đầu. Nguyên lai, Trầm Sở Thiên là một nam nhân như thế, Mạc Ngữ Luân vì những hiểu lầm về anh mà cảm thấy xấu hổ.
Nhớ đến câu nói của Lãnh Tinh Hồn “Cậu ta vào sinh ra tử, cũng không phải vì chính cậu ta.”, tâm Mạc Ngữ Luân bỗng trở nên ám áp, trước mắt dường như xuất hiện dáng người cao lớn của Trầm Sở Thiên, ấm áp, ôn nhu, hơn nữa lại mạnh mẽ.
Tiểu hồ ly phát hiện, hắn đã thật sự yêu nam nhân thoạt nhìn thì xấu xa, kỳ thật lại rất rất tốt. Cảm thấy trong lòng vừa ngọt lại vừa chát, Mạc Ngữ Luân không khỏi đem mặt vùi vào trong gối.
Nên làm gì bây giờ? Mạc Ngữ Luân thầm tự hỏi mình.
Thân thể Trầm Sở Thiên bình phục, lại quay về làm việc. Ngày đầu tiên trở lại cảnh cục, anh đến văn phòng thượng cấp chào hỏi.
“Thân thể tốt rồi sao?” Thượng cấp ngồi sau bàn làm việc, biểu tình thập phần thân thiết.
Trầm Sở Thiên không để ý vung vung tay, “Đều tốt lắm.”
“Cũng vừa lúc, có vụ án đặc biệt đang chờ cậu.”
Trầm Sở Thiên hơi bất mãn trừng thượng cấp, “Còn tưởng chú quan tâm tôi, nguyên lai lại muốn tôi nhận một vụ án nữa.”
Thượng cấp buông tay, “Không có biện pháp, ai biểu cậu là người phụ trách khoa yêu thú làm chi.”
“Vụ án gì, nói đi.”
Thượng cấp mở ngăn kéo lấy ra một tập hồ sơ, đưa đến trước mặt Trầm Sở Thiên, “Gần đây, tổ trọng án vẫn luôn phái người theo dõi một nhóm buôn lậu thuốc phiện. Có một nhóm người từ ngoài thành phố Hương Đảo, thường xuyên lui tới những quán bar hộp đêm lớn lớn nhỏ nhỏ, bán thuốc lắc hoặc heroin. Phái cảnh viên đến điều tra thì thu được những tin tức đáng tin, nhóm người kia là yêu thú hóa nhân hình. Tổ trọng án đề nghị cùng tổ của cậu kết hợp phá án.
“Nga, vậy không thành vấn đề.” Trầm Sở Thiên trả lời khá sảng khoái.
Ở thành phố Hương Đảo, buôn lậu thuốc phiện là một trọng tội, nhưng vì lợi nhuận rất lớn, vẫn có người hoặc yêu thú bí quá hóa liều làm những chuyện xấu gây hại đến những người khác.
“Cậu chủ yếu vẫn dựa vào tuyến yêu thú sao?” Thượng cấp hỏi.
“Sao vậy?”
“Là vầy, chúng tôi đã điều tra được địa điểm yêu thú giấu thuốc phiện, là một quán ăn khuya lốn, chỗ đó thường có người lui tới rất phức tạp. Có cảnh viên cải trang trà trộn vao, tựa hồ bị những yêu thú có khứu giác linh mẫn phát hiện. Thời gian gần đây, tuy rằng bọn chúng vẫn đến mỗi ngày, nhưng làm việc đã cẩn thận hơn. Sợ đả thảo kinh xà, ý tổ trọng án muốn đánh lạc hướng, phái yêu thú xâm nhập vào hộp đêm làm bầu nóng không khí trong đó, làm người cảnh giới để diệt trừ nhóm buôn thuốc phiện.”
Trầm Sở Thiên suy nghĩ lời thượng cấp nói, “Chuyện này có chút nguy hiểm.”
“Cũng không coi là nội ứng chính thức. Hộp đêm kia cũng có thể sẽ có người phát hiện sự tồn tại cảnh sát mang thường phục, không khí giảm xuống không ít, có điều thanh tĩnh hơn, đối với việc điều tra chứng cứ cùng tìm vật chứng phi thường bất lợi. Chỉ cần là yêu thú có thể vào quán ăn, khuấy động không khí, làm cho đám người kia muốn uống rượu thì uống, muốn nhảy thì nhảy, tóm lại không khí càng náo nhiệt càng loạn càng tốt, như vậy những cảnh viên trà trộn vào trong có thể nghe ngóng được, tiến hành thu thập chứng cứ. Cậu hiểu ý tôi không?” Thượng cấp hỏi.
Trầm Sở Thiên gật gật đầu, “Hiểu.”
“Tôi biết cậu nắm trong tay không ít tin tức từ những yêu thú, khẳng định sẽ chọn được người thích hợp.” Thượng cấp bắt đầu tâng bốc Trầm Sở Thiên, hy vọng anh không cự tuyệt.
“Nữ cảnh sát không được sao?” Trầm Sở Thiên hỏi, “Không có em gái thích hợp nào nguyện ý nhận nhiệm vụ này?”
Thượng cấp nhún vai, “Hộp đêm kia có nhiều gay thường lui tới.”
Trầm Sở Thiên ho khan, “Khụ khụ! Chú nói cái gì?”
“Sao, coi thường gay? Gay lại không phạm pháp, phạm pháp chính là bọn người buôn lậu thuốc phiện đầu độc người khác.” Thượng cấp không khách sáo nhìn coi thường, giống như đang cười nhạo Trầm Sở Thiên, “Ý cấp trên muốn nhanh chóng phá án, những cảnh sát ngầm đã gần tiếp cận mục tiêu, không thể để cuối cùng lại thất bại trong gang tấc. Nhất định phải nhanh chóng gây rối loạn để che mắt.” Cuối cùng, thái độ của thượng cấp đã còn để cho anh có đường cự tuyệt.
Trầm Sở Thiên gật đầu, cầm hồ sơ rời đi.
Trở lại văn phòng của anh, Trầm Sở Thiên bắt hai tay sau gáy, gác hai chân lên bàn, trong đầu tự kiểm tra lại những yêu thú anh quen, xem ai có thể hoàn thành được nhiệm vụ mang tính nguy hiểm này. Trái lo phải nghĩ, Trầm Sở Thiên vẫn không tìm được người thích hợp. Muốn đến hộp đêm tạo bầu không khí náo nhiệt, đầu tiên phải tìm người có bộ dáng phi thường phiêu lượng, tiếp đó, phải biết khiêu vũ giỏi, tiếp rượu, những chuyện đó không thể chỉ học là sử dụng được, hơn nữa người đó phải thông minh, dũng cảm, người ra vào ở hộp đêm toàn là loại tam giáo cửu lưu, phải hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa phải an toàn trở ra, thực sự rất khó.
Buổi tối, Trầm Sở Thiên tự mình cải trang, đến hộp đêm kia xem xét trước. Quả nhiên giống y như trong báo cáo, phải nói không giống một hộp đêm lắm, giống trà quán hơn. Khách đến cũng không ít, có người ca hát, có người uống rượu, có người đánh nhau, nhưng không khí không đủ high, sàn nhảy chỉ có vài người cả trai lẫn gái khiêu vũ qua lại. Trầm Sở Thiên thầm lo, khi không khí ở đây yên tĩnh lại, những cảnh sát lẻn vào thật sự không dễ làm việc.
Một ly whiskey sang trọng được đặt xuống quầy bar, Trầm Sở Thiên cười cười hướng người pha chế rượu hỏi dò, “Sao người khiêu vũ lại ít vậy?”
Người pha chế rượu mê muội nhìn khí chất tà tà cùng hương vị nam nhân toát ra khắp người Trầm Sở Thiên, lộ ra nụ cười nịnh nọt, “Khụ, ai biết đâu. Sinh ý hoàn hảo. Nhưng không khí đột nhiên xuống, không ai muốn khiêu vũ thôi.”
“Mở nhạc lớn lớn lên.”
Người pha chế vặn vặn người, lắc lắc ngón tay, “Hư, tôi nói cho anh, nguyên bản chỗ này là sân chơi về đêm, mấy tiểu tử khiêu vũ đáng yêu muốn chết luôn. Đáng tiếc, nghe nói trước đây có một trận bị cảnh sát thường phục đến, hộp đêm này có kinh doanh thứ cấm, mấy tiểu gia hỏa kia đều bị dọa một trận. Anh nếu muốn, chờ vài ngày nữa lại đến chơi, ân?” Người pha chế nói xong nháy mắt với Trầm Sở Thiên.
Trầm Sở Thiên thầm buồn cười, mấy cảnh viên ngầm có lẽ còn chưa kinh động đến mấy tên bán thuốc phiện, lại kinh động đến mấy tên bán xuân.
Về đến nhà, Trầm Sở Thiên tắm rửa sạch sẽ, cầm ly trà ngồi suy tư ở sofa. Anh nhớ đến A Lẫm, lại lập tức gạt đi, A Lẫm tuy rằng đủ thông minh cũng có can đảm, chính là cậu ta không đủ xinh đẹp, tướng mạo lại nam tính, là tiểu tử hấp tấp, nếu để cậu ta đến hộp đêm, chưa hẳn đã đạt đến hiệu quả mong muốn.
Đột nhiên, trong đầu Trầm Sở Thiên hiện lên một khuôn mặt khác. Kia cũng là một hồ ly, ánh mắt và đôi môi quyến rũ, vòng eo mảnh khảnh, khuôn mặt tuấn tú, là cậu ta. Trong lòng cảm thấy hình như có chút không ổn, cân nhắc hồi lâu, Trầm Sở Thiên vẫn quyết định đến tìm Mạc Ngữ Luân nhờ hỗ trợ.
Ở chỗ Lãnh Tinh Hồn, Trầm Sở Thiên tìm Mạc Ngữ Luân một mình trao đổi. Anh không tiện đem tất cả mọi chuyện nói cho cậu ta, chỉ nói là cần cậu đến làm việc ở một hộp đêm một thời gian. Mạc Ngữ Luân đoán có lẽ liên quan đến kế hoạch của cảnh sát, cần đến cậu có thể giúp đỡ Trầm Sở Thiên, Mạc Ngữ Luân bắt đầu kích động, ngay lập tức đáp ứng.
Buổi tối, Mạc Ngữ Luân diện một chút rồi đi đến hộp đêm mục tiêu để thăm dò tình hình, cậu vừa tiến vào liền thu hút ánh mắt mọi người. Mái tóc đen mềm kiểu của những nam hài trung học thường cắt, vài sợi lất phất trước trán, đôi mắt trong veo mang theo nét quyến rũ đặc biệt của hồ ly, làn mi dài nơi khóe mắt cong lên, liếc mắt nhìn rất câu nhân, khí chất tiểu nam sinh sạch sẽ lại thanh sảng toát ra vài phần phong tình trưởng thành sớm. Mạc Ngữ Luân mới ngồi xuống, lập tức có người mời rượu với cậu, trong lòng không muốn uống, nhưng Mạc Ngữ Luân vẫn cầm ly nhấp môi một chút. Có người sáp lại, Mạc Ngữ Luân như nữ vương không thèm để ý.
Ngồi đến gần khuya, DJ của hộp đêm phát những vũ khúc mang tiết tấu mạnh mẽ, Mạc Ngữ Luân bước ra sàn nhảy nhảy vài điệu. Kỳ thật Mạc Ngữ Luân cũng không biết nhảy, cậu cảm thấy mình vụng về lắc lắc nhảy nhảy, nhưng những người khác xem vào trong mắt, lại bị cái mông nhỏ được ôm chặt trong chiếc quần jean bó sát lại tràn đầy hấp dẫn.
Nhảy xong một bản, Mạc Ngữ Luân ngồi trở lại quầy bar nghỉ ngơi, có người bước đến chào, “Nhĩ hảo, tôi là quản lý ở đây.”
Mạc Ngữ Luân cố ý chớp chớp mắt nhìn y, “Có việc gì?”
“Ngươi muốn đến chỗ chúng tôi làm dance hay không?”
Mạc Ngữ Luân cười khẽ một tiếng, bày ra nét mặt con buôn, giơ tay phải lên, ngón trỏ xoa xoa vào ngón cái, “Cấp bao nhiêu tiền?”
Nam nhân quản lý chỉ nói vài từ, “Chỉ cần cậu làm cho bầu không khí nơi này high lên, muốn bao nhiêu đều được.”
Lời nói của nam nhân làm tâm Mạc Ngữ Luân kích động, đây chẳng phải là mục đích của cậu sao? Mạc Ngữ Luân cố tình do dự một chút, gật đầu, “Hảo a, khi nào làm? Nói trước một chút, tôi rất sợ mệt, chỉ có thể nhảy một chút thôi.”
“Ngày mai. Nếu cậu lo lắng, chúng tôi sẽ tính tiền mỗi ngày cho cậu, hơn nữa hôm nay tôi có thể chi tiền lương trước cho cậu.” Quản lý sợ Mạc Ngữ Luân chỉ đáp ứng bằng miệng, ngày mai sẽ không đến, tấn công bằng tiền trước.
“Còn có, tôi cũng không bán.” Mạc Ngữ Luân nói xong liếc mắt nhìn người quản lý.
“Đươong nhiên, chỗ chúng tôi đặc biệt không buôn bán, sẽ không để cho người ta làm sinh ý ở trong đây.” Nam nhân quản lý vội vàng nói rõ.
Nghe nam nhân nói như vậy, Mạc Ngữ Luân thầm bĩu môi. Cậu đã nhìn được chỗ này thường có trai bao trong bộ dáng nam hài lui tới.
Trở về bệnh viện sủng vật, Mạc Ngữ Luân gọi điện thoại cho Trầm Sở Thiên, báo cáo tình hình ngày hôm nay, đây là việc hai người đã hẹn nhau trước đó.
“Cái gì? Khiêu vũ?”
“Đúng vậy. Chung quy cũng không thể mỗi ngày đến uống rượu.”
Trầm Sở Thiên không dự đoán được nhanh như vây đã có tin tốt, anh suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng được, dặn dò: “Vậy, cậu phải cẩn thận.”
“Tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, Mạc Ngữ Luân vui vẻ nghĩ có thể giúp được Trầm Sở Thiên, nghĩ sau này mỗi ngày đều có thể nói chuyện điện thoại với Trầm Sở Thiên, tâm tình liền tốt hơn.
Bên này, Trầm Sở Thiên lại càng bất an hơn. Tiểu hồ ly phải nhảy cho người khác xem? Cậu đáng yêu lại mê người như vậy, thả vào một chỗ như hộp đêm, hơn nữa quán kia lại có gay thường xuyên đến, nếu bị kẻ nào nhìn trúng, ăn luôn… Trầm Sở Thiên càng nghĩ càng khó chịu. Vì để nhanh chóng kết thúc vụ án này, anh đành nhẫn nhịn.
Sáng hôm sau, Trầm Sở Thiên liền vội vàng phân phó tất cả anh em dưới trướng, đem ảnh của Mạc Ngữ Luân cho bọn họ xem, sau đó tỏ vẻ nếu nhìn thấy có người gây bất lợi cho Mạc Ngữ Luân, phải lập tức giúp đỡ cậu ta hơn nữa phải thông tri cho Trầm Sở Thiên.
“Trầm ca, vì sao vậy? Tiểu hồ ly này làm sao?” Có cảnh viên khó hiểu hỏi lại.
“Không vì sao hết! Tóm lại, tôi tuyệt đối không muốn cậu ấy gặp chuyện không may!” Trầm Sở Thiên còn cẩn thận dặn bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.