Linh Huyễn Quốc Độ Hệ Liệt

Chương 20: Vĩ thanh




Sau khi Trầm Sở Thiên đến, Mạc Ngữ Phi bắt đầu lo lắng tương lai phải làm gì. Tin chắc không bao lâu nữa người của Trầm gia đều sẽ biết y lại lần nữa về bên cạnh Trầm Sở Hãn, nếu đã chính thức quyết định cùng Trầm Sở Hãn một chỗ, như vậy, còn tiếp tục làm việc ở sòng bạc sao? Hiện tại y đã là quản lý, đương nhiên không giống với giang hồ, đã là trùm một cõi, chính là, hoàn cảnh hắc đạo vĩnh viễn cũng rửa không hết. Biết Trầm Sở Hãn không để ý, nhưng chính vì anh ‘không để ý’, Mạc Ngữ Phi mới cảm thấy y càng phải kết thúc.
Mạc Ngữ Phi nói với Hương Xuyên quyết định mới của y, “Anh nói anh sẽ…” Hương Xuyên trừng mắt nhìn Mạc Ngữ Phi, “Thật không?”
“Ân.” Mạc Ngữ Phi rất bình tĩnh gật đầu, hiển nhiên đã quyết định chắc chắn, sẽ không dao động.
“Nếu Herve hắn ta…” Hương Xuyên do dự, nhẹ giọng nhắc.
Mạc Ngữ Phi cười nói, “Không có gì ghê gớm đâu. Hắn ta cũng không nhất thiết phải giữ lại hồ ly như tôi. Người như tôi làm sao tìm không thấy được.”
“Nhưng mà anh…” Hương Xuyên vội nói, đặt tay mình lên tay Mạc Ngữ Phi, nàng không cam lòng cho Mạc Ngữ Phi, “Vậy cố gắng mấy năm nay của anh, thành tích của anh, anh… chẳng lẽ…”
“Không sao hết, tôi có Sở Hãn.”
Mạc Ngữ Phi nói nhẹ nhàng thư thái, Hương Xuyên cũng yên lòng, “Nếu đây là quyết định của anh…”
Khi Mạc Ngữ Phi nói với Trầm Sở Hãn y phải quay lại Australia báo cáo công việc, khuôn mặt Trầm Sở Hãn lộ ra nét bối rối làm Mạc Ngữ Phi lo lắng, anh sợ Mạc Ngữ Phi đi không quay lại.
“Chỉ báo cáo công việc thôi, kết thúc công việc em sẽ quay về.” Mạc Ngữ Phi nói xong, vươn tay ôm cổ Trầm Sở Hãn, đặt cằm lên vai anh.
“Sẽ mất nhiều thời gian sao?”
“Không có, chỉ vài ngày thôi.”
Cảm nhận được rõ thân thể Trầm Sở Hãn đang ôm chặt y thả lỏng hơn, Mạc Ngữ Phi mím môi cười, kề sát lại, nói bên tai Trầm Sở Hãn: “Đêm nay, hảo hảo ôm em một cái.”
“Ân.”
Một lần nữa quay lại Australia, nhìn thấy Herve, Mạc Ngữ Phi mỉm cười ngồi xuống đối diện bàn làm việc của hắn, “Tôi muốn gì, chắc ông hẳn có thể đoán được rồi.”
“Ở chung với nam nhân, chúc mừng.” Herve cười nói.
“Cám ơn.”
“Tiếp theo định làm gì?”
“Chuyện này còn phải hỏi sao? Từ chức.”
Nghe nói như vậy, Herve hiển nhiên có chút ngoài ý muốn, “Uy, uy, cậu cũng không phải nữ nhân, cũng không định sau này yên tâm làm bà chủ gia đình, từ chức cái gì.”
“Tôi muốn hảo hảo ở bên cạnh anh ấy.” Mạc Ngữ Phi nhẹ nhàng nói.
“Các cậu cũng không phải ông già bảy mươi tuổi.”
“Tôi không ngại già.” Nói xong, Mạc Ngữ Phi lấy một bản hợp đồng từ trong cặp tài liệu, đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt Herve.
Herve mang theo chút nghi hoặc cầm hợp đồng, mở ra xem, ngẩng đầu giận dữ nói: “Mạc, cậu cư nhiên chưa được phép của tôi đã lập hợp đồng mới.”
“Còn muốn xin ông giơ cao đánh khẽ, chừa cho tôi một con ngựa.” Mạc Ngữ Phi khẩn cầu, lúc này y rất thành thật, rất nghiêm túc.
Herve trầm ngâm, không trả lời ngay.
“Hiện tại, Hương Xuyên đã được xưng là Nữ hoàng sòng bạc, nàng là ứng cử viên chọn tốt nhất cho tập đoàn Houghton ở Châu Á trong nhóm quản lý, tuổi nàng còn rất trẻ, sẽ lập được nhiều thành tựu. Tôi cũng không lập tức chấm dứt công việc trong tập đoàn Houghton, tôi sẽ lui ra sau, đi theo hỗ trợ, sau ba đến năm năm, đến khi tất cả vững chắc hơn tôi sẽ chính thức rút lui. Tin rằng ông sẽ đồng ý với đề nghị của tôi.” Những lời Mạc Ngữ Phi nói chính là hoàn cảnh hiện tại, trong lòng y thập phần rõ ràng, Herve sẽ không giữ y lại, y bất quá chỉ là con tốt, cho dù chức vụ cao, vẫn chỉ là con tốt, Herve sẽ không thật sự tin tưởng y. Hồ ly thông minh biết rất rõ ‘qua cầu rút ván’ là chuyện như thế nào, cùng với việc trong lai sẽ bị diệt trừ như ‘công thần làm phản’, không bằng nhân dịp này có điều kiện thuận lợi để thoát ra, cái gì cũng không mang theo, về công về tư đều tốt nhất. May ra, niệm tình vì kiếm được số tiền quá lớn về cho tập đoàn, còn có thể toàn thân trở ra.
Trong mắt Herve xẹt qua một tia sáng, “Mạc, cậu thật sự chịu buông tha những gì có trong tay hiện tại sao?”
Mạc Ngữ Phi trả lời nhất vui vẻ: “Phải.”
“Cái gì cũng không cần nữa?”
“Dù thế nào anh ta cũng nuôi tôi.”
Herve cười, lấy ngón tay chỉ vào văn kiện trên bàn, “Mạc, cậu muốn rửa sạch, đúng không?”
Mạc Ngữ Phi cười khổ “Đã đen rồi, rửa cũng rửa không sạch. Tôi không muốn tiếp tục ở lại sòng bạc, là không hy vọng anh ấy phải quay lại người người nhà. Nhìn xem, trong tay ông có nhiều khách sạn sang trọng như thế, cũng cần phải có người quản lý, không bằng đem mấy khách sạn ở Hương Đảo giao cho tôi, quan hệ giao tiếp tôi rất thành thạo, nhất định sẽ giúp ông quản lý tốt phần kinh doanh này.”
Herve nghĩ nghĩ, lại đem văn kiện đẩy ngược đến trước mặt Mạc Ngữ Phi lần nữa, “Trước khi nói đến chuyện đó, cậu phải tiến cử vài người cho tôi.”
“Đương nhiên.” Hoàn toàn không hối hận buông tha quyền lực, địa vị, tài phú trong tay, Mạc Ngữ Phi chỉ cảm thấy cả người thoải mái.
“Tôi dường như đã không còn gì nuối tiếc.” Mạc Ngữ Phi lộ ra nụ cười thoải mái, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
Herve tựa như không quá hài lòng, “Uy, Mạc, đây mới là lời lão nhân có thể nói đi.”
“Tôi thì không nói làm gì. Nhưng thật ra, ngài hăng hái, tràn đầy nhiệt lực như vậy, thật làm người ta hâm mộ.”
Một câu nói chạm vào tâm khảm Herve, lão nhân tóc bạc ha hả cười rộ lên.
Thuận lợi đạt được điểm chung, Mạc Ngữ Phi mang theo tâm tình nhẹ nhàng quay trở về Hương Đảo. Lần này trở về, y sẽ không rời khỏi thành phố này nữa, lại càng không rời khỏi người kia.
Tắm sạch cả người mệt mỏi sau một chuyến hành trình dài, Mạc Ngữ Phi quấn áo ngủ nằm trên giường, lật xem từng tờ báo. Trầm Sở Hãn ngồi xuống cạnh y, ho khẽ một tiếng, Mạc Ngữ Phi lập tức ngừng lại, nghiêng mặt nhìn y.
“Ngữ Phi, có chuyện này muốn nói với em.”
“Ân, em cũng có chuyện nói với anh.” Mạc Ngữ Phi đặt tờ báo xuống.
“Em nói trước đi.”
“Không cần, anh nói trước đi.” Tuy thấy sắc mặt Trầm Sở Hãn bình tĩnh, thậm chí mang chút ngượng ngùng, bất quá nam nhân hồ ly lập tức sinh nghi trong lòng, y phải nghe trước đã.
“Anh có mười lăm ngày nghỉ, em có đồng ý đi du lịch với anh không?” Trước đây Trầm Sở Hãn từng lên kế hoạch cho chuyện này, nhưng không thành công, hiện tại anh lại nhắc đến.
‘”Du lịch, ở một phòng hay hai phòng?” Mạc Ngữ Phi lộ ra nụ cười xấu xa, hỏi.
“Em nói đi?”
A, cư nhiên còn hỏi lại. Nam nhân hồ ly lập tức nhíu mày trừng mắt.
“Còn em, em muốn nói gì?” Trầm Sở Hãn hỏi.
Xốc chăn trên người ra, Mạc Ngữ Phi từ ngăn tủ đầu giường lấy ra một văn kiện giao cho Trầm Sở Hãn, “Nè, đọc đi.”
Trầm Sở Hãn cầm văn kiện lật xem, Mạc Ngữ Phi vẻ mặt đắc ý dựa vào vai Trầm Sở Hãn, cười nói: “Uy, thưa ngài viên chức nhà nước công việc nguy hiểm lại không kiếm nhiều tiền a, vì tiết kiệm chi phí du lịch, vẫn ở một phòng được hơn. Bất quá, trước khi đi du lịch, chúng ta cùng đi làm một ít thủ tục, khi khai một phòng sẽ danh chính ngôn thuận hơn.” Mạc Ngữ Phi ám chỉ, y tuyệt đối không nói thẳng, đôi mắt tròn nhìn chằm chằm gắt gao biểu tình Trầm Sở Hãn.
Trầm Sở Hãn quay đầu sang, “Em thực sự…”
“Ân…” Mạc Ngữ Phi rất chân thành gật gật đầu.
Trong lòng Trầm Sở Hãn cảm động, không biết nên nói gì đây, Mạc Ngữ Phi buông tha địa vị cao trong tập đoàn Houghton, buông tha lương cùng phúc lợi cao, buông tha quyền lực một tay che trời, chọn một công việc tương đối bình thường, mang ý nghĩa hồ ly đã bỏ đi rất nhiều vật ngoài thân, mà chọn tình yêu của y.
Trầm Sở Hãn đứng lên bước đến tủ quần áo kế bên, từ trong ngăn kéo lấy ra một văn kiện đưa cho Mạc Ngữ Luân, “Trước khi đi du lịch, em điền vào hồ sơ này đi.”
Mạc Ngữ Phi hơi khó chịu, như thế nào, nguyên lai Trầm Sở Hãn giấu văn kiện trong ngăn kéo, đáng ghét, mấy thứ đó có cái gì lớn lao mà cư nhiên lại nhận. Là đăng ký của công ty du lịch sao? Mạc Ngữ Phi trề môi tiếp nhận, y không muốn đi du lịch chung với đoàn, y thầm nghĩ cùng Trầm Sở Hãn hai người ngọt ngào lãng mạn du lịch. Thờ ơ mở văn kiện ra, biểu tình Mạc Ngữ Phi đột nhiên ngưng tụ, văn kiện trong tay căn bản không phải là bản đăng ký gì đó, mà là hồ sơ xin đăng ký kết hôn.
Kết hôn!
Nội tâm Mạc Ngữ Phi kích động không thôi, trước đây y chưa từng nghĩ đến, bản thân mình sẽ có một ngày vì tình cảm có nơi có chốn mà vui vẻ như vậy. Nhưng hiện tại quả thực như thế, thật sự rất vui vẻ, rất hạnh phúc… Hốc mắt Mạc Ngữ Phi phiếm đỏ. Cùng nam nhân này bên nhau, bất tri bất giác bị anh ảnh hưởng, cư nhiên trở nên yếu đuối đa cảm, hoặc là, sự yếu đuối của y chỉ có anh nhìn thấy.
“Em cứ từ điền, điền xong đưa lại cho anh.”
Cái gì mà từ từ điền, Mạc Ngữ Phi một bên nghĩ, một bên cầm văn kiện bước xuống giường đi qua thư phòng tìm viết. Hai ba giây liền xong, Mạc Ngữ Phi đem văn kiện trả lại cho Trầm Sở Hãn, đồng thời không quên hỏi thêm: “Khi nào đi đăng ký?”
Trầm Sở Hãn vươn tay kéo Mạc Ngữ Phi lại, ôm y vào lòng, “Trước khi đi du lịch, trước đó cùng nhau về nhà một chuyến, được không?”
Mạc Ngữ Phi nghĩ nghĩ, “Vậy mua quà gì thì được?”
“Lên giường trước, từ từ nói cho em biết.”
– HOÀN – 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.