Linh Hồn Dưới Ánh Trăng

Chương 76: Lời của một người cha





Thư phòng của hoàng đế Kerma.
Conroy ngồi trầm ngâm nhìn đống tài liệu mà người của mình mang tới. Lướt qua những thông tin trên đó, ánh mắt của ông tỏ ra khá đáng ngại. Helen đứng ở phía cửa sổ, nhìn về hướng cổng lâu đài.
“Helen, sắp tới ta sẽ rời thủ đô một thời gian”.
“Cha định đi đâu sao ạ? Con sẽ tháp tùng cha đi” – Helen quay sang, rồi tiến tới chỗ cha. Ông gấp tập tài liệu lại, rồi mỉm cười: “Không cần đâu”.
“Phía đội trinh sát của chúng ta nhận được tin đã tìm thấy tung tích của Mathew ở phía bắc” – Ông lại tiếp. Dĩ nhiên ông biết rõ, dù tính tình của Helen đã dịu đi từ sau khi Anders phá tan mảnh băng trong cơ thể cô, nhưng có mấy ai bình tĩnh được khi nghe ông thốt ra câu đó.
Phải, Helen cũng không ngoại lệ. Cô lập tức phản đối: “Cha nói gì cơ, các thành viên trong hội đồng nhất định sẽ phản đối. Hơn nữa, những chuyện như vậy không phải chỉ cần con và chị Hailey đi là được sao. Con đã hoàn toàn kiểm soát được Ylia rồi, cũng không sợ phải làm chị bị thương nữa…Ơ?” – Conroy đặt tay lên đầu cô, rồi xoa nhẹ. Ông nhìn cô, rồi nhẹ nhàng nói:
“Ta xin lỗi, Helen”.
Helen ngước mắt nhìn ông: “Sao ạ?”
“Đây là nhiệm vụ tuyệt mật do ta tự mình quyết định”.
Helen lắc đầu: “Không, đế quốc này vẫn cần một vị hoàng đế như cha. Không lẽ cha định phủi bỏ trách nhiệm này sao? Bây giờ lục đục nội bộ vẫn còn đó, một mình chị con không thể…”
“Nếu vậy, thì con sẽ phải trở thành nữ hoàng thay ta, Helen”.
Helen sững sờ. “Cha…cha vừa mới nói gì?”
Conroy rảo bước ra cửa sổ, rồi chậm rãi nói: “Chẳng phải Cato Runker cũng đăng cơ hoàng đế lúc còn rất trẻ sao? Hơn nữa con có biết được mục đích của bọn Nora là gì không?”
Helen cứng họng. Phải, thật sự đúng là, thông tin về bọn chúng thật sự rất ít. Mathew đã từng là một pháp sư hạng S của Kerma, ấy vậy mà những thông tin mà họ có được, chỉ là hắn xuất thân từ một cô nhi viện ở phía đông thủ đô. Nhà thờ đó là nơi mà Hailey đã tập kích vào 2 năm trước, nhưng tất cả đã hóa tro tàn chỉ trong nháy mắt.
“Người phù hợp với nhiệm vụ lần này, chỉ có ta thôi. Chỉ có ta mới có đủ ma lực để đối đầu với bọn chúng” – Conroy một lần nữa khẳng định, rồi lấy ra một cuốn trục ma thuật.
Ông truyền ma pháp của mình lên cuốn trục đó, để lại những lời nhắn của bản thân phòng trường hợp xấu nhất.
Helen không cam tâm với chuyện đó. Cô vẫn một mực nói: “Cha đưa theo người nào đó đi hỗ trợ đi, coi như con xin cha đấy”.
Trông vẻ mặt bịu rịu, lo lắng của Helen, Conroy thở phào: “Cuối cùng cũng có ngày, đứa con gái này lo lắng cho ta đấy, kể từ sau cái lần Ylia xâm nhập cơ thể con”.
“Con và Anders của Fressia đều cùng một suy nghĩ. Chúng con bây giờ, không cần nhất thiết phải biết nguồn gốc của thứ sức mạnh kì lạ bên trong cơ thể này từ đâu mà ra. Chúng con chỉ cần biết chắc rằng, nhất định ngoài kia, những đồng loại của Ylia hay Troy vẫn còn tồn tại ở đó. Ylia đã sống trong cơ thể con một thời gian dài rồi, nên con hoàn toàn hiểu cô ấy, cô ấy cũng rất hiểu con. Thực sự mà nói, bây giờ con chỉ mong có thể nhìn nhận thế giới này một cách tươi mới, và lạc quan hết mức có thể thôi”.
Helen vừa dứt lời, cũng là lúc Conroy hoàn thành di thư trong cuốn trục. Ông phong ấn cuốn trục lại, rồi nói:
“Haizzz…Một người cha như ta, sống cả một đời như vậy, mà chỉ toàn để lại cho con sự đau khổ, cô đơn, giờ còn để lại cho con mớ chính trị hỗn độn của Kerma này nữa chứ”.
Helen chỉ im lặng không nói gì. Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, phá vỡ bầu không khí im lặng này.
“Hoàng đế bệ hạ, người của Fressia đã tới. Công chúa Hailey đã đưa họ tới đây an toàn. Hơn nữa, trên đường tới đây họ đã chạm trán bọn Nora, tôi sẽ gửi bản báo cáo về hội đồng. Còn về chuyện xuất phát của ngài…”
“Ta hiểu. Ta sẽ xuất phát ngay. Nhắc nhở người trong lâu đài hãy đối đãi tốt với họ. Về phần báo cáo ngươi đề cập lúc nãy, hãy chuẩn bị một cuốn trục trắng cho ta. Ta sẽ cập nhật thông tin từ từ”.
“Dạ” – Người kia lập tức chạy đi.
Helen nhìn cha của cô sắp đi, liền cảm thấy day dứt. Conroy nhún vai: “Coi như đây là một thế giới tốt đẹp mà người cha này sẽ mang tới cho con đi, Helen. Ta sẽ tìm ra tung tích của bọn chúng, sẽ lấy điều đó để bảo vệ con, bảo vệ Hailey, cũng như bảo vệ đất nước này”.
Cánh cửa đóng lại, chỉ còn mình Helen ở bên trong.
Nước mắt cô không ngừng rơi…
Helen ngạc nhiên, cô đưa tay gạt nước mắt. Đã lâu rồi, cô mới lại một lần nữa rơi lệ…
“Không được, Ylia sẽ cười mình mất…Mình làm sao thế nhỉ, phải mau đi chuẩn bị thôi” – Cô lắc đầu, rồi lập tức chuẩn bị làm nhiệm vụ của mình.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.