Linh Dật Chi Loạn

Chương 4: Mặt mộc bị người ta nhìn thấy sẽ không có cảm giác thần bí




Thiên Tứ tức giận đưa tay đẩy hắn ra: "Đừng có lại gần, phấn rớt hết bây giờ! Đã hóa trang đậm như vậy còn bắt người ta phải nhớ rõ! Người ta dễ nhận nhầm các ngươi cũng là vì các ngươi hóa trang y hệt nhau! Có giỏi thì để mặt mộc đi!"
Hoàng Tuyền nhị sứ quân nói: "Đâu phải tinh quân không biết đây là quy định trong nghề của bọn ta, để mặt mộc bị người ta nhìn thấy sẽ không có cảm giác thần bí."
Lạc Nhan Sơ đã sợ tới mức bắt đầu xin tha: "Được rồi được rồi không cần mở cửa địa ngục ra nữa, ta tin rồi ta tin rồi!"
Thiên Tứ phẩy tay một cái: "Được rồi không còn chuyện của ngươi nữa, ngươi nhớ đó, hôm nay chẳng những ngươi không khiến công chúa vui vẻ mà còn đắc tội với bản tinh quân."
Hoàng Tuyền nhị sứ quân rùng mình một cái, một lúc sau mới vâng vâng dạ dạ: "Tinh quân, ta sẽ không mật báo với thiên đình biết chuyện ngài lén hạ phàm..."
Thiên Tứ khụ một tiếng: "Được rồi công đủ xóa tội, biến đi!"
Hoàng Tuyền nhị sứ quân cung kính cúi đầu, lại "thình thịch" một tiếng, biến mất giữa không trung.
Lạc Nhan Sơ vẫn còn run run một lúc nữa mới hoàn hồn lại: "Hắn... Tại sao hắn lại gọi ta là công chúa?"
Thiên Tứ nghĩ ngợi một chút: "Phu nhân của các nam thần tiên trên trời đều được gọi là công chúa."
Lạc Nhan Sơ co người vào trong chăn: "Tại sao hắn lại bắt ta phải nhớ rõ mặt hắn?"
Thiên Tứ nói: "Có lẽ là hắn cho rằng khuôn mặt hắn rất đẹp trai."
Lạc Nhan Sơ nói: "Đời ta đã nhiều bóng ma lắm rồi."
Thiên Tứ nói: "Cho nên ta giúp ngươi dọn dẹp một chút, ví dụ như cô nương Cẩm Sắt kia?"
Lạc Nhan Sơ yên lặng một lúc: "Thôi bỏ đi, nàng ta cũng chết rồi."
Trước khi Cẩm Sắt chết, Lạc Nhan Sơ đã từng rất buồn bã mà nghĩ rằng, có phải nàng mang số kiếp làm nữ phụ, vĩnh viễn sống dưới cái bóng của Cẩm Sắt hay không, ăn thừa của nàng ta thì không nói làm gì, lại còn cứ bị người ta nhìn nhầm thành nàng ta.
Mặc dù theo như nàng thấy thì hai người không hề giống nhau.
Cẩm Sắt trời sinh đã thích âm nhạc, còn nàng là do bị ép nên mới học đánh đàn; Cẩm Sắt khéo ăn khéo nói, còn nàng thì vốn không hề thích nói chuyện; khuôn mặt Cẩm Sắt tròn trịa, lúc cười có thể đón lấy ánh mặt trời, còn khuôn mặt nàng lại thon nhỏ, bình thường đều trưng ra khuôn mặt lạnh như băng -- đây là cách nói của cha Lạc, còn cách nói của Tiểu Lâm thì là: tiểu thư à ngươi nghiêm mặt thì còn có chút khí chất, ngươi vừa cười một cái đã lộ rõ nguyên hình.
Nói chung, nàng vốn nên là từ trái nghĩa của Cẩm Sắt, thế mà lại cứ bị coi thành từ gần nghĩa hoặc thậm chí là từ đồng nghĩa của nàng ta, điều này khiến nàng cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng hiện giờ, những chuyện khó chịu này đều đã là dĩ vãng rồi.
Cẩm Sắt chết, Lạc Nhan Sơ bắt đầu nhớ nàng ta, bắt đầu cảm thấy, thật ra Cẩm Sắt cũng không tệ -- ít nhất là nàng ta sẽ không bao giờ lợi hại hơn nàng nữa, cũng không bao giờ có thể giả mạo nàng được nữa.
Đêm trước khi hai người bị đưa tới cho Tiêu Loan, Cẩm Sắt đã từng kéo tay nàng mà nói rằng: "Sơ Nhi, ta vẫn luôn có lỗi với ngươi."
Trong vòng một năm ở bên cạnh Tiêu Tử Hãn này, Lạc Nhan Sơ lúc nào cũng nhìn thấy Cẩm Sắt và Tiêu Tử Hãn ngọt ngào, khó tránh khỏi ghen tị và buồn bực, vẫn luôn cố gắng tránh Cẩm Sắt càng xa càng tốt, nhưng đáng giận là Cẩm Sắt cũng rất ít tới nói chuyện với nàng, càng đáng giận hơn nữa là Cẩm Sắt luôn ra vẻ tốt bụng giúp nàng tìm kiếm đức lang quân như ý -- đương nhiên, đáng giận nhất vẫn là tìm lâu như thế rồi mà mãi vẫn không tìm được.
Cho nên tới tận đêm đó, lúc các nàng đối mặt với cùng một cảnh ngộ, giữa các nàng mới bắt đầu có chút cảm giác bị vận mệnh kéo lại gần nhau.
Tâm trạng Lạc Nhan Sơ lúc đó bị chi phối bởi cảm giác đè nén vì chẳng còn hy vọng gì nữa vào tương lai, đã chẳng có sức lực nào mà nghĩ tới chuyện quá khứ nữa, mệt mỏi nói với Cẩm Sắt một câu: "Chuyện đã tới nước này rồi, không cần phải nhắc lại nữa."
Cẩm Sắt lại rưng rưng nước mắt: "Mãi mà ta không giúp ngươi tìm được đức lang quân như ý, khi đó điện hạ cảm thấy ngươi quá cô đơn, từng nghĩ tới chuyện gần gũi với ngươi... Là do ta ghen tuông, cản hắn lại."
Lạc Nhan Sơ lạnh nhạt "ồ" một tiếng, nghĩ bụng may mà ngươi cản hắn, nếu không ta thật sự là quả phụ rồi.
Cẩm Sắt bắt đầu rơi nước mắt lã chã: "Sơ Nhi, ngươi vẫn luôn trách ta phải không, nếu ta biết trước chúng ta sẽ thành như vậy... ta nhất định đã để điện hạ đối xử với ngươi thật tốt..."
Đúng là Lạc Nhan Sơ vẫn luôn trách nàng ta.
Không phải là trách nàng ta giả mạo nàng, bởi vì ít nhất là lúc vừa mới giả mạo thì động cơ vẫn còn tốt. Nhưng nàng trách nàng ta ở chỗ rõ ràng nàng ta thích Tiêu Tử Hãn đã lâu, tại sao trong vòng mấy ngày ở lại trong cung không tìm cơ hội nói cho hắn biết thân phận thật của mình.
Cẩm Sắt nghẹn ngào: "Sơ Nhi, lúc đầu ta cũng là vì sợ bị dì trách tội nên mới không dám nói thật... Sơ Nhi, ngoài điện hạ ra, người ta quan tâm nhất chính là ngươi, ngươi đừng hận ta nữa, có được không?"
Đêm đó Cẩm Sắt nói rất nhiều lời đong đầy tình cảm, có lẽ là người sắp chết nên lời nói cũng ôn hòa dễ nghe, chỉ tiếc lúc đó Lạc Nhan Sơ không đoán được ý định của nàng ta, cho nên không thèm để ý đến nàng ta.
Thiên Tứ nghe xong thì hơi bùi ngùi xúc động: "Hóa ra là nàng đã tha thứ cho nàng ta, không hổ là nữ nhân mà ta nhìn trúng, lòng dạ khoan dung như vậy."
Lạc Nhan Sơ nói: "Ta vẫn luôn rất khoan dung, nếu như ngươi có thể khiến nàng ta kiếp sau biến thành một nữ tử xấu xí thì ta sẽ càng khoan dung hơn."
Thiên Tứ nói: "Người ta còn rất quan tâm nàng đấy."
Lạc Nhan Sơ nói: "Có lẽ là nàng ta thích có ta làm nền cho mình đấy."
Thiên Tứ ngông nghênh: "Nàng ta không có mệnh để nàng làm nền cho đâu."
Lạc Nhan Sơ nói: "Hình như những người tốt ở bên cạnh ta đều đoản mệnh cả, thần tiên à, ngươi cẩn thận một chút."
Thiên Tứ nói: "Hình như vậy thật, vậy tên thái tử kia thì sao, hắn chết thế nào?"
Lạc Nhan Sơ khụ một tiếng: "Thật ra hắn vẫn còn chưa chết... Chỉ là ta nghe nói chẳng mấy chốc nữa hắn cũng sẽ chết mà thôi."
Cả thiên hạ đều biết Tiêu Bảo Quyển ngu xuẩn và háo sắc thế nào, chỉ khác là, cái trước thì chẳng ai quản được hắn, nhưng cái sau lại có người quản được.
Người đó chính là Phan Ngọc Nhi.
Sau này Tiêu Bảo Quyển còn vì lấy lòng Phan Ngọc Nhi mà cho xây điện bằng vàng ròng với nền khảm hình hoa sen, chỉ để Phan Ngọc Nhi cất bước trên đó xứng với danh xưng bộ bộ sinh liên*. Vung tiền như rác chỉ vì nụ cười của mỹ nhân như vậy quả đúng là phương pháp nhất quán của những vị quân vương mất nước, cho nên về sau hắn cũng mất nước.
* Tiêu Bảo Quyển cho xây Ngọc Thọ điện với tường được khảm vàng, nền lát bằng ngọc trắng, còn sai thợ dùng hồng ngọc khảm hình những bông hoa sen nổi bật trên nền ngọc trắng. Sau khi điện Ngọc Thọ xây dựng xong, Tiêu Bảo Quyển cho Phan Ngọc Nhi chân trần đi lại trên thềm ngọc để mình ở bên dưới ngắm nhìn. Đôi chân nhỏ nhắn của Phan Ngọc Nhi thướt tha trên nền lát ngọc hình những bông sen, giống như nàng đi đến đâu thì sen nở ra đến đấy. Tiêu Bảo Quyển thì chỉ biết ngồi dưới trầm trồ: Bộ bộ sinh liên hoa (mỗi bước đi nở ra một hoa sen).
Đây là chuyện sau này.
Lúc đó thì Lạc Nhan Sơ còn chưa nhìn đến tương lai như vậy, đương nhiên càng không nhìn rõ hiện tại, chỉ cảm thấy mình từng qua tay nhiều nam nhân như vậy, may mà vẫn luôn được người đời xưng là tuyệt sắc, thế nhưng vẫn luôn có người còn tuyệt sắc hơn cả nàng nhanh chân đến trước, chẳng chừa cho nàng dù một kẽ hở để chui.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác là nàng vì cảm giác tự tôn nào đó mà chẳng thèm đi chui.
Mặc dù cái gọi là tự tôn chỉ có một phần là khí phách của nàng, chín phần còn lại đều là vì ngại cái nhìn của người đời.
Sau khi Phan Ngọc Nhi đánh giá nàng như vậy, nàng mới biết được, thì ra trong mắt người đời nàng là một nữ tử như thế.
Nàng mắng đuổi Lục Thùy đi, thế mà được người ta gọi là ánh mắt cao; nàng không muốn động phòng với Tiêu Tử Hãn lại được cho là ngọc khiết băng tâm; sau này Tiêu Tử Hãn tìm cách đưa Cẩm Sắt vào cung lại bị người ta cho là không thể khiến nàng động lòng nên tìm vật thay thế; thậm chí hiện giờ nàng không tự sát thì người đời cũng cho rằng nàng chỉ tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, mang lòng ám sát.
Giữa những mối hiểu lầm chồng chất nhau này, rốt cuộc Lạc Nhan Sơ cũng tự tha thứ cho mình.
Sau khi Cẩm Sắt chết, nàng vẫn cố gắng tìm cho mình một lý do để tiếp tục sống nhằm tạo cho mình một cái bậc thang mà bước xuống, khổ nỗi lại mãi không tìm được, đương nhiên mỗi một lần thất bại đều có cảm giác mình có thêm một lý do để chết, thử nghĩ mà xem, mỗi ngày đều vắt óc ra nghĩ ngợi, kết quả thu được lại là mình thật đáng chết, cuộc sống như vậy mới thê thảm làm sao. Mà bây giờ, rốt cuộc nàng cũng có thể quang minh chính đại mà sống tiếp, lại còn cõng theo cái cớ tốt đẹp như vậy, có thể thấy ông trời thỉnh thoảng cũng có mở mắt.
Chỉ có một vấn đề.
Chính là để phối hợp với sự hiểu lầm của người đời, nàng phải làm chút chuyện gì đó, nếu không năm rộng tháng dài, mọi người thấy nàng chẳng hề có ý định ám sát thì đương nhiên dư luận sẽ đổi hướng.
Nhưng nếu cứ như vậy thì chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ, Tiêu Bảo Quyển vốn chỉ xuất phát từ sự nghi ngờ hoặc thậm chí là chỉ xuất phát từ việc muốn lấy lòng Phan Ngọc Nhi mà không tới gần nàng, cũng không hề có ý định bắt nàng chết, nhưng nếu như nàng đi ám sát hắn... Nếu như không thành công thì hắn sẽ giết nàng, nếu như thành công thì cha hắn sẽ giết nàng, dù sao thì chỉ cần nàng giơ đao lên đã đồng nghĩa với việc nàng phải chết, cái này hoàn toàn khác xa ý chí tiếp tục sống sót của nàng trước kia.
Nàng tự đo lường lòng dạ của Tiêu Bảo Quyển một chút, cảm thấy cho dù như thế nào thì hắn cũng không thể rộng lượng tới mức đi nói với nàng là: "Ngươi lại có thể không thích ta tới mức muốn giết ta, thôi bỏ đi, ngươi đi đi." Ngược lại, khả năng cao nhất chính là trong cơn tức giận hắn xử nàng chết không toàn thây, tiện thể thể hiện cho Phan Ngọc Nhi thấy hắn một lòng một dạ với nàng ta.
Kết cục này quá mức thê thảm, Lạc Nhan Sơ suy đi nghĩ lại, nghiêm túc đưa ra kết luận: đối nhân xử thế phải có chủ kiến, không thể cứ sống vì cái nhìn của người khác được.
Nhưng sống vì cái gì thì nàng lại thật sự không tìm ra được.
Mà trong lúc nàng không biết nên dùng cách gì để thay đổi tình hình hiện tại thì Tiêu Bảo Quyển đã chọn hành động trước một bước.
Lúc Phan Ngọc Nhi có mặt, hắn ngoan ngoãn bảo gì nghe nấy, nhưng lúc Phan Ngọc Nhi về nhà thăm mẹ đẻ thì hắn lại bỗng nhiên giống như một con hổ đói khát đã lâu được phóng thích, chớp chớp đôi mắt gian tà, đứng trước mặt Lạc Nhan Sơ.
Ấn tượng của Lạc Nhan Sơ đối với tên này... thật sự còn không bằng người cha già yếu của hắn.
Mặc dù hiện giờ sức khỏe của Tiêu Loan đã không còn tốt lắm, nhưng cái khí phách đó, chỉ nhìn qua cũng biết hắn đã từng một thời ngọc thụ lâm phong. Tiếc là hổ phụ lại chỉ sinh ra khuyển tử, con trai trưởng bẩm sinh đã tàn tật, khó có thể thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước, con trai thứ Tiêu Bảo Quyển thân thể không tàn nhưng đầu óc lại tàn, còn có tật cà lăm, lại thêm đôi mắt háo sắc vừa tới gần một chút đã có thể khiến người ta nổi da gà khắp người.
Đương nhiên, nếu đổi lại là Lục Thùy, cho dù có hơi cà lăm, cho dù đôi mắt có hơi háo sắc thì Lạc Nhan Sơ vẫn có thể chấp nhận được. Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, sở dĩ nàng ghét Tiêu Bảo Quyển, nguyên nhân căn bản vẫn là vì dung mạo của hắn không được đẹp mắt.
Khi đó lại nghe nói hiện giờ Lục Thùy đã bước lên hàng Cánh Lăng bát hữu, tiếng tăm vang khắp nam bắc, rất được hoàng đế trọng dụng, lại thêm tướng mạo tuấn tú, vô số danh môn đều tranh nhau muốn gả con gái nhà mình cho hắn, Lạc Nhan Sơ sa vào cảm giác hối hận khôn nguôi.
Nếu như năm đó Lục Thùy cầu hôn nàng mà nàng trót sai cứ sai đến cùng thì chẳng phải là những chuyện sau này đã chẳng xảy ra rồi sao, bây giờ ngẫm lại, lúc đó cho rằng nàng và Cẩm Sắt bị nhận lầm đã là chuyện không thể nào tha thứ nổi, đó là bởi vì nàng còn chưa gặp phải chuyện còn khó tha thứ hơn, có thể thấy, trưởng thành chính là quá trình nhẫn nhịn hết chuyện không thể tha thứ này đến chuyện không thể tha thứ khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.