Linh Chu

Chương 84: Cao Thủ




Phong Phi Vân ngạo nghễ đứng ở giữa sân, bộ dáng cứ như cao thủ chững chạc tuyệt thế vậy, ánh mắt thản nhiên phiêu dật, mang trên người khí chất tiên nhân, đứng vững vàng ở đó làm cho những thiếu nữ tiên môn khác bị mê hoặc đến mức trái tim đập loạn xạ.
Phong Tiên Tuyết biết rõ người này đang giả bộ, rất muốn đi đến đá vào chân hắn hai cái nhưng mà khi thấy bạch cốt nằm đầy trên đất thì trong lòng nàng lại cảm thấy lạnh cả người, không nhịn được lại co rúc thân thể mềm mại lại, chỉ ảo não hừ lạnh một tiếng.
"Ngân!"
Oán hận trong lòng nàng rất lớn.
Nghe tiếng hừ lạnh như thế, Phong Phi Vân hiển nhiên biết cô vợ trẻ này là đang tức giận, vội vàng lững thửng đi tới, nghiêm nghị nói:
- Tiên Tuyết muội muội, ta biết bây giờ muội rất sợ, không ngại thì tối nay ngủ chung với ta đi, ta sẽ bảo vệ muội.
"Ngân ngân! Ngủ cùng với ngươi ta còn sợ hơn!
Phong Tiên Tuyết sao có thể không biết trong lòng hắn đang nghĩ cái quỷ quái gì chứ, hiển nhiên sẽ không để cho hắn thực hiện được rồi, nhưng mà ngoài trạm dịch lại có ô quang chớp động, hình như có sinh vật hắc ám nào đó chạy nhanh trong đêm.
"Xuy xuy!"
Tiếp theo lại có thanh âm tranh cãi quái dị loáng thoáng vang lên, càng nghe càng làm cho da đầu tê dại!
- Ngủ cùng với ngươi không phải là không được, nhưng mà ngươi không được động tay động chân, hơn nữa nhất định phải mặc y phục mà ngủ!
Phong Tiên Tuyết hai tay ôm đầu gối, cả người co lại thành một khối, giờ khắc này cô mới thật sự giống như một tiểu cô nưỡng nhát gan, sợ sệt.
Cả người Phong Phi Vân đều là chính khí, nhưng mà hắn lại nhíu mày nói:
- Tiên Tuyết muội muội, cái này không phải là làm khó ta hay sao? Muội biết rõ ta có thói quen ngủ trần truồng mà, được, được ... hôm nay không ngủ trần truồng vậy, hôm nay nhất định không ngủ trần truồng.
Người tu luyện cũng là người, không thể nào không ngủ được!
Phong Phi Vân và Phong Tiên Tuyết tối hôm qua đã một đêm mất ngủ, nếu như đêm nay lại không ngủ thì chẳng những thể lực không có, ngay cả tu vi chiến lực cũng sẽ giảm đi nhiều, nếu như lại gặp một cái xác khô quái vật nào đó chỉ sợ không có được may mắn như bây giờ.
3 cái xác khô kia chẳng qua cũng khỉ là con rối mà thôi, trong màn đêm vô biên kia không biết còn cất giấu sinh vật nào nữa hay không, đây mới thực sự là nguy hiểm thật sự.
Trong trạm dịch Bạch Mã cũng còn không ít khách tu tiên, có mấy người tối nay không thể nào ngủ được, định sẽ thay phiên nhau canh giữ ban đêm.
Mà Phong Phi Vân dĩ nhiên là kích động không thôi. Hắn nắm bàn tay mềm mại của Phong Tiên Tuyết, không chờ đợi gì mà đi vào trong phòng trọ nghỉ ngơi, về phần sinh vật bí ẩn kia, nếu như dám không thức thời mà tiến tới quấy rầy Phong thiếu gia chúng ta thì Phong thiếu gia nhất định sẽ rất tức giận.
Đỗ Thủ Cao là một người cho tới bây giờ vẫn không sợ bóng đêm, hắn từ nhỏ đã lớn lên trong đống xác chết, có lúc không có chỗ ngủ, thậm chí hắn còn ngủ nhờ ở một mộ phần ven đường cả đêm.
Bước chân hắn rất nhanh, mặc dù là màn đêm đen kịt nhưng đôi mắt hắn vẫn sáng rực để soi đường.
Ngẩng đầu lên, nhìn về hướng màn đêm vô biên kia, chỉ thấy có một cái nhà ở đằng xa, xa xa còn có cao sơn đại lĩnh, sói đang tru, có mùi máu tươi hòa trong làn gió rét.
Hắn nhẹ nhàng sờ sờ chóp mũi, ngửi một cái, lẩm bẩm: "Tới Long Thạch trấn rồi!"
"Sột soạt!"
Mới đi tới cửa trấn, hắn liền dừng bước, trực giác sát thủ lâu năm nói cho hắn biết có mối nguy hiểm vô hình đang đến gần.
Hằn mang cả người hắn đều dâng lên, nhiều năm qua, đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải một loại cảm giác làm cho tâm linh hắn cảm thấy thật kinh khủng, tựa như đứng sau lưng hắn chính là tử thần lưỡi dài vậy.
- Người nào, đi ra đây?
Trong lòng Đỗ Thủ Cao mặc dù băng hàn nhưng vẫn cố bình tĩnh ung dung như cũ, trên người bộc phát ra khí thế sát kiếm sắc bén.
"Phốc!"
Một cánh tay kho héo từ nhô ra từ trong lòng đất, cánh tay dính đầy bùn đất huyết sắt tóm ống quần hắn lại, giống như sẽ kéo hắn vào trong vực sâu địa ngực vậy.
"Vèo!"
Đao Đỗ Thủ Cao xuất ra, tốc độ chẳng biết là so với lần truy sát Phong Phi Vân hôm trước nhanh hơn gấp bao nhiêu lần nữa, một đao xẹt qua, chẳng những chặt đứt được cánh tay kia mà đao khí càng cuồn cuộn hơn nữa, lại thêm hóa thành long quyển đánh úp về phía trong lòng đất, như muốn đem cái thứ quái vật kia cắn nát ra.
"Ùng ùng!"
Nhưng mà cánh tay thứ hai, thứ ba, thứ tư ... lần lượt từ dưới lòng đất chui ra!
Vô dố cánh tay khô quắt từ dưới đất chui lên, trên lòng bàn tay dính đầy bùn máu, lông thi thật dài, có cái còn lộ ra cả bộ phận bạch cốt, nhưng mà những thứ của người chết này lại kết xuất thành từng Phật thủ ấn khác nhau, bày biện ta đủ loại hình dáng.
- Phật môn linh thông, thiên thủ như lai!
Trong lòng Đỗ Thủ Cao lạnh run, bay vọt lên, chân đạp hư không, rơi xuống trấn khẩu ở ngọn một bụi thanh trúc.
Bùn đất trên mặt đất bắt đầu chuyển động chậm rãi, hình thành một pho tượng phật tôn ấn ký nằm lăn trên mặt đất, mà những cánh tay của người chết chui ra từ dưới lòng đất đều bị nhốt lại trong Phật tôn ấn ký.
Một mặt là huyết thủ âm kinh khủng, một mặt lại là kết xuất Phật thủ ấn, quả thực tạo thành 2 thế đối lập mãnh liệt làm cho người ta không nhịn được tò mò, lẽ nào người chết có thể tu luyện thành linh thông Phật môn vô thượng sao?
Dưới lòng đất rốt cuộc là có thứ gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.