Linh Chu

Chương 70: Cô Tinh Đến Từ Hướng Bắc




- Hắn bị thương rất nặng sao?
- Nhất định là bị thương rất nặng!
Phong Phi Vân nói rất khẳng định.
- Đã như vậy thì tại sao ngươi không thừa cơ bắt hắn lại, chẳng phải sẽ nổi danh thiên hạ sao?
Phong Tiên Tuyết càng không hiểu được tên tiểu tử Phong Phi Vân càng ngày càng kín đáo này.
Phong Phi Vân lắc đầu nói:
- Trước hết, tu vi Đỗ Thủ Cao thực sự rất đáng sợ, dù cho là lúc sắp chết thật thì dám chắc cũng có thể kéo thêm một người đệm lưng, ta không muốn làm cái chuyện nguy hiểm đó. Thứ hai, so với việc bắt hắn lại thì ta lại càng muốn biết người thuê hắn giết người là ai?
Trên mặt Phong Phi Vân mỉm cười một chút, không nói ra được là tự tin và cơ trí thế nào!
- Ý của ngươi là muốn theo dõi hắn, tìm xem người thuê hắn giết người là ai?
Phong Tiên Tuyết lúc này cũng trở nên nghiêm túc, mang theo một chút ý nghĩ sâu xa nhìn chăm chú Phong Phi Vân.
- Dĩ nhiên là vậy! Ta luôn cảm thấy phía sau việc này có gì đó không tầm thường.
Phong Phi Vân nói.
- Nhưng mà trong thiên hạ căn bản cũng không có người có thể theo dõi một tên sát thủ, đừng nói là ngươi, coi như là trưởng lão Phong gia cũng không có thể.
Phong Tiên Tuyết nói.
Phong Phi Vân cười nói:
- Muội đừng quên, ta cũng là một trí sư. Muốn theo dõi một người thì cũng không phải là việc khó, muội có muốn cùng đi theo với ta không?
Muốn theo dõi một sát thủ đứng đầu, cũng không phải là một chuyện đùa!
Phong Tiên Tuyết hiển nhiên không tin Phong Phi Vân thật sự là một gã trí sư, nhưng mà tên tiểu tử này lại tự tin như vậy thì có chút không bình thường, lẽ nào hắn thật sự có chiêu gì đó để có thể tìm được tung tích của Đỗ Thủ Cao?
- Cái này ... Xảy ra chuyện lớn như vậy, ta phải lập tức chạy tới bản bộ Phong gia để bẩm báo với mạch chủ của mạch, làm sao có thời giờ cùng ngươi đi làm bậy.
Phong Tiên Tuyết nghĩ một đằng nói một nẻo.
Phong Phi Vân gật đầu, cũng không vạch trần nàng, nói:
- Cũng đúng, Đỗ Thủ Cao này thật sự quá hung ác, muội không dám dám theo dõi hắn cũng rất là bình thường.
Ngay cả tứ đại trưởng lão cũng chết dưới kiếm của Đỗ Thủ Cao, con cháu trẻ tuổi của Phong gia cũng đã sớm bị dọa sợ đến không đứng thẳng người được, bây giờ đừng nói là để cho bọn họ đuổi theo hành tung của Đỗ Thủ Cao, coi như là nhắc đến cái tên Đỗ Thủ Cao thì đã hù dọa họ sợ đến bể mật.
Cũng chỉ có thằng nhãi Phong Phi Vân không sợ trời không sợ đất, trên người lại mang theo một món linh khí cho nên mới dám đuổi theo Đỗ Thủ Cao, những người khác bao gồm của Phong Tiên Tuyết cũng không có can đảm lớn như vậy.
- Phong Phi Vân!
Phong Phi Vân chạy tới bên ngoài đại môn Tiềm long biệt viện, Phong Tiên Tuyết đuổi theo, gọi hắn lại từ phía xa.
Phong Phi Vân dừng bước, xoay người lại, kinh ngạc mà nhìn nàng chằm chằm.
- Ngươi vẫn không nên đi, có thể thuê được loại sát thủ cấp bậc như Đỗ Thủ Cao thì tu vi người này tuyệt đối sẽ không yếu hơn Đỗ Thủ Cao đâu, ngươi dù sao cũng không biết tu luyện, nếu bị bọn họ phát hiện, ngươi ... chỉ sợ là không về được.
Phong Tiên Tuyết muốn nói rồi lại thôi, trong ánh mắt có vẻ giằng co.
Phong Phi Vân hơi sửng sốt một lát, tiếp đó nhếch môi cười:
- Khụ khụ, vợ à, đây là vợ đang quan tâm ta sao?
- Ngươi đi chết đi!
Phong Tiên Tuyết nghiến chặt răng, tức bực giậm chân, nói tiếp:
- Chết là đáng đời!
… …
Tử Tiêu phủ thành chính là tòa thành trì lớn nhất ở phía Nam vương triều Thần Tấn, lịch sử so với vương triều Thần Tấn còn phải lâu đời hơn, giống như tòa Thần Bi cổ lão, vĩnh viễn bất diệt.
Tử Tiêu phủ thành xây dựng qua tám lần, cũng đã xây thành tám bức tường thành, chia ra làm ngoại thành, phúc thành, cẩm thành, nội thành, hoành thành.
Về phần Tiềm long biệt viện thì là ngoại thành thứ nhất, cả tòa cổ thành thuộc về khu vực phía ngoài cùng, dù vậy nhưng vẫn đông nghịt, ngựa xe như nước, dòng người qua lại như dệt cửi, bởi vậy có thể tưởng tượng phúc thành, cẩm thành, nội thành còn phồn hoa hưng thịnh bực nào nữa.
Phong Phi Vân đi ở trên đường lớn, từng cổ xe xa hoa phong cách cổ đại đi qua đi lại bên cạnh hắn, còn có một thiếu niên cỡi cổ thú cao lớn, mang theo đại đội gia nô rêu rao khắp nơi.
Ở Tử Tiêu cổ thành không thiếu nhất chính là con em nhà giàu, danh môn quý tộc, kẻ có tiền thật sự là quá nhiều, người có thế cũng tuyệt đối không ít.
"Tiến vào phúc thành!"
Phong Phi Vân đứng ở trên đường đưa mắt nhìn về nơi xa xôi, chỉ thấy một mảnh khí tượng tinh vũ đang nhanh chóng chạy tới một nơi sâu hút trong Tử Tiêu cổ thành.
Đỗ Thủ Cao tuy là có thể che giấu thân tích nhưng lại rất khó che giấu khí tượng trên người, chỉ cần là người tinh thông quan khí lại biết rõ về khí tượng trên người hắn là có thể truy tìm ra hành tung của hắn.
Đỗ Thủ Cao tuyệt đối là một người cẩn thận, mặc dù có hiểu biết về quan khí thì cũng rất khó lần theo dấu vết của hắn.
Phong Phi Vân đi theo hắn ròng rã một ngày đêm mới tìm được vị trí xác thực của hắn.
Lúc này trời đã bắt đầu tối, có ánh trăng khuyết sắc xám xanh đang vắt trên bầu trời, chiếu xuống ánh sáng như dãy lụa phấp phới.
Phong Phi Vân ngồi ẩn nấp trên đỉnh một tòa cổ lâu mộc điêu khắc, ở quán rượu đằng xa thì Đỗ Thủ Cao đang uống rượu, hắn đã ở nơi này uống rượu suốt một canh giờ, hơn nữa vẫn không có ý muốn rời đi.
Hắn vừa uống rượu, trong miệng hắn vừa ho ra máu, thậm chí có mấy lần ngay cả thiết kiếm trong tay hắn cũng nắm không ổn, tựa hồ bất cứ khi nào cũng có thể ngã lăn xuống đất, nhưng mà một canh giờ đã trôi qua, hắn vẫn ngồi ngay thẳng ở đó mà uống rượu, vẫn là ho ra máu, vẫn cứ uống rượu.
Phong Phi Vân không dám đến quá gần, chỉ ngồi ở trên nóc nhà cách xa mấy trăm trượng, chân đạp trên ngói lưu ly, hai chân bắt chéo, trong tay ôm một con gà quay không biết tìm được ở nơi nào, vừa ăn đùi gà vừa nhìn chằm chằm Đỗ Thủ Cao ở nơi xa xa.
Hai người dường như đang dây dưa!
"Ta cũng có dư thời gian vậy, ta cũng không tin ngươi lại ở chỗ này uống rượu cả đời."
Phong Phi Vân lại ngửa đầu nằm trên nóc nhà, không nhìn mục tiêu đang uống rượu nữa, bởi vì dù cho không cần dùng mắt để nhìn thì cũng có thể cảm giác mơ hồ được Đỗ Thủ Cao có còn đó hay không.
Đây là một loại cảm giác huyền diệu khó giải thích, giống như thần thức của những người tu tiên cường đại kia vậy, nhưng mà hắn không có thần thức cường đại đến như vậy mà thôi.
Chợt, trên đỉnh đầu xuất hiện tinh không giăng đầy trời, một ngôi sao óng ánh rực rỡ xẹt ngang qua bầu trời như một đạo Lưu tinh phá vỡ trường không, làm cho toàn bộ ngôi sao trên bầu trời cũng hơi bị náo loạn.
Ngôi sao này tới từ phía Nam, xuyên phá rất tàn khốc rồi tan rã ở giữa cung trời.
Phong Phi Vân vội vàng trở mình lộn nhào trên nóc nhà rồi đứng lên, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc, trong lòng nhanh chóng tập suy luận, rất nhanh đã cho ra kết quả, tự lẩm bẩm:
- Cô tinh từ hướng Bắc tới, không đường trốn rồi! Chẳng lẽ bà nương chết bầm Đông Phương Kính Nguyệt đã đuổi theo tới Tử Tiêu phủ thành?
Phong Phi Vân hiểu một chút về linh thông xem tinh tượng ban đêm, tinh tú vừa rồi mới vượt qua nửa tinh không cứ như đao nhọn đâm vào lòng người, làm cho hắn có cảm giác sợ hết hồn hết vía, hơi suy tính một chút thì liền biết có cường địch từ phía Nam tới rồi.
Phía Nam chính là hướng của thành Linh Châu!
Bóng đêm càng lúc càng mênh mang, Đông Phương Kính Nguyệt hạnh mục hàm yên, đôi cánh quang bạch sắc trên lưng đã thu hồi lại, đang giẫm trên ngọn sóng mà bước qua sông hộ thành của Tử Tiêu cổ thành.
Vẻ mặt của nàng lãnh đạm như tiên cơ mỹ quyến, dù cho có mang theo chiếc khăn che mặt màu trắng có lam điệp bên trên cũng không mảy may che đậy được vẻ đẹp của nàng, làm cho những tên binh sĩ bảo vệ ở cổng thành đều sáng rỡ hai mắt, giống như là nhìn thấy tiên nữ từ trên trời hạ xuống trần gian.
- Người kia dừng bước, đêm xuống rồi nên không thể tiến vào Tử Tiêu cổ thành.
Một vị binh lính phản ứng lại, cầm trong tay trường thương chĩa về phía Đông Phương Kính Nguyệt.
Đông Phương Kính Nguyệt cũng không thèm nhìn hắn một cái, từ trong ống tay áo bay ra một tấm lệnh bài quăng dưới chân tên binh lính kia, sau đó hướng vào Tử Tiêu cổ thành mà bước thẳng vào.
Tên binh lính kia cầm lệnh bài trên đất nhặt lên, chỉ thấy trên có khắc chữ "Ngân Câu", in "Đông Phương", lệnh bài cầm trong tay nặng khoảng mười mấy cân.
- Tiểu nhân có mắt như mù, tội đáng muôn chết.
Tên binh kính kia giống như bị chụt rút vậy, bị dọa đến co quắp trên mặt đất, không ngừng dập đầu lạy.
Đây chính là lệnh bài Ngân Câu, dù cho là thành chủ Tử Tiêu cổ thành cũng không dám đắc tội với gia tộc Ngân Câu, huống chi hắn chỉ là một tên thủ vệ nho nhỏ.
Đông Phương Kính Nguyệt đã đi vào rất xa, tiến vào trong Tử Tiêu cổ thành thì lại đem Hạo thiên linh kính ra tế liễu, cứ như một vầng trăng sáng chậm rãi bay lên không trung, mang theo quang hoa rực rỡ mênh mông.
- Phong Phi Vân, ngày chết của ngươi đến rồi!
Đông Phương Kính Nguyệt nhẹ giọng thì thầm, sau đó thu hồi Hạo thiên linh kính, trực tiếp hướng về trong phúc thành mà chạy tới.
Đã không có Cảnh Phong đại trí sư che chở, Đông Phương Kính Nguyệt tự tin có thể dễ dàng thu thập được Phong Phi Vân, quả thực không được thì nàng liền trực tiếp đến tìm gia chủ Phong gia để cho Phong gia điều động cường giả đuổi bắt hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.