Linh Chu

Chương 60: Ta Còn Chưa Chết Sao? 2




Ngay lúc mọi người đều tưởng Phong Phi Vân đã chết thật rồi thì người này lại ho ra một ngụm máu tươi, trên mặt vậy mà có mấy phần huyết sắc, giống như sống lại vậy.
Ngay cả Phong Tiên Tuyết cũng bị làm cho sợ hết hồn, vội vàng buông Phong Phi Vân ra rồi lùi lại hai bước.
"Đông!"
Phong Phi Vân lại té đập đầu trên mặt đất, đầu trực tiếp đụng phải một tảng đá xanh!
Đụng phải cũng rất tốt, cái va chạm này vậy mà làm cho hắn tỉnh lại được một chút, hắn xoa xoa trán, từ dưới đất chật vật lắm mới bò dậy được, vẻ mặt hoảng hốt nhìn ba người trước mặt, sau cùng ánh mắt mải miết nhìn đến Phong Tiên Tuyết.
- Tiên Tuyết muội muội, sao muội lại ở đây?
Hai mắt Phong Tiên Tuyết chấn động, trên mặt lộ vẻ kinh hãi, Phi Vân liền không có bất kỳ suy tính gì mà vội vàng xoay người bỏ chạy thật giống như gặp được quái thú vậy.
Lúc này sinh khí Phong Phi Vân thật là dồi dào, dáng vẻ này không giống một người sắp chết chút nào.
Những người khác bây giờ càng bị Phong Phi Vân dọa đến sợ khiếp vía, một người vừa tắt thở chết rồi vậy mà lại sống lại, sau đó thì như không có việc gì, đây rốt cuộc là tình huống gì đây?
Trong lòng của Phong Danh đang suy tư điều gì, hai mắt chợt chấn động, nói:
- Nghe nói trên đỉnh đầu của mỗi người đều có huyệt vị sinh mệnh, có những người đã chết rồi nhưng vì muốn kéo dài tính mạng nên sẽ chọn cách kích động đến huyệt vị này, nếu như có thể hiểu rõ được lực độ và vị trí thì có thể làm cho người đó sống được thêm mấy năm nữa. Chẳng lẽ ... vừa rồi Phi Vân không cẩn thận đụng vào trên tảng đá, vừa lúc đánh trúng cái huyệt vị này?
- Ta cũng nghe phụ thân nói qua, huyệt vị này cùng với "Tử huyệt" trên cơ thể đối lập với nhau, được gọi là "Sinh huyệt". Vị trí Sinh huyệt của mỗi người đều không giống nhau, hơn nữa lực dùng để kích động Sinh huyệt cũng không giống nhau, một khi dùng sức có độ sai lệch rất nhỏ cũng làm cho người đó mất mạng ngay lập tức.
Phong Lâm cũng thở dài nói.
- Nói như vậy thì vận khí của tiểu tử Phong Phi Vân này cũng quá tốt rồi, tùy tiện đụng phải một tảng đá thì vừa lúc đụng trúng Sinh huyệt, hơn nữa lực chạm trúng lại vô cùng chuẩn xác.
Phong Tiên Tuyết nhìn thấy Phong Phi Vân đang bỏ chạy, áy náy trong lòng vẫn không giảm, dù sao thì khi kích động sinh huyệt của hắn thì hắn cũng chỉ có thể sống được mấy năm nữa thôi, tuổi hắn vẫn còn quá trẻ mà.
- Quay lại đây cho ta.
Dáng người uyển chuyển của Phong Tiên Tuyết bay vọt lên, bước chân đạp trong không khí, rât nhanh đã đuổi theo kịp Phong Phi Vân, bắt lấy cánh tay của hắn, đem hắn bắt quay trở lại, ném ở trên mặt đất.
- Tại sao ngươi phải chạy trốn?
Trong lòng Phong Tiên Tuyết vừa hận vừa tức.
- Nhị bá nói muội muốn đánh gãy chân của ta.
Phong Phi Vân ngồi dưới đất, không dám đứng dậy, hai tay ôm đầu gối, nhìn bộ dáng rất là oan ức đáng thương.
Dĩ nhiên đây hết thảy đều là hắn giả vờ, chẳng qua chỉ là không muốn "cứng chọi cứng" với Phong Tiên Tuyết, dù sao thì mềm mại với nữ nhân vẫn tốt hơn, so với cứng rắn thì chỉ càng làm cho phản tác dụng mà thôi.
Phong Tiên Tuyết tuổi cũng không quá lớn, cũng chỉ mới mười bốn tuổi mà thôi, diện mạo vẫn còn có vẻ rất trẻ con nhưng mà dáng vẻ tức giận so với nữ nhân hai mươi tuổi càng thêm sự lạnh lùng, trầm giọng nói:
- Phong Phi Vân, ngươi đứng lên cho ta.
- Ta không đứng lên, ta vừa đứng lên thì muội sẽ đánh gãy chân của ta.
Phong Phi Vân nói.
- Ta không đánh gãy chân của ngươi, ngươi đứng lên ngay cho ta.
Phong Tiên Tuyết nói.
Phong Phi Vân chờ chính là những lời này, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, nói:
- Nói thế có thật không?
- Ta bây giờ không rảnh đánh gãy chân của ngươi, bởi vì ta còn muốn đi đánh gãy chân người khác.
Phong Tiên Tuyết lạnh lùng liếc hắn một cái, ý nghĩ muốn chiến đấu lại lần nữa dâng lên, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm.
- Ai vậy?
Phong Phi Vân hiển nhiên biết nàng nói đến ai, chính là biết rõ mà còn hỏi.
Bên trong truyền tới tiếng kêu thảm thiết của Hạo Tử, hắn đã tỉnh lại rồi, tiếng kêu thảm thiết đầy chân thực này tuyệt đối không phải là giả vờ.
Một người tu luyện bị phế đan điền thì cái này chẳng khác nào là cả người đều bị phế đi, cho dù là ai cũng sẽ kêu thảm như vậy!
- Còn không phải là tên Phong Vũ khốn kiếp kia sao! Tiên Tuyết muội muội, hay là bây giờ chúng ta đi tìm hắn tính sổ ngay đi?
Mối hận trong lòng Phong Danh, Phong Lâm cuồn cuộn ngút trời, lẽ ra bọn họ dự định đi tìm Phong Vũ báo thù nhưng lại xảy ra chuyện vừa rồi với Phong Phi Vân nên làm trễ nãi thời gian, bây giờ đêm đã khuya nên võ đài diễn võ phỏng chừng cũng đã vắng người mà dừng lại rồi.
Phong Tiên Tuyết nhìn tên Phong Phi Vân vẫn còn ngồi ở dưới đất một chút, không nhịn được lại thở dài, người này lá gan thực sự quá nhỏ, lại có thể sợ ta như vậy thì tương lai làm sao có thể có tiền đồ chứ?
- Phong Phi Vân, sáng mai theo ta cùng đi đến võ đài.
Ống tay áo của Phong Tiên Tuyết run lên, sau đó không nhìn hắn một cái nào mà xoay người đi vào trong lầu các.
Phong Phi Vân quay đầu, trên mặt nở một nụ cười khôi hài:
"Cái này là nàng muốn thử huấn luyện lá gan của ta đây mà, nữ nhân trong nóng ngoài lạnh! Đánh võ đài, đúng lúc nên đi xem những anh tài kiệt xuất đời thứ năm của Phong gia là những cái loại gì rồi! Hì hì!"
Phong Phi Vân giả bộ chết cũng mệt mỏi lắm, nhưng mà cuối cùng cũng đã vượt qua được cửa ải của Phong Tiên Tuyết, cả người giũ giũ bụi bậm một chút, dự định vào phòng ngủ một giấc thật ngon.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.