Linh Chu

Chương 372: Huyết nhục mơ hồ (2)




Bành!
Hai chân Đông Phương Mục đâm vào trên bùn đất, hãm xuống mặt đất một xích, đầu gối cũng bị nát bấy, vững vàng quỳ gối trên mặt đất.
Hắn cắn răng, muốn một lần nữa đứng dậy, nhưng lại bị một tòa trận vân đen kịt trấn áp, thân thể không thể nhúc nhích.
- Phong Phi Vân, ngươi lại dám khiến đệ tử Tứ đại môn phiệt quỳ xuống, lần này ngươi xông đại họa rồi. Đệ tử Tứ đại môn phiệt mặc dù chết cũng không thể nhục!
Đông Phương Mục cảm giác khuất nhục vô biên, ngửa mặt lên trời hét lớn, trong nội tâm tràn đầy oán hận.
- Vậy sao?
Phong Phi Vân xoay người, lại điểm xuống đỉnh đầu hắn một tòa trận pháp, mười vạn cân cự lực đặt ở trên đỉnh đầu hắn, khiến hắn ngay cả lực lượng ngẩng đầu lên cũng không có.
- Vậy ngươi đi mời cao thủ Ngân Câu môn phiệt các ngươi tới thu thập ta đi, ta tùy thời xin đợi!
Phong Phi Vân không chút để uy hiếp của Đông Phương Mục kia vào mắt, khiêng đao, sải bước đuổi theo về hương bắc.
- Mẹ nó, không chơi, công chúa điện hạ, ta không chơi, trong tay tên Yêu Ma Chi Tử kia rõ ràng nắm giữ một kiện Linh Khí, ngay cả Đông Phương Mục thi triển ra 《 Long Hồ Chính Khí 》 tầng thứ năm cũng bị đánh cho quỳ xuống, ai cùng hắn so chiêu thì xui xẻo rồi.
Tất Ninh Suất liền định chạy trốn, coi như là mặt mũi của công chúa hắn cũng không cho.
- Ngươi nếu không ra tay, vậy thì ta cũng chỉ có thể thông tri Lý Tiêu Nam của Thần Linh Cung thôi, đừng quên là hắn vẫn một mực đang tìm ngươi, ngươi đoán sau khi hắn biết ngươi nấp trong Vạn Tượng Tháp thì...
La Phù công chúa ở trong Bát Bộ Long Liễn thản nhiên nói.
- Đừng ah! Đừng ah! Thân bà cô, ngươi đừng ah! Mọi thứ đều có thể thương lượng! Mọi thứ đều có thể thương lượng!
Tất Ninh Suất vốn đã chạy đi rất xa nghe nói như thế, liền lại ngoan ngoãn lui trở về, nếu Lý Tiêu Nam thật sự đi tới Vạn Tượng Tháp, hắn liền thật là lên trời không đường, xuống đất không cửa rồi.
Sắc đảm Bắc Minh Đường này thật sự bao thiên, cũng dám bắt cóc Nam Cung Hồng Nhan.
Phong Phi Vân cấp tốc đuổi theo, sát cơ trong lòng càng ngày càng thịnh, Nam Cung Hồng Nhan chính là một người không hề biết tu luyện, chỉ là một nữ tử nhu nhược, càng là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ.
Nếu giờ nàng đã là nữ nhân của Phong Phi Vân hắn, vậy thì người khác tuyệt đối không thể động vào được.
Lúc Phong Phi Vân đuổi theo ra ngoài năm trăm dặm thì rốt cục thấy được cổ xe đang bay giữa không trung kia, hắn bắn ra một cái, thân thể đột nhiên đột ngột từ mặt đất phong lên, rơi xuống trên cổ xe, một cổ mùi máu tươi liền xông vào mũi Phong Phi Vân.
Trong lòng chợt nổi lên cảm giác bất ổn.
Trên xe máu tươi đầy đất, Nam Cung Hồng Nhan khiếp nhược trốn ở một góc trên xe, co lấy thân thể, lạnh run, thật giống như gặp phải chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ vậy, mỹ mâu nhắm chặt, không ngừng thì thầm:
- Không nên giết ta, không nên giết ta...
Phong Phi Vân đi vào trong cổ xe, chỉ cảm thấy trong xe càng thêm huyết tinh, có một cỗ thi thể lạnh băng đóng đinh trên vách xe, hai mắt bị móc đi, đầu lưỡi bị cắt mất, hai tay bị gắp lấy đinh sắt, vẫn có có máu tươi ấm nóng chảy ra.
Tuy rằng huyết nhục trên mặt cỗ thi thể này đã bị đánh nát một nửa, thân thể huyết nhục mơ hồ, nhưng Phong Phi Vân vẫn có thể nhìn ra, hắn... Đúng là Bắc Minh Đường.
Bị chết thật sự quá thảm, toàn thân chảy máu, khiến Phong Phi Vân trông thấy cũng có một cổ cảm giác sởn hết cả gai ốc.
Một màn này thật sự khiến người rung động, thật giống như Vô Hà công tử Phong Phi Vân nhìn thấy trong thiết quan vậy, chỉ là Vô Hà công tử còn sống, mà Bắc Minh Đường lại bị chết đến không thể chết lại.
Dạ dày Phong Phi Vân có chút nhao nhao, yết hầu có chút nhờn nhợn.
Hai mắt bị móc, đầu lưỡi bị cắt, hai lỗ tai bị đóng đinh sắt, cái mũi bị đập nát, trái tim cũng bị người móc ra, rơi trên mặt đất, chảy xuôi theo nùng huyết, loại thủ đoạn giết người cực kỳ tán ác này, tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được.
Hắn lúc chết khẳng định hết sức thống khổ, Phong Phi Vân có thể nhìn thấy huyết mạch toàn thân hắn đều kéo căng, loại thống khổ này quả thật còn tàn nhẫn hơn bị người Lăng Trì.
- Không nên giết ta, không nên giết ta. . .
Nam Cung Hồng Nhan lạnh run cuộn mình ở đsó, quần áo tinh khiết hoàn mỹ trên người còn dính lấy máu tươi, rất hiển nhiên là lúc Bắc Minh Đường chết nàng cũng ở một bên, máu tươi bắn đầy người nàng khiến nàng sợ hãi tới mức không nhẹ.
- Hồng Nhan, Hồng Nhan, là ta, Phong Phi Vân.
Trong lòng Phong Phi Vân có chút băn khoăn, đây là một loại cảm thụ phát ra từ nội tâm, lại bị tâm tình của nàng lây nhiễm.
- Không nên giết ta, không nên giết ta. . .
Nam Cung Hồng Nhan chăm chú nhắm mắt lại, lông mi thật dài đang run động, không ngừng lắc đầu.
- Ta là Phong Phi Vân, rốt cuộc là ai giết Bắc Minh Đường?
Phong Phi Vân ngồi xổm xuống, ôn nhu vươn tay ra chạm vào vai nàng một cái, muốn trấn an nàng, thân thể mềm mại của nàng mãnh liệt run lên, phát ra một tiếng thét lên, khóc ồ lên, khóc đến bi thương như vậy
Có thể thấy rõ ràng nàng khóe nàng đã chảy xuôi nước mắt, tựa như lê hoa đái vũ, yếu ớt đáng thương
- Phong công tử, ngươi cuối cùng đã đến, ngươi cuối cùng đã đến, ta thật sợ, thật sợ. . .
Nam Cung Hồng Nhan mở ra đôi mắt tuyệt mỹ đẫm lệ, thân hình yếu ớt mà ôn nhu loa nhào vào trong ngực Phong Phi Vân, ôm chặt lấy hắn, tựa như một người sắp chết đuối bắt được một cọng rơm rạ cứu mạng cuối cùng vậy.
- Ta thật sợ. . . Ta thật sợ hắn sẽ giết ta. . . Hắn quía tàn nhẫn, hắn chính ma quỷ, thủ đoạn giết người của hắn. . . Ô ô. . .
Nam Cung Hồng Nhan ôm chặt lấy Phong Phi Vân, đầu tựa vào trong lồng ngực rắn chắc của hắn, vẫn đang run rẩy, nàng nói năng lộn xộn, kinh hãi lần này giống như một hồi ác mộng đáng sợ vậy, ở trong đầu nàng không cách nào xóa nhòa đi.
Trong cả hai kiếp của Phong Phi Vân, đây là lần thứ hai có nữ hài tử chủ động nhào vào trong ngực của hắn, lần đầu tiên là Thủy Nguyệt Đình, lúc Thủy Nguyệt Đình bổ nhào vào trong lòng ngực của hắn thì hắn đã cảm giác đường mình lần đầu tiên có tim đập, hơn nữa không biết làm sao.
Lúc Nam Cung Hồng Nhan nhào vào trong lòng ngực của hắn thì tim đập của hắn lại một lần nữa nhanh hơn, cũng không biết làm sao.
- Ta cam đoan với ngươi, chỉ cần có ta ở đây, trên đời này sẽ không ai dám động vào một sợi tóc của ngươi, nếu ai động vào thì kẻ đó phải chết.
Phong Phi Vân do dự một chút, sau đó vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng, một tay nhẹ nhàng đặt trên mái tóc nàng.
Nước mắt của Nam Cung Hồng Nhan giống như có thể hòa tan mất Hàn Băng cứng rắn nhất trên đời này vâu, trước hai mắt đẫm lệ của nàng, coi như là một tên đồ tể giết người không chớp mắt cũng sẽ buông bỏ đồ đao.
Cho dù một nam nhân hận nữ nhân tận xương cũng sẽ vì nàng mà thay đổi.
- Ta vẫn sợ lắm, lời nam nhân bình thường đều là lừa gạt nữ hài tử cả. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.